Mạnh Hòa Thanh chĩa mũi kiếm vào Tiền Đa. Anh ta cười giễu nói: “Nói kế hoạch cho ngươi biết, để ngươi dẫn người đến giết ta?”
Tiền Đa giật mình khi nghe câu nói của Mạnh Hòa Thanh. “Tướng quân có ý gì? Chẳng lẽ Tướng quân cho rằng...” Hắn đoán ra nhưng không dám tin.
Từ khi Mạnh Hòa Thanh cứu hắn một mạng, hắn luôn trung thành tận tâm đi theo Mạnh Hòa Thanh. Nay, Mạnh Hòa Thanh lại nghi ngờ lòng trung thành của hắn. Làm sao Tiền Đa có thể chấp nhận?
Mạnh Hòa Thanh không cho Tiền Đa cơ hội trốn tránh. Anh ta cười khinh bỉ nói ra lời cay độc: “Ý gì? Sao vậy? Ngươi không hiểu? Tên phản bội.”
Tên phản bội.
Trung thành tận tụy thậm chí bằng lòng hy sinh cả tính mạng để cứu một người, nay nhận lại chỉ là ba chữ “tên phản bội” từ miệng người đó.
Sửng sốt, bàng hoàng, đau tận tâm can!
Tiền Đa khốn khổ phân trần: “Tướng quân! Tiền Đa tôi tự hỏi từ ngày đi theo Tướng quân cho đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội Tướng quân cũng chưa từng làm bất cứ việc gì gây bất lợi cho Tướng quân. Tôi sẵn sàng hy sinh vì Tướng quân. Tại sao hôm nay Tướng quân lại nghi ngờ tôi! Là kẻ nào dám châm ngòi ly gián trước mặt Tướng quân! Tướng quân! Người đừng bị kẻ đó mê hoặc!
Mạnh Hòa Thanh cười nhạo nhìn Tiền Đa. Đôi môi mỏng khẽ mở tạo ra một nụ cười kiêu ngạo lãng tử ngự trị trên gương mặt điển trai, quả là sự kết hợp hoàn hảo thu hút ánh nhìn. Trớ trêu, những lời anh ta nói ra lại thật khắc nghiệt và tàn nhẫn.
“Hừ! ngươi nói ngươi chưa từng phản bội ta? Tại sao ngươi không thử quay lại hỏi cô gái đang đứng sau lưng ngươi?” Gương mặt của Mạnh Hòa Thanh dữ tợn như ác quỷ Tu La, đôi mắt hung dữ nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh xảo của vị tiểu tướng đang đứng sau lưng Tiền Đa.
Tiền Đa trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Mạnh Hòa Thanh, sau đó quay lại nhìn người phía sau. Tiểu tướng có khuôn mặt tinh tế thanh tú, thân hình thon gầy nhỏ con hơn đám binh sĩ trong quân.
Tên của tiểu tướng là Bạch Thư. Tuy thân hình gầy yếu nhưng võ công rất lợi hại, từng cứu mạng Tiền Đa vài lần trên chiến trường.
Trong số các binh sĩ, Bạch Thư không những có dung mạo ưa nhìn còn có nét rất giống Tiểu Hồng. Người này luôn đối xử rất tốt với Tiền Đa nên Tiền Đa cũng dần để ý. Lâu dần, cả hai trở nên thân thiết. Tiền Đa cũng hay thiên vị tên tiểu tướng hơn những người khác. Tuy nhiên, Tiền Đa chưa bao giờ nghĩ Bạch Thư là nữ?!
Nữ?!
Làm sao hắn có thể là nữ?
Tiền Đa nhìn tiểu tướng đang được mình bảo vệ phía sau. Tiểu tướng ngẩng đầu để lộ gương mặt xinh đẹp, cặp mắt đen tròn xoe lướt qua Tiền Đa nhìn Mạnh Hòa Thanh.
“Mạnh tướng quân quả nhiên lợi hại.” Cô ta cười đến hai mắt cong cong rồi nói với Mạnh Hòa Thanh: “Tiểu nữ chưa từng tiếp xúc với Mạnh tướng quân. Trước giờ, ta làm việc rất cẩn thận, dù là người thường xuyên tiếp xúc với ta như Tiền Đa cũng không nhận ra. Bằng cách nào Mạnh tướng quân biết được thân phận của ta?”
Mạnh Hòa Thanh cười khinh miệt đáp: “Tiền Đa không nhận ra là do hắn ngu.” Sau đó anh ta chỉ mũi mình, cười nhạo: “Khắp cả doanh trại đều nồng nặc mùi hôi của đám đàn ông, một mùi thơm son phấn lạc loài chưa đủ để ta nghi ngờ?
“Ngươi ngửi được mùi son phấn trên người của ta?” Bạch Thư kinh ngạc nhìn Mạnh Hoè Thanh, sau đó ngửi ngửi cánh tay mình. Cô ta đã ngưng dùng son phấn, còn cố ý tắm rửa rất kỹ càng. Mấy ngày qua, cô ta nhiệt tình lăn xả trong quân dù trên người có mùi son phấn, chắc cũng đã phai nhạt đi rất nhiều. Không ngờ, cái mũi của Mạnh Hòa Thanh quá nhạy.
Mạnh Hòa Thanh nói: “Phải để Bạch Thư cô nương thất vọng rồi. Tuy Mạnh Hòa Thanh bất tài nhưng được trời ban cho một cái mũi nhạy bén hơn người.”
Bạch Thư sửng sốt đáp: “Ngươi chỉ dựa vào bấy nhiêu đó đã nghi ngờ ta là nữ?”
Mạnh Hòe Thanh cười lạnh nói: “Dĩ nhiên là không. Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Anh ta nói với Tiền Đa: “Ta không ngu như hắn.”
Tiền Đa vẫn còn khiếp sợ bàng hoàng vì hắn chưa thể chấp nhận Bạch Thư là nữ. Thời gian qua, hai người họ cùng ăn cùng sinh hoạt trong quân nhưng hắn không nhận ra điều bất thường. “Cô họ Bạch? Cô có quan hệ gì với Bạch Khê?”
Bạch Thư nhìn Tiền Đa, khó xử đáp: “Bạch Khê là anh ruột của tôi.”
Tiền Đa kinh hoàng: “Cô là kẻ đã bán đứng chúng tôi? Là kẻ đã tiết lộ chiến lược của chúng tôi cho Bạch Khê?”
Bạch Thư nở nụ cười, càng nhìn càng giống Tiểu Hồng. Cô ta trả lời Tiền Đa: “Tiền đại ca, chẳng phải huynh luôn mong tôi là nữ hay sao? Giờ tôi thực sự là nữ, huynh không thấy vui? Nay huynh đã không chỗ nương thân ở Cẩm Quốc. Hay là huynh theo tôi về Nguyệt Quốc đi?”
Chất giọng của Bạch Thư rất êm tai, khi cười tươi cô ta càng xinh đẹp hơn. Thế nhưng, bây giờ trong mắt Tiền Đa, nụ cười ấy càng giống như nụ cười hung tợn của loài chằn tinh la sát. Hắn tức giận quát: “Câm miệng! Từ đầu đến cuối cô luôn gạt tôi! Cô đã lợi dụng tôi để có được chiến lược quân sự, sau đó cô đi nói lại cho anh của cô để anh cô giết tướng sĩ bên tôi, xâm lược lãnh thổ của nước tôi! Cô… cô….”
Cả đời Tiền Đa gặp gỡ hai cô gái. Họ có dung mạo rất giống nhau nhưng tính cách thì khác biệt hoàn toàn. Tiểu Hồng rất lương thiện, dù chỉ là một tiện tịch - tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội Cẩm Quốc - nhưng cô ấy luôn cố gắng gìn giữ bản tính lương thiện của mình. Trước khi tự kết liễu đời mình, cô ấy đã cứu mạng Tiền Đa. Tại sao cuộc đời đối xử với cô ấy thật bất công? Dù đời bất công nhưng Tiểu Hồng chưa bao giờ nghĩ đến hại người. Trái lại, Bạch Thư - một cô gái có gia thế hiển hách, vừa sinh ra đã đứng trên vô số người - không tiếc dùng thủ đoạn thâm độc để tiếp cận hắn. Một cô gái vì mục đích có thể bất chấp thủ đoạn.
“Tại tôi? Tôi đã làm gì? Tiền Đa, do anh ngu si thôi! Nếu anh không có ý đồ với tôi, anh sẽ chịu tiết lộ cơ mật cho tôi biết hay sao? Cơ mật là do anh nói, những tướng sĩ đó đã chết vì anh.”
“……” Tiền Đa nghẹn lời, không dám nhìn mặt Mạnh Hòa Thanh.
“Tiết lộ quân cơ, theo luật xử trảm.” Câu nói của Mạnh Hòa Thanh từ phía sau truyền đến. Tiền Đa kinh hoàng, cả người cứng lại không thể cử động như rơi vào hầm băng.
Mạnh Hòa Thanh vung kiếm về phía Bạch Thư thay vì về phía Tiền Đa như mọi người đã dự đoán.
Tiền Đa chắc chắn phải giết nhưng anh ta phải giết Bạch Thư trước.
Bạch Thư vất vả tránh được đòn hiểm của Mạnh Hòa Thanh. Tuy cô ta là nữ nhưng võ công rất cao cường. Cô ta đánh nhau quyết liệt với Mạnh Hòa Thanh. Cả hai ngang tài ngang sức.
Mạnh Hòa Thanh muốn đích thân xử quyết Bạch Thư và Tiền Đa. Chúng tướng sĩ Thanh quân đứng trầm mặc một bên, không ai dám ra tay.
Chiêu thức của Mạnh Hòa Thanh rất tàn nhẫn và độc ác. Anh ta chưa từng được học võ một cách chính thống. Võ công anh ta học là thành quả của việc tích lũy kinh nghiệm được rút ra từ những trận thực chiến. Đối với Mạnh Hòa Thanh, chiêu thức chỉ cần giết được đối thủ là đủ rồi.
Hai người đối chiến một hồi, Bạch Thư dần yếu thế, chiêu thức của Mạnh Hòa Thanh ngày càng tàn nhẫn hơn. Vết thương còn đó cộng thêm cử động quá nhanh làm cho sắc mặt của anh ta dần trắng bệch. Tuy nhiên, nó không thể buộc anh ta phát chiêu chậm hơn hay giảm bớt đi lực đánh. Anh ta thuộc kiểu người bất chấp, luôn thích kiểu giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Mạnh Hòa Thanh chính là thế!
Tiền Đa đứng chôn chân nhìn cuộc đấu. Ngay lúc Mạnh Hòa Thanh ép sát Bạch Thư, hắn đột ngột nhảy ra chắn trước mặt Bạch Thư. Kiếm của Mạnh Hòa Thanh đâm xuyên qua ngực hắn.
Mạnh Hòa Thanh: “……” Anh ta cầm kiếm. Lần đầu tiên trong đời, anh ta do dự, không dám rút thanh kiếm từ người mà anh ta đã đâm.
“Tiền đại ca!?” Bạch Thư hét lên, lao nhanh đến tấn công Mạnh Hòa Thanh.
Thanh kiếm của Mạnh Hòa Thanh vẫn còn cắm trên ngực của Tiền Đa. Đáng lẽ, anh ta có thể rút kiếm ra để chặn đòn đánh của Bạch Thư nhưng anh ta lại đứng im không cử động.
“Tướng quân...” Tiền Đa quỳ gối, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hòa Thanh cười. “Ơn tri ngộ..suốt đời không quên, mạt tướng chưa bao giờ...chưa bao giờ muốn phản bội Tướng quân, Tướng quân, Tướng quân muốn mạt tướng chết...mạt tướng cam tâm tình nguyện chết.”
Lâm Nham nhảy ra chặn đòn công kích của Bạch Thư. Hai người lao vào vòng chiến.
Bạch Thư hét: “Tiền Đa! Anh thật ngu xuẩn!”
Mạnh Hòa Thanh đứng trầm mặc nhìn Tiền Đa đang quỳ trước mặt mình. Mắt hắn dần nhắm lại, yên giấc ngàn thu.
Mạnh Hòa Thanh: “...”
————————//————————
Ngày đó, bầu trời đỏ rực, Tiền Đa ngồi trước đống lửa nhìn Mạnh Hòa Thanh trong bộ y phục màu xanh lá đang chậm rãi đến gần hắn.
“Hửm? Quá độc ác, giết nhiều mạng người không chớp mắt, đáng bội phục.”
“Ngươi là quan sai?”
“Quan sai? Haha..ngươi có thấy quan sai nào tuấn tú như ta không? Ta là cướp.”
“Cướp?”
“Đúng vậy, cướp trên Thanh Long Cương. Ngươi có hứng thú đi theo ta không?”
“Tại sao...lại là tôi?”
“Tại sao hả? Vì ngươi đủ tàn nhẫn, vì ta muốn vậy.”
————————//————————
“Trang chủ, người đi mau!”
“Câm miệng! Mạnh Hòa Thanh ta không cần ngươi chết thay.”
“Trang chủ?!”
————————//————————
“Đi! Theo ta tiến vào hoàng cung! Mọi người nhớ quan sát thật kỹ để mở rộng tầm mắt!”
————————//————————
“Ngày mai ta sẽ ra sa trường, nếu ngươi không muốn theo, có thể rời đi, ta tuyệt đối không ép buộc ngươi.”
“Tướng quân! Mạt tướng nguyện trung thành với Tướng quân, thề chết đi theo Tướng quân.”
Từ ngày được Tướng quân cứu mạng, tôi đã nguyện cả đời chỉ trung thành với một mình người. Tôi không cha không mẹ, không người thân, không người thương, không có ai cần bảo vệ. Còn vị quân vương cao cao tại thượng kia, bởi vì người trung thành nên tôi mới trung thành với ông ta...
Mạnh Hòa Thanh thả tay khỏi chuôi kiếm. Lần đầu tiên trong đời, anh ta không thể rút kiếm.
————————//————————
Cuộc chiến tại Mạc Sơn Quan kết thúc. Quân Nguyệt Quốc thảm bại, đoàn quân tan rã, huynh muội họ Bạch đều chết trận. Quân đội Cẩm Quốc thuận lợi chiếm giữ lãnh địa của Nguyệt Quốc. Tướng lĩnh Thanh quân Tiền Đa chết, Trung vệ tướng quân Mạnh Hòa Thanh trọng thương, Tiêu Dao Vương Tô Quân Nhụy trọng thương...
Mấy ngày sau, vạn dặm không mây, trời quang đãng.
Mạnh Hòa Thanh im lặng đứng trên tường thành nhìn về phía chân trời xa xa.
Hôm nay, Tô Quân Nhụy nhận được thư nhà. Lá thư do chính tay Thuế Tử Duyệt viết. Cô nhận ra nét chữ của nàng. Trong thư, Thuế Tử Duyệt nói mọi người trong nhà vẫn khoẻ đang đợi cô sớm ngày đánh thắng quân địch, mau trở về nhà. Đọc thư xong, Tô Quân Nhụy rất vui vẻ nên lúc này cô rất nhiệt tình đi an ủi Mạnh Hòa Thanh.
“Cái chết của Tiền Đa đã được báo về, lấy lý do tử trận để xử lý.”
Mạnh Hòa Thanh khép hờ đôi mắt, hít một hơi thật sâu. Mãi một lúc sau, anh ta mới nói: “Ta thiếu ngươi một ân tình.”
Tô Quân Nhụy không đáp.
“Tướng quân, Vương gia.” Lâm Nham vội vàng đi lên, cười nói với hai người: “Lần này quân ta đại thắng, các tướng sĩ đang ở dưới thành chúc mừng, chỉ còn thiếu Tướng quân và Vương gia.”
Mạnh Hòa Thanh mở mắt, xoay người đi xuống.