Thuế Tử Duyệt mỉm cười đứng dậy đi đến bàn trang điểm và cầm một hộp gỗ trở về bàn.
Tô Quân Nhụy nhìn hộp gỗ, khó hiểu hỏi nàng: "Đây là?"
Thuế Tử Duyệt mỉm cười đáp: "Đây là phấn mặt, son môi và nước sơn móng tay do thương đội của chúng ta vận chuyển từ Nguyệt Quốc về. Tại Cẩm Quốc chưa có bán." Nàng mở nắp hộp ra.
Sau khi hộp được mở ra, Tô Quân Nhụy đã ngửi được một mùi hương thoang thoảng. Thuế Tử Duyệt mở một hộp son môi nhỏ nhỏ, màu son rất khác với loại đang được bán ở Cẩm Quốc, nhìn qua đã thích.
"Màu son….."
Thuế Tử Duyệt cười đáp: "Đây là loại son đang rất thịnh hành ở Nguyệt Quốc. Màu son không giống loại đang được bán ở nước chúng ta, loại son này có màu hơi nhạt còn có mùi hương thoang thoảng. Son còn giúp cho môi của các cô gái đỏ hồng và căng mọng sau khi sử dụng. Phấn mặt cũng là loại mới, màu sắc không quá đậm rất thích hợp để sử dụng vào ngày thường. Hiện tại kinh thành chưa có nơi nào bán chúng. Vài ngày sau, các cửa hàng trong kinh thành của chúng ta sẽ bắt đầu mở bán." Thuế Tử Duyệt giới thiệu xong mới nói ra kế hoạch kinh doanh của mình. Nàng định sẽ bán chúng với giá cao vào đợt bán đầu tiên. Sau đó, nàng mới bắt đầu bày lý do vào cung cho Tô Quân Nhụy. Mấy ngày sau, cô sẽ mang chúng vào cung tặng cho các phi tần, đương nhiên là có cả Hiền Phi nương nương.
Nữ nhân trên thế gian có mấy ai không thích phấn son. Nếu có cũng chỉ là thiểu số. Huống chi là loại son phấn dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Mỗi cô gái đều có tính thích đua đòi đặc biệt là những người sống trong thâm cung. Nếu Tô Quân Nhụy mang chúng vào cung tặng cho các nương nương, chắc chắn họ sẽ thích.
"Lần đầu nàng có thể nhờ mẹ dẫn vào cung. Nàng mang ít son phấn thôi, tặng cho ai cũng phải chú ý. Thứ tự rất quan trọng, trước tặng cho ai sau đó đến ai, như vậy, mới có cớ vào cung lần hai." Thuế Tử Duyệt kiên nhẫn giải thích cho Tô Quân Nhụy về trình tự tặng son phấn sau đó đến cách khiến chúng trở nên thịnh hành trong cung. Nếu có thể khiến chúng được chào đón trong cung thì khi những vị nương nương đó không mua được chúng ở cửa hàng, họ sẽ nhớ đến Tô Quân Nhụy. Nếu cô được các vị nương nương mời thì cô sẽ có lý do vào cung một cách danh chính ngôn thuận.
"Đương nhiên, ngoại trừ tặng còn có thể bán." Tiến cung là chủ yếu nhưng nếu kiếm được tiền thì không nên lãng phí.
Lúc Thuế Tử Duyệt nói những lời đó, miệng thì cười tủm tỉm, hai mắt thì cong cong gian xảo như một con tiểu hồ ly. Quận chúa đại nhân si mê ngắm vẻ mặt lém lỉnh của phu nhân nhà mình. Hai mắt nàng sáng lấp lánh, kỳ lạ thay, một con màu bạc, một con màu vàng.
Càng nhìn càng thấy Quận chúa phu nhân càng dễ thương!
Nếu đã nghĩ xong kế sách thì Tô Quân Nhụy cũng không trì hoãn. Hôm sau, cô lập tức đi tìm Triệu Uyển Uyển.
Tuy Tô Cẩn Du bị trách cứ vì sơ suất ở thu săn nhưng nó không ảnh hưởng đến việc tiến cung của Triệu Uyển Uyển. Quan hệ giữa Triệu Uyển Uyển và Hoàng hậu nương nương rất tốt. Hoàng hậu là mẹ ruột của Thái tử, còn Tô Quân Trạch là thư đồng của Thái tử từ nhỏ. Nói chung, quan hệ giữa phủ Bình An Vương và Hoàng hậu Thái tử rất thân thiết và hòa thuận. Do đó, lần này Tô Quân Nhụy mang theo phấn son vào cung, người được tặng đầu tiên hiển nhiên là Hoàng hậu.
Tránh để mọi người nghi ngờ, ngay cả Hoàng hậu cũng không biết việc Thái tử giả bệnh. Vì vậy, khi Tô Quân Nhụy và Triệu Uyển Uyển đến gặp Hoàng hậu, khí sắc của bà ấy rất xấu có lẽ vì quá lo cho Thái tử.
Điều đó càng làm cho việc tặng son phấn của Tô Quân Nhụy càng thêm hợp lý.
----------//----------
Tranh đấu chốn hậu cung luôn tàn nhẫn và khốc liệt, người ngoài mãi mãi không thể hiểu được. Tuy Hoàng hậu là trung cung là mẫu nghi thiên hạ, con trai bà là Thái tử, người trong hậu cung ai ai cũng phải nhìn sắc mặt của bà mà sống nhưng có mấy ai trong thâm cung không mơ ước ngồi lên Hậu vị của bà? Liệu có bao nhiêu người không muốn có được chức danh Thái tử của con trai bà? Hoàng thượng có quá nhiều phi tần cũng có quá nhiều hoàng tử. Một người đang ngồi trên Hậu vị như bà càng không thể hành động bốc đồng. Đặc biệt là ả tiện nhân Hiền Phi và đứa con trai đang được sủng ái của ả. Hiện nay, con trai bà sống chết vẫn chưa rõ, bà càng phải thận trọng hơn.
Đã là Hoàng hậu thì dù có u sầu buồn bã, bà cũng không thể lộ vẻ yếu mềm trước mặt người ngoài. Điển hình là mấy ngày nay, dù thâm tâm có đau khổ khó chịu, bà vẫn phải cắn răng chịu đựng. Tuy nhiên, Hoàng hậu mạnh mẽ cách mấy cũng chỉ là một người phụ nữ. Bà vẫn sẽ mong có người thân cận để bộc bạch nỗi khổ trong lòng. Vì vậy, hôm nay Hoàng hậu rất vui vì Triệu Uyển Uyển đã vào cung. Bà lập tức kéo Triệu Uyển Uyển tâm sự rất lâu.
Triệu Uyển Uyển biết Hoàng hậu có nỗi khổ nên đã ở lại an ủi. Sau đó Hoàng hậu tâm sự rất nhiều chuyện riêng tư với Triệu Uyển Uyển. Tô Quân Nhụy không muốn nghe nhiều vì cô vào cung không phải để nghe tâm sự. Tô Quân Nhụy tìm cớ ra ngoài. Hoàng hậu biết cô không muốn ngồi nghe nên không giữ cô lại.
Tô Quân Nhụy đi dạo trong cung, gặp phi tần sẽ xã giao vài câu cũng cố ý tiết lộ một chút tin tức về loại son phấn mới sắp được bán ra nhưng không tặng họ theo như lời của Thuế Tử Duyệt. Sau đó, Tô Quân Nhụy lén lút đến Ngự thiện phòng. Mọi người trong Ngự thiện phòng đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa cho Hoàng thượng. Thái giám cận thân của Hoàng thượng đang đứng trước cửa chỉ huy các tiểu thái giám mau bưng thức ăn tới trước mặt gả. Mỗi dĩa thức ăn hắn đều cẩn thận gắp một miếng ăn thử, không có vấn đề mới cho các tiểu thái giám mang đi.
Thái giám thấy Tô Quân Nhụy vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Cô miễn lễ cho gả.
Thái giám nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng nói với Tô Quân Nhụy: "Hôm nay Quận chúa rảnh rỗi nên vào cung đi dạo? Đến nơi nhiều khói dầu như Ngự thiện phòng này, Quận chúa phải cẩn thận coi chừng bị ám mùi khói dầu."
Tô Quân Nhụy cười đáp: "Mẫu thân ta nói dạo gần đây tâm trạng của Hoàng hậu nương nương không được vui nên mẫu thân ta vào cung an ủi. Ta nghe được tin khí sắc của Hoàng hậu nương nương không tốt, vừa lúc phu nhân ta có một ít loại son phấn mới, chúng được mang từ Nguyệt quốc về. Vì vậy, hôm nay ta đã mang chúng vào cung biếu cho Hoàng hậu nương nương, muốn nương nương vui vẻ trở lại. Mẫu thân ta và nương nương đang tâm sự, ta ngồi nghe không tốt lắm. Ta cũng không phải dạng người dễ ngồi yên một chỗ nên ra ngoài đi dạo. Đi gần đến đây đã bị mùi thơm của Ngự thiện phòng hấp dẫn nên ta mới bước vào đây không được sao?"
Thái giám là một tên thích đẹp. Khi Thái giám nghe Tô Quân Nhụy vào cung biếu phấn son cho Hoàng hậu, gả liền nhanh trí biết chúng đều là loại hiếm thấy nên cố ý nói thêm vài câu với cô. Tô Quân Nhụy biết ý nên đã lén tặng cho thái giám một hộp phấn nhỏ còn dặn gả đừng bao giờ để lộ tin ra ngoài vì loại phấn này chưa được bán. Nếu Hoàng hậu nương nương biết cô tặng cho gả, nương nương sẽ không vui.
Thái giám hớn hở nhận hộp phấn và bảo đảm sẽ kín miệng. Trong hoàng cung thái giám cung nữ nào cũng giống nhau, Tô Quân Nhụy biết rõ chuyện gả sẽ làm sau khi nhận hộp phấn nhưng cô không vạch trần. Tô Quân Nhụy muốn gả giúp cô tuyên truyền.
Vừa nhận xong hộp phấn, thái giám phải đi hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa, hai người liền tách ra. Tô Quân Nhụy tiếp tục dạo quanh Ngự thiện phòng.
Khi còn nhỏ vào cung chơi, Tô Quân Nhụy hay đến Ngự thiện phòng ăn vụng nên cô biết mọi hoạt động ở đó. Mỗi bữa sau khi thức ăn được mang đến cho Hoàng thượng sẽ còn sót lại chút thức ăn thừa vì thế sau khi đám thái giám đi rồi cả nhóm ngự trù sẽ xúm lại ăn.
Tuy rằng mấy năm nay Tô Quân Nhụy không vào cung nhưng vì hồi nhỏ hay lui tới Ngự thiện phòng ăn vụng nên những ngự trù lớn tuổi vẫn còn nhớ mặt cô. Thấy cô đi tới liền lôi kéo làm quen rồi mời cô cùng ăn.
Tô Quân Nhụy vừa ăn vừa nghe đám ngự trù tán gẫu cách nấu ăn cũng như giấu thức ăn thừa.
Phân đoạn nấu cơm của nhóm ngự trù không có vấn đề, trước khi bưng thức ăn cho Hoàng thượng đều có thái giám thử trước. Nếu muốn hạ độc trong thức ăn, không dễ. Huống chi, mỗi bữa sẽ có nhiều món được dâng lên, chưa chắc món nào cũng sẽ được Hoàng thượng động đũa, món nào được ăn sẽ để lại món không được ăn sẽ bưng xuống. Nếu muốn hạ độc, trừ khi mỗi món đều hạ hoặc thủ phạm là người hiểu khẩu vị của Hoàng thượng, bằng không dù có hạ độc một hai năm cũng chưa chắc giết được Hoàng đế. Vì đề phòng trường hợp ngoài ý muốn, Tô Quân Nhụy vẫn gói một ít thức ăn mang về kiểm nghiệm.
Kiểm tra một hồi, món ăn không có vấn đề.
Nếu không hạ độc trong thức ăn, vậy vấn đề nằm ở đâu ? Phải tìm thời gian đi một chuyến tới Tân Giả Khố (nơi giặt quần áo cho toàn bộ hậu cung).
Đúng như lời của Thuế Tử Duyệt, loại son phấn của Nguyệt Quốc nhanh chóng trở thành món hàng được hoan nghênh nhất ở kinh thành, nữ tử quý tộc nào cũng muốn mua nhưng số lượng bán có hạn nên nhiều người dù có tiền chưa chắc đã mua được. Rất nhiều nữ tử trong kinh thành ai oán không thôi.
Không phải ai cũng mua được nhưng nếu người đó giao hảo với Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy thì sợ gì không mua được ?
Vì thế người muốn kết giao với Tô Quân Nhụy hoặc Thuế Tử Duyệt càng nhiều, ngay cả các nương nương trong cung cũng dần dần tìm tới hai nàng.
Sống lâu trong thâm cung, các phi tần từ lâu đã quen với việc bày mưu lập kế mong có được thánh sủng nên dù là chỉ là một hộp son hộp phấn nhỏ nhoi họ cũng quyết tranh giành thẳng tay.
Chính ví thế số lần Tô Quân Nhụy ra vào cung càng ngày càng tăng. Cô vẫn tiếp tục qua lại Ngự Thiện Phòng tỉ mỉ kiểm tra ẩm thực của Hoàng thượng, thậm chí mỗi lần Hoàng thượng dùng bữa ở cung của vị nương nương nào ăn cái gì cũng đều dò hỏi cặn kẽ. Cô còn đi Tân Giả Khố thậm chí cùng Thuế Tử Duyệt đi kiểm tra cành cây ngọn cỏ ở Ngự Hoa Viên. Tất cả đều không có gì khác lạ.
Chẳng lẽ bọn họ đã nghĩ nhiều ? Thật sự không có ai ám hại Hoàng thượng?