Sau khi từ biệt Vương gia và Vương phi, Quận chúa liền lấy lý do du ngoạn cùng Quận chúa phu nhân rời phủ. Vì để tránh tai mắt, xe ngựa của hai nàng dọc đường sẽ đi đi dừng dừng, đến rất nhiều nơi. Mục đích được đặt ra của chuyến đi là thăm tư quân nhưng đó chỉ là một nửa mà thôi, nửa còn lại chính là du sơ ngoạn thủy.
Tô Quân Nhụy nhận thấy, cô chưa lần nào dẫn phu nhân nhà mình đi chơi xa. Từ sau khi trọng sinh, chuyện này nối tiếp chuyện kia khiến cô chưa có dịp cùng nàng du sơn ngoạn thủy, nếu hôm nay đã ra rồi, sẵn tiện đi chơi một chút cũng không sao.
Hai nàng cứ đi đi dừng dừng, thấy cảnh đẹp liền dừng lại ngắm, thấy đồ ăn ngon liền dừng lại ăn cơm uống trà. Đôi khi làm cho Thuế Tử Duyệt phải thắc mắc đặt nghi vấn, thật nan giải. Tình thế đã đến hồi cấp bách, kinh thành tuy vẫn tĩnh lặng nhưng là sự tĩnh lặng trước bão táp phong ba, hai nàng vào lúc này lại có tâm trạng du ngoạn.
Thế nhưng khi Quận chúa phu nhân nhìn thấy nụ cười vui vẻ của đại nhân nhà mình, nàng liền thông suốt, mặc kệ nó, nàng không lo cũng sẽ có người khác tới lo. Nếu đã có cơ hội ra ngoài, sao lại không tranh thủ mà hưởng thụ?
Vì thế lộ trình đáng lẽ chỉ cần mất 1 ngày sẽ đến nơi nhưng với tâm tình hưởng thụ du sơn ngoạn thủy, cứ thế hai nàng tiếp tục đi đi dừng dừng, lộ trình kéo dài hơn 4 ngày qua ngày thứ năm mới đến Thanh Long cương.
Thanh Long cương (cương: đồi).
Từ sớm Mạnh Hòe Thanh đã nhận được tin Tô Quân Nhụy sẽ ghé thăm. Sau khi nhận tin, hắn liền tính toán lộ trình và thời gian đi từ kinh thành đến đây sau đó chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, ngồi chờ Tô Quân Nhụy. Chờ hoài chờ mãi, 3 ngày rồi vẫn chưa thấy bóng dáng của Quận chúa đại nhân. Người xấu tính như Mạnh Hòe Thành làm sao chịu chờ tiếp, đợi 3 ngày không thấy hắn liền cho đám huynh đệ thay phiên đứng ngoài cửa đợi, còn hắn liền dẹp chuyện này sang một bên không thèm đoái hoài, công việc mỗi ngày cần làm gì thì làm đó, cần ra ngoài sẽ ra ngoài.
Chính vì thế khi Quận chúa đại nhân dẫn nương tử nhà mình đến Thanh Long sơn trang ở Thanh Long cương mới phát hiện Mạnh Hòe Thanh không ở đó.
Tô Quân Nhụy: ‘.....’ Quận chúa đại nhân đứng ngoài cửa, bực bội không nói nên lời. Lần đầu tiên Quận chúa dẫn nương tử đi thăm tư quân, kết quả bản thân cô và nương tử lại bị chính tư quân của mình chặn ở ngoài cửa không cho vào.
Đây là làm sao?
Cũng may, phần lớn binh lính trong sơn trang đều do Tô Quân Nhụy đích thân lựa chọn, tuy sau đó Mạnh Hòe Thanh có thu nhận thêm người nhưng đại đa số đều biết mặt cô nên không bao lâu họ đã mở cửa cho hai nàng vào. Ít ra họ sẽ không để Quận chúa đại nhân vừa bị mất mặt vừa đứng ở ngoài hứng gió dằm mưa.
Tiểu binh ngụy trang thành nhân sĩ giang hồ mỉm cười mời hai nàng bước vào, sắp xếp phòng ở mà Mạnh Hòe Thanh đã sớm chuẩn bị cho họ. Tiểu binh vừa đi vừa cười nói: ‘‘Trang chủ có nói, Thanh Long sơn trang nhận được một mối làm ăn, có chút vấn đề cần giải quyết nên hắn và Tôn đại ca đã xuống núi. Lúc hắn gần đi còn cố ý nhờ bọn ta chuyển lời cho Quận chúa, hắn nói ‘Xem ra Quận chúa cũng không có việc gì quan trọng khẩn cấp. Nếu Quận chúa thích dạo tới dạo lui, vậy cứ ở lại sơn trang mấy ngày để dạo cho thỏa thích, hắn không có nhiều thời gian rảnh, không tiện chiêu đãi.’’’
Tô Quân Nhụy: ‘......’ Sắc mặt của Quận chúa đại nhân thật vi diệu.
Thuế Tử Duyệt bật cười. Tuy rằng làm thế thật không tốt nhưng không biết vì sao, mỗi lần Quận chúa phu nhân thấy vẻ mặt khó xử của Quận chúa đại nhân nhà nàng liền thấy rất buồn cười, rất vui vẻ.
Quận chúa phu nhân tâm trạng vui sướng nhìn tiểu bình nói: ‘Được, chúng ta đã biết, tiểu huynh đệ ngươi lui xuống trước đi, chúng ta sẽ dạo tới dạo lui ở sơn trang, nếu Mạnh trang chủ và Tôn đại ca trở về phiền ngươi lại đây báo một tiếng.’
Tiểu binh nhìn Thuế Tử Duyệt, mặt hơi hồng hồng nghiêm túc nói với nàng: ‘Phu nhân nghiêm trọng, chuyện ấy là bổn phận của bọn ta, phu nhân cứ ở lại đây thoải mái đi dạo ăn uống, có chuyện gì chỉ cần sai bảo bọn ta là được.’ Tuy không phải là binh lính chính quy của triều đình nhưng dưới sự quản lý của Mạnh Hòe Thanh họ chưa từng có nửa phần chậm trễ. Họ không biết nói chuyện tinh tế như người trong quan trường ở kinh thành, họ hào phóng nhưng không thô lỗ.
Thuế Tử Duyệt khẽ cười đồng ý, tiểu binh nói xong liền đỏ mặt cung kính lui ra. Lúc gần đi, hắn vẫn nhìn nàng rồi nghiêm túc nói với cô: ‘Quận chúa đại nhân....ngài thật có phúc.’ Nói xong liền co giò chạy đi.
Thuế Tử Duyệt che miệng cười, Tô Quân Nhụy đứng cạnh nhìn bóng dáng của tiểu binh rồi nói: ‘Tất nhiên rồi, bổn Quận chúa luôn có phúc từ đó đến giờ, nàng thấy có đúng không, phu nhân.’
Thuế Tử Duyệt cười đáp: ‘Nàng thật dẻo miệng.’
Quận chúa đại nhân vô lại đáp: ‘Vậy mà kêu là dẻo miệng? Tất cả đều là sự thật, nếu ta không có phúc, làm sao cưới được tức phụ tốt như Duyệt Duyệt haha~~’
Thuế Tử Duyệt liền đỏ mặt nào có mặt dày như ai kia, nàng vội nói: ‘Nàng....nàng đừng lớn tiếng... nói bậy còn nói lớn....’
Tô Quân Nhụy bước tới gần, hai tay ôm lấy Thuế Tử Duyệt, cằm gác lên vai nàng, cười nói: ‘Đi thôi ~~ tiểu nương tử của ta, tướng công dẫn nàng đi dạo sơn trang.’
Vì để tiện đi lại trong sơn trang, hai nàng đều mặc nam trang sau đó ra khỏi phòng đi dạo.
Nhóm tiểu binh trong sơn trang đa số đều biết mặt Tô Quân Nhụy, thêm việc họ sống trong giang hồ ít nhiều cũng nhiễm tính phóng khoáng hào sảng của người giang hồ nên lời nói của họ rất trực tiếp không câu nệ tiểu tiết khi nói chuyện với cô. Đôi bên cũng không quá để ý loại nam nữ thụ thụ bất thân, có người còn trực tiếp tìm cô tỷ thí một trận làm quen.
Lúc hai nàng đi đến thao trường luyện võ chợt thấy một nam tử cường tráng hai tay cầm song chùy (hai cây búa lớn) đang tỷ thí với một tiểu binh. Chưa đánh được bao lâu, tiểu binh đó đã bại trận, nam tử cầm song chùy đắc ý bật cười lớn. Đang cười sảng khoái thì hắn đưa mắt nhìn quanh, thấy Tô Quân Nhụy.
‘Quận chúa? Cuối cùng ngài cũng tới rồi, mấy ngày nay cứ nghe trang chủ nhắc mãi, nếu tới rồi thì chúng ta tỷ thí một phen!’ Nam tử cường tráng mặc một bộ y phục màu xám, từ giữa thao trường chạy đến chỗ hai nàng, vừa thấy Tô Quân Nhụy liền đề nghị đánh một trận sảng khoái. Nói xong hắn mới phát hiện bên cạnh cô còn có một người, hơi ngượng ngùng mở miệng hỏi cô về người kia.
Tô Quân Nhụy cười giới thiệu Thuế Tử Duyệt, làm vị nam tử sợ tới mức nghẹn lời. Sau đó hắn ngượng ngùng bắt đầu chỉnh trang lại quần áo trên người, dù có chỉnh cũng không khá hơn.
Các tiểu binh thấy Quận chúa đến đều ngượng ngùng chỉnh lại quần áo đã xộc xệch sau đó càng ra sức thao luyện.
Quận chúa phu nhân thế nhưng lại cùng Quận chúa đến đây? Trước đó họ có nghe đồn tình cảm giữa Quận chúa và Quận chúa phu nhân rất tốt nhưng họ chưa có dịp gặp phu nhân nên lúc này cả đám đều trộm quan sát Thuế Tử Duyệt.
Dù Quận chúa phu nhân mặc nam trang nhưng khó mà che đi diện mạo xinh đẹp của nàng.
Quận chúa phu nhân trời sinh nhu nhược, quả thực rất khác với Quận chúa.
Dáng vẻ của Quận chúa phu nhân mới đúng là dáng vẻ của nữ tử nên có!
Nam tử cường tráng không quen giao tiếp với nữ tử nhu nhược văn tĩnh đoan trang như Thuế Tử Duyệt. Hắn cứ đứng yên, một tay cầm song chùy tay còn lại thì vò đầu, song chùy không được cầm chắc suýt chút nữa đã đụng trúng người nàng. Hắn sợ hãi lập tức đem song chùy giấu sau lưng, ngại ngùng chỉ muốn độn thổ. Hắn sợ nàng không vui liền cố ý giải thích: ‘Trước đó Quận chúa luôn tìm chúng tôi tỷ võ, sau này đến Thanh Long trang vẫn luôn không có cơ hội để tỷ võ với Quận chúa, hôm nay gặp lại, thực sự rất ngứa tay ha ha ha! Trong lúc nhất thời nhịn không được ha ha ha..... Phu nhân chớ nên trách tội ha ha ha!’
Thuế Tử Duyệt cười đáp ‘Không sao’ nàng không bực bội làm hắn cũng yên tâm. Sau đó cười ha ha một trận, cả thao trường cũng cười theo.
Thuế Tử Duyệt mỉm cười, không nói.
Tô Quân Nhụy bắt đầu thấy ngứa tay liền vén tay áo muốn đánh một trận. Thuế Tử Duyệt đứng bên cạnh chỉ ôn nhu nhìn cô mỉm cười.
Động tác của Tô Quân Nhụy rất linh hoạt, chiêu kiếm nhanh nhạy, nam tử áo xám tuy không nhanh bằng cô nhưng mỗi chiêu tung ra đều rất dũng mãnh, song chùy vừa thấy đã biết rất nặng nên uy lực của mỗi cú đánh vô cùng kinh hồn. Trận này chỉ là đánh so chiêu thức, nam tử áo xám không dốc toàn lực để đánh.
Hai người so chiêu hồi lâu, Tô Quân Nhụy thắng. Quận chúa đại nhân vẻ mặt đắc ý chạy tới chỗ tiểu nương tử đang đứng, nàng mỉm cười cầm khăn lau mồ hôi cho cô. Nam tử áo xám thấy thế liền đỏ mặt ngại ngùng nói: ‘Từ lâu ta đã nghe nói, phu nhân và Quận chúa rất ân ái. Lúc nãy ta còn nghĩ Quận chúa và phu nhân ân ái có làm cho võ công của Quận chúa bị lụt nghề hay không, hóa ra không những không thụt lùi mà còn tiến bộ hơn trước rất nhiều, Trần Hán ta bái phục.’ Nói xong, hắn liền cười lớn, có lẽ là vì xấu hổ vì thua trong tay một nữ tử như Tô Quân Nhụy.
Thuế Tử Duyệt cười đáp: ‘Song chùy của Trần đại ca uy mãnh có lực, rất lợi hại.’
Tô Quân Nhụy cười phụ họa: ‘Trần đại ca, ngươi nghĩ sai rồi. Chính bởi vì có Duyệt Duyệt bên cạnh, võ công của ta mới tiến bộ như bây giờ.’ Cô cười nói với Trần Hán, mỗi ngày cô đều cùng nàng tỷ thí, võ công làm sao có thể bị thụt lùi?
Trần Hán nghe xong rất kinh ngạc. Hắn bất ngờ là vì một nữ tử có dáng vẻ gầy yếu đoan trang như Thuế Tử Duyệt lại biết võ công.
Đám tiểu binh vây quanh cũng bất ngờ khó tin, có người quen biết Tô Quân Nhụy lâu cộng thêm tính tình hào sảng liền mở miệng đùa giỡn nói cô khoa trương.
‘Dáng vẻ của phu nhân, đâu giống như lời của Quận chúa ngài nói... ha ha ha.’ Hiển nhiên, ấn tượng của Tô Quân Nhụy để lại trong lòng họ không bao giờ giống những nữ tử khác.
Thuế Tử Duyệt quay lại nhìn đám tiểu binh rồi mỉm cười đề nghị: ‘Vậy thì bàn luận thử một trận xem sao?’