Hoàng Thượng còn hôn mê bất tỉnh, thái y đã chẩn trị qua nhưng tình huống không lạc quan.

Những ngày gần đây, hai hàng chân mày của Thái tử vẫn luôn nhíu chặt, chưa từng có phút nào lơi lỏng.

Tô Quân Nhụy bị thương, sau khi được băng bó cô được tạm thời ở lại cung dưỡng thương. Mạnh Hòe Thanh dẫn tư quân vào cung, tất cả các Ngự lâm quân của Tam hoàng tử đều bị bắt giữ. Thay vào đó, tư quân của Mạnh Hòe Thanh sẽ phụ trách bảo vệ hoàng cung, nếu không phải là tình thế bức bách thì việc này thế nào cũng bị dị nghị.

Bình An Vương được phóng thích nhưng do thế cục hiện tại nên ông không hồi phủ mà đón Triệu Uyển Uyển vào cung ở tạm. Quân đội của Thuế Tử Dật vẫn chưa đến kinh thành, trong khoảng thời gian này toàn bộ hoàng cung như lâm đại địch, không khí nặng nề, đề phòng từng phút từng giây, sợ Tam hoàng tử còn chiêu cuối.

Quả nhiên, trước khi quân đội của Thuế Tử Dật về đến kinh thành thì Tam hoàng tử đã dẫn theo binh mã lao tới hoàng cung. Hắn đứng ngoài cửa cung, tay cầm thánh chỉ giả, lớn tiếng mắng chửi Thái tử giết vua đoạt ngôi.

Mạnh Hòe Thanh đứng trên lầu cao nhìn ra cửa cung, mặt mày sung sướng nói: ‘Chà chà chà! Hoàng thất vẫn có kẻ ngu đến thế sao, màn đặc sắc này chắc chắn sẽ trở thành chủ đề bàn tán của bá tánh.’

Tôn Thiên thật hết cách với Mạnh Hòe Thanh. Nghe xong những lời đại nghịch bất đạo, hắn đành làm lơ, không muốn đoái hoài. Tên này hết thuốc chữa.

Thái tử nãy giờ vẫn đứng lặng im, nghe xong lời của Mạnh Hòe Thanh mới nghiêm mặt nói: ‘Chính xác là vậy, ai cũng nói hoàng gia tốt mà nó tốt chỗ nào? Bất cẩn một chút thì cái mạng cũng không còn, liên lụy cả những người bên cạnh, huynh đệ, tỷ muội, bạn bè, không một ai đáng tin, ai cũng có khả năng phản bội ngươi, ai cũng có khả năng ép ngươi vào chỗ chết, tốt chỗ nào chứ?’

Mạnh Hòe Thanh im lặng. Tôn Thiên thầm cảm thấy may mắn, tạ ơn trời, ít ra ông thần này vẫn còn một chút tôn kính đối với thiên tử đương kim.

Thật đáng mừng.

……………………………………………

Nói không xong thì quay sang đánh nhau. Đàm phán ngay từ đầu đã là sai lầm. Nói theo cách của Mạnh Hòe Thanh hay nói chính là tranh đoạt không phải chỉ cần đấu võ mồm là xong, mọi lời đàm phán đều là vô nghĩa.

Còn muốn nói gì nữa?

Mẹ nó, hắn muốn ngươi đi xuống nhường vị trí đó lại cho hắn.

Ngươi chịu nhường không?

Không chịu!

Nếu đã không chịu nhường thì mẹ nó còn đứng đây nói nhiều lời vô nghĩa làm gì? Tiết kiệm sức, tiết kiệm nước bọt chút nữa đánh nhau, có được không? 

Đánh đánh đánh! Sung sướng phấn khởi mà đánh! Đánh nhanh cho xong để hắn còn phải về nhà ăn cơm nữa, giờ đã không còn sớm, đêm qua hắn còn chưa ngủ đủ, sáng nay còn phải vác thân dậy sớm đi làm cái này cái kia, không dư hơi mà đứng ở đây khua môi múa mép như đàn bà!

Tôn Thiên đỡ trán.

Cứ như thế đôi bên đánh nhau!

Bên Tam Hoàng tử nhân số đông đảo, còn bên Mạnh Hòe Thanh nhân số ít nhưng ai cũng giỏi võ cũng đủ cân bằng. Kinh thành đông đúc chật hẹp nhà cửa san sát nên hai bên đều có tổn thất, bên nào cũng chịu thiệt.

Đáng thương nhất vẫn là bá tánh kinh đô, hai bên trực tiếp đại khai sát giới ngay tại cửa cung, hai bên đều la hét kêu gào, chúng bá tánh không biết nghe ai, có nghe cũng chẳng hiểu kịp. Trận này làm cho bá tánh kinh đô sau nhiều năm an bình đã sợ tới tái mặt, cả đám bỏ của chạy lấy người.

Bá tánh vốn nghĩ ở gần hoàng thành sẽ an toàn yên bình, địa điểm cao quý cái gì cũng có nên sau khi dọn vào kinh ai cũng nở mày nở mặt. Ai ngờ, mẹ nó, ba mươi năm phong thủy xoay chuyển. Đường đường là kinh thành nhưng nói đánh là đánh đó trời! Hay là muốn đánh đến máu chảy thành sông luôn?

Tốn nhiều tiền để vào kinh sống, không hiểu sao họ lại thấy mình giống như đang sống ở biên ải?

Hai bên đều cầm thánh chỉ, không ai nhường ai, mấu chốt chính là cả hai đều không có người chứng minh thánh chỉ của đối phương là giả. Thật ra vẫn có một người có thể chứng minh nhưng người này vẫn còn nằm mê man trên giường, chẳng biết là có tỉnh lại hay không!

Người vui vẻ duy nhất chính là Mạnh Hòe Thanh.

Tên này đầu óc luôn khác người, mặc kệ hắn!

Thuế Tử Duyệt còn đang chăm sóc cho Tô Quân Nhụy. Vì bị thương nên cô không thể ra chiến trường. Có Tôn Thiên và Mạnh Hòe Thanh ở đó nên cô cũng yên tâm. Ngẫm lại cũng đúng thôi, hiện tại hai bên giao chiến không phải là lúc để cô sắm vai anh hùng, nếu đã bị thương thôi thì ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương.

Thế mà, dù không theo Mạnh Hòe Thanh giết địch nhưng số trời đã định Quận chúa đại nhân không thể an tâm dưỡng thương, bởi vì….

Thuộc hạ vội vàng chạy đến bẩm báo. Mộ Dung Lam và Mộ Dung Tấn đã chạy thoát.

‘Sao lại thế này?!’ Tô Quân Nhụy nghe xong, giận dữ đứng bật dậy, động tác quá nhanh động tới vết thương sau lưng, cô đau đến nghiến răng.

‘Quân Nhụy cẩn thận chút chứ!’ Thuế Tử Duyệt quá bất ngờ khi Tô Quân Nhụy bật dậy, nàng lo lắng mà thốt lên muốn cô tiếp tục nằm xuống.

Nhưng Tô Quân Nhụy đời nào chịu nằm? Cô biết rõ Mộ Dung Lam hơn bất cứ ai, kiếp trước ả ta đã hợp tác với ngoại địch gây ra tổn thất rất lớn cho Cẩm Quốc. Đời này Tô Quân Nhụy phòng tới phòng lui, chẳng lẽ lại đi vào vết xe đổ? Cô luôn cho rằng việc mình sống lại sẽ khiến nhiều chuyện thay đổi. Nào ngờ, tuy cô cũng có thay đổi vận mệnh của nhiều người nhưng sự việc vẫn phát sinh theo quỹ đạo của kiếp trước.

Kiếp trước, Tam hoàng tử mưu triều soán vị. Kiếp này, tuy cô đã sớm diệt trừ thế lực của Tam hoàng tử nhưng đến cuối cùng hắn vẫn còn chiêu cuối. Kiếp này, cô bắt được Mộ Dung Lam, kết quả vẫn để ả ta chạy thoát!

Tô Quân Nhụy hận bản thân, đáng lẽ cô nên giết chết ả ta ngay lúc đó!

Tô Quân Nhụy tức muốn hộc máu, hậm hực hỏi: ‘Thiên lao có trọng binh canh gác, bọn họ chạy thoát bằng cách nào? Bọn họ trốn theo hướng nào?’

Tên thuộc hạ nơm nớp lo sợ trả lời: ‘Có cao thủ giang hồ đến cướp ngục! Cứu thoát hai cha con Mộ Dung Tấn xong liền chạy đi! Bọn họ ra khỏi hoàng thành chạy về hướng bắc.’

‘Cao thủ giang hồ?’ Tô Quân Nhụy kinh ngạc, Mộ Dung Lam thế mà lại quen được cao thủ giang hồ?

‘Đã phái người đuổi theo chưa?’ Thuế Tử Duyệt hỏi.

‘Thuế Thừa tướng đã dẫn người đuổi theo.’

‘Cha ta đuổi theo?’ Không phải Thuế Tử Duyệt khinh thường Thuế Minh Hiên nhưng nói sao thì ông cũng chỉ là một thư sinh văn nhược, trị quốc thì có thể nhưng đánh nhau thì không, bản lĩnh đánh nhau còn chưa so kịp với mẫu thân của nàng nữa mà! Bây giờ ông ấy lại dẫn binh truy đuổi hai cha con Mộ Dung Tấn và cao thủ giang hồ, bộ Cẩm quốc hết người rồi sao? Vì sao phải để một vị Thừa tướng phải đích thân truy đuổi! Nàng nên hy vọng ông ấy sẽ đuổi kịp hay không kịp đây?

Thuế Tử Duyệt khó thở. 

Tô Quân Nhụy nôn nóng, ngồi dậy nói: ‘Không được! Tuyệt đối không thể để cha con Mộ Dung Lam chạy thoát! Ta sợ họ sẽ thông địch phản quốc!’

Thuế Tử Duyệt kinh hãi, nàng thầm nghĩ, giết người phóng hỏa vẫn còn đỡ hơn thông địch phản quốc. Mộ Dung Lam sẽ làm thế? Nàng có chút không dám tin. Nhưng khi nàng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Mộ Dung Lam, họ không thể ở Cẩm quốc được nữa, phản quốc, nàng ta sẽ không làm?

Tô Quân Nhụy đứng dậy muốn cùng lên ngựa đuổi theo. Tuy Thuế Tử Duyệt không đồng ý nhưng nàng không ngăn cản được cô, bên cạnh đó nàng cũng đang lo lắng cho an nguy của Thuế Minh Hiên. Nghĩ xong, nàng liền theo cô xuất phát.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy Tô Mặc Ưu chạy đến.

Tô Mặc Ưu mặt mũi trắng bệch, nói: ‘Quân Nhụy tỷ tỷ, Duyệt tỷ tỷ!’ Sau trận chiến đêm qua, vết thương của hắn còn nặng hơn Tô Quân Nhụy.

‘Ngươi tới đây làm gì?!’ Tô Quân Nhụy vừa thấy Tô Mặc Ưu đã mắng hắn.

Tô Mặc Ưu trả lời: ‘Cha con Mộ Dung chạy trốn, ta…..’ Xem ra đám thuộc hạ không chỉ báo cho hai nàng biết mà còn báo cho những người cần biết….

Hoàng cung rối ren, trong nhất thời không có ai đứng ra làm chủ, thật là khổ thân cho cấp dưới.

Tô Quân Nhụy mắng: ‘Thừa tướng đã dẫn binh truy đuổi, hai ta cũng muốn đuổi theo, không có chuyện của ngươi, mau về dưỡng thương cho tốt, nếu đại ca (Thuế Tử Dật) trở về thấy bộ dáng sắp chết của ngươi, lúc đó thật không biết bản mặt lạnh của hắn sẽ đóng băng chết bao nhiêu người!’ Cô mắng xong thì cùng nàng rời đi.

Tô Mặc Ưu cũng muốn đi theo nhưng võ công của hắn vô dụng, cơ thể còn bị thương, muốn theo cũng theo không kịp.

Ở một nơi khác, Mộ Dung Tấn kinh ngạc với bản lĩnh của đứa con gái của hắn. Chẳng những có người trong triều mà trong giang hồ cũng có.

Mộ Dung Tấn đi theo Mộ Dung Lam chạy trốn với sự bảo vệ của vài cao thủ giang hồ. Mấy năm nay hắn luôn sống trong nhung lụa chưa từng liều mạng chạy bán sống bán chết như hôm nay. Không những liều mạng chạy mà còn chạy hơn nửa ngày, cơ thể của hắn không chịu nỗi, nếu không có truy binh thì hắn đã ngồi xuống mắng chửi từ lâu rồi.

Dù hắn không muốn chết nhưng hắn không thể chạy nỗi nữa.

Trong lúc Mộ Dung Tấn định ngồi xuống nghỉ ngơi mặc kệ tất cả thì Mộ Dung Lam cũng chợt dừng lại. Hắn lấy làm lạ ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc xe ngựa đang đậu trước mặt họ.

Xe ngựa?!

Đúng là xe ngựa!

Mộ Dung Tấn suýt bật khóc vì quá vui mừng! Cuối cùng cũng đến lúc hắn không cần chạy nữa!

Mộ Dung Lam đứng trước xe ngựa nhìn Mộ Dung Tấn cười nói: ‘Phụ thân, xe ngựa đến rồi, nơi này không thể ở lâu, chúng ta mau lên xe.’

Mộ Dung Tấn nhìn Mộ Dung Lam, đứa con gái này của hắn có dung mạo rất đẹp, cũng bởi vì thế mà nó đã thay hắn làm rất nhiều việc thành công. Dung mạo đẹp tất nhiên cười lên sẽ càng đẹp hơn nhưng không hiểu sao. Mỗi lần hắn thấy Mộ Dung Lam cười thì lại cảm thấy nao nao bất an. Thôi kệ, thời khắc sống còn, hắn không còn nhiều sức lực để nghĩ lung tung, sau đó vội vàng bò lên xe ngựa.

Giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt, giữ mạng quan trọng nhất!

Mộ Dung Lam vẫn đứng cạnh xe ngựa nhìn Mộ Dung Tấn hỏi: ‘Phụ thân mặc kệ các đệ đệ muội muội luôn sao? Còn có mẫu thân và các di nương nữa?’

Mộ Dung Tấn sửng sốt, hắn thấy lạ vì sao bây giờ Mộ Dung Lam lại nhắc đến đám người đó. Mộ Dung Tấn nghĩ bây giờ bản thân hắn còn chưa lo xong, còn hơi sức đâu mà lo cho đám người đó? Hắn vội vàng đáp: ‘Trước mắt chạy trốn quan trọng hơn, sau khi chúng ta yên ổn đến đón họ cũng chưa muộn.’

Mộ Dung Lam không biết ra sao, lúc này nàng ta lại rất cố chấp tiếp tục truy vấn về chủ đề này: ‘Phụ thân, chúng ta đã phạm tội lớn, là tru di cửu tộc, chúng ta còn có thể chạy thoát nhưng các đệ muội thì không, chúng ta thật sự mặc kệ bọn họ?’

Mộ Dung Tấn nghe xong liền bùng lửa giận, hắn quát lớn: ‘Hiện giờ cái mạng của chúng ta còn khó giữ, hơi sức đâu mà lo cho đám người đó? Chẳng lẽ ngươi còn dư xe ngựa? Hay ngươi còn dư người nên giờ  muốn quay về phủ Mộ Dung đón đám người đó? Nếu đám phế vật đó giết được con nha đầu thúi của phủ Bình An Vương, chúng ta có chật vật đến nông nỗi này không? Lúc trước kêu ngươi đi quyến rũ nó, ngươi cũng làm không xong, giải quyết nó sớm có phải đã tốt hơn không!’

Mộ Dung Lam nghe xong thì rũ mắt nhìn xuống, nói: ‘Cha nói rất đúng, nếu đã vậy thì chúng ta đi trước, các đệ muội phước lớn mạng lớn, chắc sẽ không sao.’

Mộ Dung Tấn vẫn còn chút oán khí nhưng chạy thoát vẫn hơn. Hắn không muốn nói nhiều với Mộ Dung Lam. Điều duy nhất trong đầu hắn lúc này chỉ có cầu sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play