Đoàn quân về đến cửa Mạc Sơn Quan, lính thủ thành vội vàng xuống mở cửa, hành lễ với Tô Quân Nhụy và Mạnh Hòa Thanh.
“Thuộc hạ tham kiến Tiêu Dao Vương, Tướng Quân đại nhân!”
Mạnh Hòa Thanh lảo đảo leo xuống ngựa. Tên lính thủ thành lập tức tiến đến đỡ anh ta. Tô Quân Nhuỵ liền phân phó: “Nhanh đi mời quân y!”
“Dạ!” Tên lính đứng cạnh đó nhận lệnh, chạy đi.
Mạnh Hòa Thanh được nâng vào trong lều. Anh ta cố gắng ngồi trên giường, vừa ngồi xuống, quân y đã chạy tới. Anh ta vỗ nhẹ nhẹ lòng ngực ho khan, tiếp tục phun máu. Tên lính đỡ anh ta sợ đến mức phải thốt lên: “Tướng quân.”
Mạnh Hòa Thanh đã sức cùng lực kiệt, không còn sức trả lời. Anh ta xua xua tay ý bảo quân y tiến lại gần bắt đầu chẩn trị.
Sau một hồi chẩn trị, quân y nhíu mày nói: “Tướng quân đã bị nội thương, người đả thương Tướng quân có nội lực vô cùng thâm hậu, sức lực mạnh mẽ. Cũng may khi đó Tướng quân đã kịp thời dùng nội lực ngăn cản, che chở tâm mạch, nếu không chắc đã...Tướng quân bị thương tại phế phủ, thần sẽ kê vài thang thuốc cho Tướng quân, nghỉ ngơi nhiều sẽ không có gì quá đáng ngại.”
Mạnh Hòa Thanh gật đầu, quân y lui xuống chuẩn bị thuốc thang.
Mạnh Hòa Thanh ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch. Tô Quân Nhụy thấy thế nên nhắc nhở: “Ngươi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì quan trọng, đợi ngươi khỏe lại hẵng nói.”
Mạnh Hòa Thanh cười nhếch mép, có chuyện muốn nói, cuối cùng lại không nói. Anh ta ngoan ngoan ngồi trên giường, xoa xoa lòng ngực sau đó nằm xuống, lúc này mới mở miệng nói với Tô Quân Nhụy: “Tô Quân Nhụy, cô ngồi ở đây, đừng rời khỏi.”
“Hả?” Tô Quân Nhụy hết sức kinh ngạc trừng mắt nhìn cái tên vừa phán những câu xanh rờn kia.
Ý của tên này là kêu mình ở lại gác giường?! Mình có nghe lầm không? Không hiểu sai phải không?
Mạnh Hòa Thanh không cho Tô Quân Nhụy cơ hội phản đối, anh ta nhìn cô, thế rồi, bất tỉnh...
Tô Quân Nhụy trợn tròn mắt.
“Ê ê ê! Mạnh Hòa Thanh?!” Cô vội bước tới gần giường, sắc mặt Mạnh Hòa Thanh đã tái nhợt, không phản ứng.
“Mạnh Hòa Thanh?” Cô duỗi ngón tay thăm dò hơi thở Mạnh Hòa Thanh, may quá, còn thở. Sau đó, cô vỗ vai Mạnh Hòa Thanh nhưng anh ta vẫn không tỉnh lại. Bất tỉnh thật rồi.
Tô Quân Nhụy bực bội vô cùng, cô gấp gáp chạy tới tận đây chi viện, chưa được nghỉ ngơi tí nào đã phải giúp Mạnh Hòa Thanh đánh một trận dữ dội. Cô mệt muốn chết, toàn thân ê ẩm rã rời, cái tên này còn dám mặt dày nhờ cô ngồi gác ở đây?!
Tốt xấu gì cô cũng là Tiêu Dao Vương, nay phải đi làm việc của một nha hoàn. Tên ranh Mạnh Hòa Thanh thật to gan!
Tô Quân Nhụy thở phì phò tức giận ngồi ở mép giường, đặt cây thương trong tay xuống, lửa giận dâng lên tận đầu nhưng không có chỗ phát tiết.
Hết cách rồi, ai biểu tên ranh Mạnh Hoè Thanh quá xảo trá, chưa đợi mình từ chối đã bất tỉnh. Tuy không muốn nhưng cũng đành chịu!
Ngặt nỗi, y phục trên người Mạnh Hòa Thanh đã nhuốm đầy máu tươi, tanh không thể tả. Tô Quân Nhụy cũng chẳng khá hơn, cô vẫn còn mặc bộ giáp hôi tanh mùi máu bây giờ còn phải ngồi ở đây cho tới khi tên ranh này tỉnh lại. Cô thật sự không chịu nổi cái mùi nồng nặc trên người mình.
“Người đâu?” Cô gọi.
“Vương gia!” Tên lính lập tức tiến vào đợi lệnh.
“Đi lấy một chậu nước và một bộ y phục sạch đến đây!”
“Dạ...” Tô Quân Nhụy vẫn chưa nói ra mục đích của mình nhưng chỉ cần nghe đến đó thôi cũng đã đủ hiểu cô tính làm gì với hai thứ kia rồi. Tên lính nghe xong liền ngẩng đầu nhìn Tô Quân Nhụy cứ ậm ừ không chịu lui xuống.
“Sao vậy?” Tô Quân Nhụy quay qua nhìn tên lính lạnh lùng hỏi: “Ngươi có ý kiến gì?”
Tên lính lập tức cúi đầu đáp: “ Tiểu nhân không dám!” Nhưng Tướng quân là nam, Vương gia là nữ, bây giờ Vương gia muốn rửa mặt ngay trong lều của Tướng quân, nói sao cũng không ổn!
“Đã không dám, còn không mau đi?”
“Dạ!” Tên lính không dám nhiều lời, lập tức đi chuẩn bị.
Tô Quân Nhụy thoáng nhìn đến Mạnh Hòa Thanh. Anh ta đang hôn mê nằm trên giường. Cô ngồi xuống gần đó bắt đầu suy tư.
Tại sao Mạnh Hòa Thanh đột nhiên muốn cô ở lại gác giường?
Tô Quân Nhụy không dám nghĩ là do Mạnh Hòa Thanh có tâm tư với cô, vì cô rất sợ Tôn Thiên sẽ vác dao đến tận đây bắt gian.
Tại sao?
Tô Quân Nhụy nhìn gương mặt trắng bệch của Mạnh Hòa Thanh. Tên này đã không còn sức tự vệ. Nếu bây giờ có người thừa cơ hạ độc thủ, tên này chỉ có con đường chết. Có lẽ nào Mạnh Hòa Thanh sợ có người sẽ thừa cơ hội ra tay?
Mạnh Hòa Thanh bẩm sinh đã có tính đa nghi, chưa bao giờ tin tưởng ai một cách dễ dàng. Thời điểm quan trọng như bây giờ, anh ta không yên tâm để người khác canh giữ, Tô Quân Nhụy hiểu. Thế nhưng, Thanh quân do một tay Mạnh Hòa Thanh huấn luyện, theo anh ta từ Thanh Long sơn trang đến tận chốn thâm sơn cùng cốc này. Mạnh Hòa Thanh vẫn không tin họ?
Có khi nào trong khoảng thời gian mình vắng mặt, ở đây đã xảy ra chuyện gì? Khiến cho Mạnh Hòa Thanh không tin bất cứ ai, ngay cả Thanh quân cũng không?
Chẳng bao lâu, tên lính bưng một chậu nước ấm và một bộ y phục sạch đến. Doanh trại cực khổ, không thể sánh bằng cuộc sống ở chốn kinh thành. Tô Quân Nhụy vẫn im lặng nhìn tên lính đem đồ vào. Trước khi hắn lui, cô đã ra lệnh cho hắn vén màn lều trại lên.
Tô Quân Nhụy cởi bộ giáp xuống, tay thử nhiệt độ của chậu nước. Tuy nước vẫn chưa đủ nóng nhưng cô đã rất hài lòng. Nước trong chậu không nhiều nhưng đủ để Tô Quân Nhụy sử dụng. Ban đầu, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ dùng nước lạnh để rửa mặt nhưng thật bất ngờ khi chậu nước lại là nước ấm. Đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Tô Quân Nhụy bưng chậu nước ra một góc lều, cởi y phục bắt đầu lau thân thể. Cô thao tác thật nhanh, chà lau đơn giản, cô chẳng còn tâm tư để lau chùi tỉ mỉ. Cô chỉ muốn rửa sạch hết những vết máu khô còn dính trên người, loại bỏ thứ mùi tanh nồng kia. Sau đó, cô nhanh chóng mặc bộ y phục sạch, làm xong tất cả, cô lướt nhìn về phía chiếc giường. Mạnh Hòa Thanh vẫn còn bất tỉnh, cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thay y phục, Tô Quân Nhụy đem chậu nước và y phục cũ ra ngoài. Tên lính đứng ngoài đã mặt đỏ tía tai. Tuy hắn không nhìn thấy gì nhưng dung mạo Vương gia vốn đã xinh đẹp, còn bọn họ thì quanh năm chỉ thấy toàn đàn ông. Lúc nãy nghe tiếng nước thôi cũng đủ khiến hắn đỏ hết cả mặt.
Tô Quân Nhụy thấy khuôn mặt đỏ bừng của tên lính nhưng cô vẫn làm thinh. Sau khi đưa đồ trên tay cho hắn, cô quay lại ngồi bên giường của Mạnh Hòa Thanh.
Trong thoáng chốc, tin tức Mạnh Hòa Thanh bị thương được Vương gia đưa về đã lan truyền khắp doanh trại. Những tướng sĩ - thành phần nòng cốt của Thanh Long sơn trang - đều nhanh chân chạy đến.
“Thuộc hạ Lâm Nham tham kiến Vương gia” Tô Quân Nhụy nghe được một giọng nói quen thuộc từ ngoài lều truyền vào.
Tô Quân Nhụy nhận ra chủ nhân của giọng nói đó. Cô vừa bước ra đã thấy một tiểu tướng mặc một bộ giáp bạc đang đứng bên ngoài. Viên tiểu tướng đó chính là Lâm Nham - người đã được Thuế Tử Duyệt chỉ dạy tại Thanh Long sơn trang ngày đó.
Tô Quân Nhụy nhận ra Lâm Nham nên đã gọi hắn vào lều dò hỏi một ít chuyện trong doanh trại.
Lâm Nham vừa tiến vào lều đã thấy Mạnh Hòa Thanh đang nằm bất động trên giường, hắn rất lo lắng. Tô Quân Nhụy vội trấn an: “Yên tâm, không chết được.”
Lâm Nham nghe xong đã thở phào, sau đó thuật lại những chuyện phát sinh trong doanh trại mấy ngày qua cho Tô Quân Nhụy.
Khi Mạnh Hòa Thanh đến Mạc Sơn Quan, ngoài miệng nói sẽ dẫn theo toàn bộ Thanh quân nhưng thật ra chỉ dẫn đi một nửa quân số. Số còn lại giao cho Tôn Thiên. Tuy Mạc Sơn Quan hung hiểm nhưng dựa vào địa hình hiểm trở kết hợp với bản lĩnh của Mạnh Hòa Thanh cùng sự dũng mãnh của Thanh quân nên khoảng thời gian đầu việc bảo vệ Mạc Sơn Quan được tiến hành rất thuận lợi. Thậm chí, họ còn khiến cho quân đội Hồ quốc và Nguyệt quốc phải liên tục bại trận, lùi về biên giới.
Sau đó, Nguyệt quốc đã phái Bạch Khê ra trận. Bạch Khê và Mạnh Hòa Thanh đều rất khinh thường đối phương. Đánh nhau mấy trận, hai bên vẫn bất phân thắng bại nhưng Mạnh Hòa Thanh cũng đã giáng một đòn mạnh mẽ vào sĩ khí của Nguyệt quân.
“Thế nhưng sau đó không rõ vì sao, cuộc chiến ngày càng khó đánh. Hình như bên phía Bạch Khê luôn đoán được thế trận cũng như cách hành quân của quân ta. Tình huống rất bất lợi cho quân ta.” Lâm Nham chau mày thuật lại.
Bạch Khê vốn đã mạnh khoẻ hơn người, nay còn biết trước kế hoạch, thật sự đã khiến quân Cẩm Quốc nếm không ít đau khổ.
Lâm Nham chau mày nói tiếp: “Trận vừa rồi Tướng quân đã đích thân dẫn binh xuất chiến vì muốn gài bẫy Bạch Khê, định vây chết hắn trong Mạc Sơn Cốc. Không ngờ lại xảy ra chuyện, cũng may Vương gia đến kịp.”
Tô Quân Nhụy bình tĩnh lắng nghe, đưa mắt nhìn Mạnh Hòa Thanh. Bây giờ, cô đã hiểu vì sao tên ranh đó đã nhờ cô ở lại gác giường trước khi hôn mê.
Có nội gián trong quân. Có khi tên nội gián đó đã ẩn nấp trong Thanh quân từ lâu. Mạnh Hòa Thanh không tin tưởng bất cứ ai nên anh ta mới nhờ cô gác giường cho mình.
Tên nội gián đó rốt cuộc là người phương nào? Mạnh Hòa Thanh đã biết kẻ đó là ai chưa?
Tô Quân Nhụy chau mày nhìn Mạnh Hòa Thanh, phải đợi anh ta tỉnh lại mới biết đáp án. Nhìn tình hình hiện tại, có lẽ Mạnh Hòa Thanh vẫn chưa thông báo việc này với bất cứ ai.
Tô Quân Nhụy ngừng suy nghĩ. Cô kiên nhẫn ngồi một bên giường tranh thủ nghỉ ngơi.
Rạng sáng hôm sau, Mạnh Hòa Thanh tỉnh lại.
Anh ta mở mắt vừa chuyển đầu đã thấy Tô Quân Nhụy đang ngủ gật gà gật gù bên cạnh giường.
“Vương gia thật thảnh thơi.” Mạnh Hòa Thanh quen miệng trào phúng: “Với dáng vẻ gật gù của Vương gia bây giờ, nếu thực sự có thích khách lẻn vào, chắc bổn tướng quân đã chết từ lâu.”
Tô Quân Nhụy mở mắt, ngồi thẳng người nhìn Mạnh Hòa Thanh. Cô tức giận nói: “Hình như Tướng quân đã ngủ một giấc thật ngon. Đã lâu rồi bổn Vương chưa được ngủ giấc nào ngon cả. Sao đây? Tướng quân được quyền ngủ, còn bổn Vương ngủ một chút cũng không được?”
Tô Quân Nhụy thấy Mạnh Hòa Thanh đã tỉnh nên đã đưa một chén thuốc cho anh ta, bảo anh ta uống.
Mạnh Hòa Thanh cầm chén thuốc nhìn cô.
“Yên tâm, đã thử qua, không có độc.” Tô Quân Nhụy nhếch miệng nói.
Mạnh Hòa Thanh mới chịu uống.
Tô Quân Nhụy: “..."