"Thật trùng hợp!" Mộ Dung Lam ngồi trên lưng ngựa phớt lờ khuôn mặt lạnh lùng của Lục Tuyết và sự bực bội của Tô Quân Nhụy. Ả nhìn ba nàng và mỉm cười chào hỏi.

Thuế Tử Duyệt cười đáp: "Rất trùng hợp, không nghĩ hôm nay Mộ Dung cô nương cũng ra đây cưỡi ngựa."

Mộ Dung Lam đáp: "Muội muội không biết cưỡi ngựa, cũng tò mò muốn thử nên tôi dẫn nó ra đây tập. Không ngờ gặp ba vị ở đây."

Tô Quân Nhụy xen ngang: "Nếu chỉ là ngẫu nhiên, vậy chúng ta xin cáo từ."

Mộ Dung Lam cười: "Nếu đã là ngẫu nhiên, âu cũng là duyên phận. Quận chúa cần chi xa cách? Hay là cùng đi một đoạn?"

Tô Quân Nhụy thầm nghĩ: Ta không có hứng đi chung với nhà ngươi.

Mộ Dung Lam ngồi trên ngựa nhìn Tô Quân Nhụy cười nói tiếp: "Nghe nói mấy ngày trước Quận chúa lâm bệnh, không biết hiện tại ra sao?"

Tô Quân Nhụy đáp: "Không cần phiền Mộ Dung cô nương quan tâm. Bổn Quận chúa đứng được ở đây, tất nhiên đã khỏe lại rồi."

Mộ Dung Lam không mảy may tức giận chỉ cười nói: "Thế thì tốt, Quận chúa đại nhân phải chăm sóc bản thân thật tốt." Ả bỗng dưng chuyển mắt nhìn Thuế Tử Duyệt: "Đừng để Quận chúa phu nhân lo lắng."

Tô Quân Nhụy bực bội: "Những chuyện này Mộ Dung cô nương không cần phải nhọc lòng. Đây là chuyện của bổn Quận chúa và phu nhân. Chỉ cần Mộ Dung cô nương không quan tâm, chúng tôi sẽ càng tốt hơn." Thuế Tử Duyệt nhìn Tô Quân Nhụy không khỏi thầm nghĩ: Lại nữa, Quân Nhụy nghĩ nhiều quá rồi.

Quận chúa: "…" Quận chúa đại nhân cũng rất khó xử.

----------//----------

Kết thúc một ngày đi săn, Ngũ hoàng tử đoạt hạng nhất và được Hoàng Thượng khen thưởng. Hắn rất vui vẻ còn đem con mồi săn được phân chia cho những người khác. Do đó, số lượng thịt nướng trong dạ tiệc cũng tăng lên rất nhiều.

Thịt nướng tuy ngon nhưng nhiều dầu mỡ. Thuế Tử Duyệt và Lục Tuyết đều là người thích ăn thanh đạm nên Tô Quân Nhụy đã rủ hai người ra bãi cỏ ngắm sao.

Một lát sau, Tô Quân Trạch cũng rời buổi tiệc, dắt theo một con ngựa. Anh ta muốn mời Lục Tuyết cùng ra ngoài giải sầu.

Lục Tuyết sung sướng vô vàn. Nàng ấy còn chưa nghe được lời mời của Tô Quân Trạch đã bị Tô Quân Nhụy chọc ghẹo.

Lục Tuyết và Tô Quân Trạch rời đi, hai nàng cảm thấy tự do hơn rất nhiều.

Tô Quân Nhụy cười nhìn Thuế Tử Duyệt đang ngồi cạnh mình và nói: "Duyệt Duyệt, chúng ta đi dạo một chút được không?"

Khuôn mặt của Thuế Tử Duyệt ửng ửng hồng. Nàng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý còn chủ động nắm tay dắt cô đi. Tô Quân Nhụy vui vẻ nắm chặt tay nàng.

Uống rượu, ăn thịt, dắt ngựa đi rong, ngắm sap giải khuây, ngày cứ êm đẹp trôi qua. Hai nàng cứ ngỡ thu săn năm nay vẫn sẽ như thế đến khi nó kết thúc. Nhưng nào ngờ….

Biến cố xảy ra vào ngày thứ ba cũng chính là ngày cuối cùng của đợt thu săn.

Theo như kế hoạch, ngày thứ ba là ngày đi săn cuối cùng, sáng ngày thứ tư đoàn người sẽ hồi kinh, đợt thu săn sẽ thuận lợi kết thúc, nào ngờ. Vào ngày thứ ba, thích khách đã trà trộn vào bãi săn bắn, Thái tử bị tập kích trọng thương.

"Cái gì?!" Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt đang cưỡi ngựa rong chơi. Sau khi biết tin, hai nàng đã tức tốc chạy về doanh trại.

Không khí trong doanh trại vô cùng căng thẳng, Hoàng đế nổi trận lôi đình, số người bị hạch tội rất nhiều, toàn bộ thích khách đều bỏ mạng, những người nằm trong viện tình nghi đều bị bắt giữ thẩm vấn.

Tô Cẩn Du là người phụ trách an ninh cho thu săn cũng bị Hoàng thượng chất vấn.

Hai nàng đuổi đến nơi liền lập tức xuống ngựa, không cần hỏi đường chỉ nhắm thẳng đến nơi đông người nhất tức khắc sẽ biết chỗ ở hiện tại của Thái tử.

Tô Quân Nhụy thầm hoảng sợ: Tại sao Thái tử bị hành thích? Đời trước hoàn toàn không có, chẳng lẽ đời này và đời trước đã không còn giống nhau? Giờ Thái tử ra sao? Sống hay chết?

Hai nàng chạy đến căn lều, trước lều đã có trọng binh canh gác không cho bất cứ ai đi vào. Toàn bộ thái y đi theo đoàn đều tập trung tại đây để chữa trị cho Thái tử.

Tô Quân Nhụy nhìn từng thau nước đã đỏ ngầu vì máu được bưng ra. Trái tim cô cũng đập liên hồi.

"Vết thương của Thái tử ra sao?" Tô Quân Nhụy bắt lấy một cung nữ đang bưng thau nước để hỏi.

"Nô tỳ không biết! Quận chúa tha mạng, nô tỳ không biết!" Cung nữ vốn đã sợ hãi nay càng sợ hơn vì bị Tô Quân Nhụy giữ lại. Cô ta chỉ biết xin tha mạng.

"Quân Nhụy!" Tô Quân Trạch từ sau nói vọng tới, Tô Quân Nhụy buông cung nữ ra quay lại nhìn.

Tô Quân Trạch cũng bị thương, một tay bị quấn vải trắng treo vào cổ. Tô Quân Nhụy vội vàng bước đến hỏi: "Ca ca, cánh tay..."

Tô Quân Trạch đáp: "Muội đừng nóng vội, ta không sao, cánh tay chỉ bị thương ngoài da, không đáng ngại." Tô Quân Trạch nhìn qua Thuế Tử Duyệt: "Nhưng Tử Dật huynh đã bị trúng tên." Anh ta vừa nói xong đã thấy sắc mặt nàng trắng bệch nên vội vàng bổ sung: "Duyệt Duyệt muội đừng lo, mũi tên đó không tổn thương nội tạng, tính mạng không bị nguy hiểm, thái y đã chữa trị xong. Thập lục hoàng tử đang ở cạnh Tử Dật huynh."

Nghe hết lời, Thuế Tử Duyệt mới bớt choáng váng. Nàng vội hỏi: "Ca ca của muội đang ở đâu?"

Tô Quân Trạch chỉ một cái lều nói: "Ở đó."

Thuế Tử Duyệt cám ơn liền chạy đi thăm, Tô Quân Nhụy không yên tâm nên đi theo nàng.

Tô Quân Trạch thấy hai nàng sắp rời đi liền nói: "Hai muội đi đi, ta ở đây trấn thủ."

Tô Quân Nhụy biết Tô Quân Trạch không yên tâm vết thương của Thái tử nên cô liền đồng ý rồi theo Thuế Tử Duyệt rời đi.

Hai nàng vừa đi vừa thảo luận, Thuế Tử Duyệt nói: "Ca ca võ công cao cường, chinh chiến quanh năm. Từ trước đến nay ca ca luôn cẩn thận nhưng nay lại bị trúng tên, xem ra  đám thích khách..."

Tô Quân Nhụy đáp: "Còn quá sớm để kết luận. Thánh thượng chắc chắn sẽ phái người điều tra. Nếu đã có gan ám sát Thái tử, chắc bọn chúng cũng đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ. Chưa biết tương lai của những tên thích khách đó sẽ ra sao."

Hai nàng vừa đi vừa nói. Đến lều của Thuế Tử Dật, hai nàng vén màn chuẩn bị bước vào. Thị vệ chưa kịp vào bẩm báo thì hai nàng đã đi vào.

Vừa vào trong lều, đã thấy một cảnh...

Tô Quân Nhụy: "..."

Thuế Tử Duyệt: "..."

Tô Mặc Ưu: "..."

Thuế Tử Dật nằm trên giường còn Tô Mặc Ưu đang nằm xõng xoài trên người của Thuế Tử Dật, hai tay của cậu ta đang chống hai bên của Thuế Tử Dật. Tô Quân Nhụy cực kỳ nghi ngờ: Nếu hai nàng vào trễ hơn một xíu, chắc hai người kia đã hôn nhau rồi.

Tình huống khắc oái oăm, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu của Quận chúa đại nhân lại là: Thuế Thừa tướng sắp tuyệt hậu rồi, làm sao đây?

Thuế Tử Duyệt lập tức quay đầu lại, vừa đẩy tên thị vệ sắp chạy vào ra ngoài, vừa nói: "Chúng ta có việc quan trọng cần thương lượng, không được gọi thì đừng vào."

Thị vệ không dám phản kháng, sau khi bị đẩy ra liền đứng bên ngoài đáp: "Đã rõ!" Và nghĩ thầm: Lúc nãy Thập lục hoàng tử cũng nói với bọn họ như thế, kết quả..."

Trong tức khắc, Tô Mặc Ưu lập tức ngồi dậy, ngay ngắn ngồi ở mép giường, mặt mày đứng đắn nhìn hai nàng.

Tô Quân Nhụy: "..."

Thuế Tử Duyệt: "..."

Thuế Tử Dật: "……"

Tô Mặc Ưu: "..."

Cả bốn người đều lặng im. Tình cảnh xấu hổ làm cho hai nàng dù có một bụng nghi vấn cũng không biết làm sao mở lời.

"Nghe nói đại ca bị trọng thương, Duyệt Duyệt rất sốt ruột nên đi vào mà không kịp thông báo. Thập lục, cậu đừng trách." Tô Quân Nhụy là người đầu tiên mở lời, giảm bớt không khí xấu hổ trong lều.

Thuế Tử Duyệt vội vàng hỏi thăm: "Vết thương của ca ca sao rồi? Thái y nói thế nào? Có cần chú ý gì không?"

Thuế Tử Dật nhìn muội muội, khuôn mặt lạnh lẽo như muốn đóng băng chợt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Anh ta đáp: "Không sao, trúng một tên, không có gì đáng ngại." Thuế Tử Dật quanh năm chinh chiến đã quen với việc bị thương. Đối với anh ta, vết thương này chỉ là chuyện nhỏ.

Thuế Tử Duyệt gật đầu ngồi xuống: ‘Sao đột nhiên lại xuất hiện thích khách?"

Thuế Tử Dật đáp: "Đám thích khách đó nhìn dáng vẻ giống như đã mai phục ở cánh rừng nhiều ngày."

Trong nhất thời mọi người đều im lặng. Sau một lát, Tô Quân Nhụy nói: "Đại ca võ nghệ phi phàm nay cũng bị thương. Xem ra đám thích khách cũng rất lợi hại, đã điều tra rõ thông tin của chúng hay chưa?"

Thuế Tử Dật chau mày: "Số lượng thích khách mai phục rất nhiều, đều đã qua huấn luyện. Sau khi bị bắt cả đám đã tự sát vì hành thích thất bại. Triều đình muốn điều tra sợ là không dễ."
Tô Mặc Ưu đỏ mắt nói: "Nếu huynh không cứu ta, làm sao bị trúng tên? Đều tại ta học nghệ không giỏi, nếu..."

Thuế Tử Dật nhìn Tô Mặc Ưu, tay xoa xoa đầu cậu ta.

Tô Quân Nhụy: "..."

Thuế Tử Duyệt: "..." Không biết hôm nay làm sao đó, nàng và Quân Nhụy đều không biết phải hỏi gì, mặc dù trong thâm tâm có rất nhiều thứ muốn hỏi, nói chính xác hơn...hai nàng không biết làm sao để mở lời?

Lần trước là hai nàng bị tập kích, lần này đến lượt Thái tử. Dường như có người đang nhắm vào họ. Trước đó là việc làm của Tam hoàng tử, vậy còn lần này? Cũng do Tam hoàng tử?

Thuế Tử Dật nói: "Tạm thời chưa rõ, không thể kết luận quá sớm."

Tam hoàng tử còn đang bị phạt đóng cửa ăn năn nên không được phép tham gia thu săn. Hắn muốn hành thích Thái tử ở đây, không phải dễ. Nếu chủ mưu không phải Tam hoàng tử, vậy còn ai vào đây?

Bốn người rất muốn cùng nhau phân tích mọi chuyện nhưng bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để thảo luận và nơi đây cũng không phải là nơi thích hợp. Họ đành gác lại.

Tô Quân Nhụy nhớ đến cảnh Tô Mặc Ưu cứ kề cận anh vợ không rời. Cô đã biết sự xuất hiện của mình và Duyệt Duyệt đã vô tình quấy rầy đến hai người đó. Vì vậy, sau khi biết Thuế Tử Dật vẫn an toàn, cô lập tức nắm tay nàng thức thời rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play