Hội hoa đăng vào đêm Nguyên tiêu.
Hội hoa đăng năm nay đến trễ so với mọi năm, vừa lúc sau Quỳnh Lâm yến một ngày.
Sáng nay Tô Quân Nhụy đã thức dậy sớm đến cửa hàng lấy hai bộ váy mà cô đã đặt may cho mình và tiểu nương tử. Cô cầm chiếc váy mới đưa cho Thuế Tử Duyệt. Cô cẩn thận nâng niu chiếc váy như thể nó là báu vật hiếm có mà cô vất vả lắm mới tìm về để dâng cho nàng.
Đêm qua lăn lộn quá dữ dội nên Thuế Tử Duyệt vẫn chưa muốn dậy. Nàng như một con mèo lười thích ngủ, dù đã dậy nhưng vẫn muốn nằm trên giường. Thấy Tô Quân Nhụy cầm váy mới đến gần giường, nàng mới chịu ngồi dậy.
"Duyệt Duyệt~" Tô Quân Nhụy phấn khởi nói: "Nàng mau dậy xem, đây là váy mới ta đặt cho nàng. Nàng xem thử có thích hay không?"
Thuế Tử Duyệt hỏi: "Váy mới?" Nàng nghiêng nghiêng đầu, tóc dài đen mun từ sau vành tai rớt xuống, dừng trên đôi vai nhỏ nhắn cùng với dáng vẻ mèo lười của nàng đẹp khó tả. Tô Quân Nhụy xem đến ngất ngây, bắt đầu cảm thấy ngứa ngứa trong lòng.
Canh giờ cũng chưa trễ, dù sao hôm nay cũng rảnh, hay là...
Không! Không được! Không được!
Tô Quân Nhụy lắc đầu nhằm xua đi ý tưởng cầm thú trong đầu, đưa mắt chuyển lực chú ý nhìn vào chiếc váy mới rồi cười với Thuế Tử Duyệt: "Đúng vậy, năm ngoái ta đã đặt nó cho nàng. Ta chuẩn bị nó cho hội hoa đăng đêm nay." Cô phấn khởi nói về hai chiếc váy cùng kiểu khác màu mà cô đã đặt may. Nàng mặc màu xanh, cô mặc màu tím. "Hội hoa đăng đêm nay, hai chúng ta sẽ mặc váy mới ra ngoài. Ta còn nhờ sư phụ cho thêm chút lông mềm ở viền cổ áo và cổ tay áo để giữ ấm. Buổi tối chúng ta ra ngoài sẽ không bị cảm lạnh."
Thuế Tử Duyệt lười biếng dựa vào đầu giường nhìn dáng vẻ hớn hở của Tô Quân Nhụy. Cô cười nàng cũng cười lây: "Nhưng mà Quân Nhụy à, nàng từng nói nàng không thích mặc váy dài? Tối nay nàng mặc váy dài có quen không? Có thoải mái không?"
Tô Quân Nhụy ngừng lại...
"Lâu lâu mặc một lần.Chắc không sao haha..."
Nhìn dáng vẻ hí hửng của ai kia, Thuế Tử Duyệt cúi đầu bật cười. Nàng không thể nhịn cười được nữa.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu nên hai nàng sẽ ăn cơm tối với mọi người trong nhà. Ngồi lười trên giường thêm chút nữa, Thuế Tử Duyệt mới dậy rửa mặt. Sáng nay nàng sẽ đi phủ Thừa tướng để thăm hỏi cha và anh của nàng.
"Quận chúa, Phu nhân, tuy đã vào xuân nhưng bên ngoài vẫn còn rất lạnh, hai người mặc áo choàng rồi hãy đi." Nguyệt Nhi cầm hai cái áo, nói với hai vị chủ tử.
Tô Quân Nhụy nhìn ra ngoài. Tuy mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhưng ngày xuân luôn rất dễ sinh bệnh, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Thấy Tô Quân Nhụy gật đầu, Nguyệt Nhi lập tức bảo Thanh Yên và Thanh Phong mặc áo choàng cho hai nàng nhưng Tô Quân Nhụy ngăn cản.
"Để ta làm." Quận chúa khoác áo choàng cho Phu nhân nhà cô.
Thuế Tử Duyệt đứng yên nhìn Tô Quân Nhụy đang mặc áo choàng cho mình.
"Duyệt Duyệt bị sao vậy ?" Tô Quân Nhụy vừa hỏi vừa khoác áo cho nàng.
Thuế Tử Duyệt lắc lắc đầu: "Không có gì." Quận chúa phu nhân cảm thấy nàng nên khen Quận chúa một câu mới được: "Quân Nhụy, nàng đẹp lắm."
Lời khen của Phu nhân quá trớt quớt. Nó không hề liên quan đến việc làm hiện tại của Quận chúa. Thuế Tử Duyệt rất khổ tâm về tài ăn nói của mình. Nàng không biết khen sao cho đúng.
"Đương nhiên rồi!" Lời khen rất trớt quớt nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Quận chúa đại nhân. Cô rất thỏa mãn, thậm chí còn rất hả hê: "Ta biết ta đẹp nên Duyệt Duyệt nhớ phải ngắm ta nhiều nhiều hơn." Thôi kệ đi, một người không biết ăn nói sống chung với một người mặt dày. Quả là tuyệt phối.
Vậy là đủ rồi.
Nguyệt Nhi đứng sau lưng chứng kiến màn đối thoại kỳ cục của hai vị chủ tử. Cô bé chịu không nổi. Mặt trời thì chói quá chói, đôi mắt Nguyệt Nhi thì xót quá xót. Chạy mới là thượng sách.
Hai nàng dẫn theo Thanh Thủy và Thanh Phong cùng đi ra ngoài.
Phủ Thừa tướng cách phủ Bình An Vương không xa. Hai nàng ngồi xe ngựa không bao lâu đã đến nơi. Thị vệ thấy hai nàng vội vàng ra đón. Người khác vội vào bẩm báo.
"Quận chúa, tiểu thư!"
Thuế Tử Duyệt gật đầu nói : "Ừ, hôm nay cha tôi có ở phủ không?"
Thị vệ cười nói: "Hôm nay, lão gia vẫn luôn ở trong phủ. Lão gia đã nói rằng hôm nay tiểu thư và Quận chúa sẽ về nên ngài đã bảo thuộc hạ đứng đợi hai người."
Hai nàng bước vào sân, quản gia vui vẻ chạy ra đón: "Lão gia nói không sai, tiểu thư và Quận chúa quả nhiên đến vào giờ này. Tiểu thư mau bước vào, bên ngoài trời quá lạnh."
Thuế Tử Duyệt mỉm cười : "Hôm nay mặt trời vừa đủ, không quá lạnh." Quản gia vừa đi vừa nói: "Hôm nay lão gia hạ triều trở về đã ở trong phủ chờ hai vị. Thập lục hoàng tử vừa đến chơi, lão gia chưa tiện đến đây."
"Mặc Ưu?" Tô Quân Nhụy nhướng mày hỏi.
Quản gia nghe câu hỏi liền trả lời: "Hồi Quận chúa, đúng vậy."
Tô Quân Nhụy thấy kỳ lạ, vì sao Tô Mặc Ưu đến phủ Thừa tướng vào lúc này?
Ba người vừa đi vừa nói, chẳng bao lâu đã đến đại sảnh. Thuế Minh Hiên đang ngồi một mình ở đó.
"Cha!" Thuế Tử Duyệt vội hành lễ.
"Nhạc phụ!" Tô Quân Nhụy cũng theo nương tử hành lễ.
Thuế Minh Hiên nói: "Hai đứa đứng lên đi, đều là người một nhà, đừng đa lễ."
Hàn huyên vài câu, Thuế Tử Duyệt hỏi: "Nghe nói Thập lục hoàng tử đến chơi, sao không thấy bóng dáng?"
Thuế Minh Hiên đáp: "Thập lục hoàng tử đã vào hậu viện với Tử Dật."
Thuế Tử Duyệt lấy làm lạ: "Ca ca? Từ lúc nào ca ca giao hảo với Thập lục hoàng tử?" Trong ấn tượng của nàng, xưa nay Thuế Tử Dật không thích tiếp xúc với hoàng thất. Anh trai nàng chỉ lo hành quân đánh giặc. Từ khi nào đã thành bạn tốt của Thập lục hoàng tử?
Thuế Minh Hiên cười nói: "Việc của bọn trẻ, lão già như ta không tiện hỏi nhiều." Thuế Minh Hiên không vui khi Thuế Tử Dật kết giao với hoàng thất. Tuy nhiên, khi Thuế Minh Hiên nghĩ đến tuổi thơ quạnh quẽ ít bạn của Thuế Tử Dật, ông càng không muốn xen vào.
Người thấy lạ không chỉ có mình Thuế Tử Duyệt mà còn có Tô Quân Nhụy. Trong ấn tượng và ký ức của Tô Quân Nhụy, mối quan hệ giữa Tô Mặc Ưu và Thuế Tử Dật không thể xem là tình bạn. Tô Mặc Ưu vô tâm với triều chính, một lòng chỉ muốn du sơn ngoạn thủy, chưa từng giao hảo với các phe phái trong triều. Tuy quan hệ giữa cậu ta và Thái tử rất tốt nhưng năm đó Tô Mặc Ưu chỉ biết bo bo giữ mình mặc kệ những chuyện xung quanh. Còn Thuế Tử Dật chỉ lo đánh giặc sau đó anh ta đã giải giáp quy điền* nên càng không để tâm đến chính sự. Kiếp trước, hai người đó tựa như hai đường thẳng song song. Tại sao bây giờ lại cắt nhau?
(*cởi giáp/từ quan về quê)
Nên biết rằng, Thuế Tử Dật của đời này hoàn toàn không giống đời trước. Có thể nói rằng, mọi việc đã xảy ra ở đời trước đều có liên quan đến việc hòa ly của hai nàng. Do đó, Thuế Tử Dật luôn duy trì tư tưởng trung lập trong triều. Bây giờ đã khác. Tình cảm sâu đậm của hai nàng và mối quan hệ tốt đẹp của Tô Quân Trạch và Thái tử đã thay đổi lập trường của Thuế Thừa tướng. Mặc dù ông không thẳng thắn thừa nhận nhưng mọi người đều ngầm biết rằng Thuế Thừa tướng đã đứng về phía của Thái tử. Sự thật hình như cũng đúng như vậy.
Với tính cách của Thập lục hoàng tử, cậu ta sẽ không tiếp cận Thuế Tử Dật mới đúng.
Sau khi dùng cơm trưa ở phủ Thừa tướng, Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy đi hậu viện nghỉ ngơi. Thuế Tử Dật rất yêu thương Thuế Tử Duyệt, thương đến không còn thiên lý. Khi biết tin Thuế Tử Duyệt về nhà, anh ta đã chạy ngay đến gặp nàng. Ba người chạm mặt ở hậu viện là việc trong dự tính.
Tuy nhiên, thứ ngoài ý muốn chính là sự hiện diện của Thập lục hoàng tử Tô Mặc Ưu.
"Quân Nhụy tỷ, Duyệt Duyệt tỷ!" Thiếu niên mặc một bộ vải gấm thêu hoa đẹp mắt, mặt mũi rạng rỡ, tươi cười chào hỏi hai nàng.
Tô Mặc Ưu là con trai nhỏ nhất của đương kim Hoàng Thượng. Cậu ta nhỏ hơn Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy ba tuổi. Xét theo vai vế, cậu ta gọi Tô Quân Nhụy rất chính xác. Vấn đề bắt nguồn từ phía Quận chúa đại nhân, hiếm có ai gọi Tô Quân Nhụy là tỷ tỷ nên cô thấy không quen.
Tô Quân Nhụy cười nói: "Ngọn gió nào xui khiến Thập lục hoàng tử đến phủ Thừa tướng?" Đời trước Tô Quân Nhụy không tiếp xúc nhiều với Tô Mặc Ưu. Bây giờ nhìn cậu ta mới cập quan, cô có cảm giác như trưởng bối nói chuyện với vãn bối.
Tô Mặc Ưu thở phì phì nói: "Đệ đến đây để tìm tảng băng đi chơi, ai ngờ tảng băng quá nhạt nhẽo."
"Nếu không vui, Thập lục hoàng tử nên sớm hồi cung." Thuế Tử Dật mặt mày lạnh tanh nói.
Tô Mặc Ưu bất mãn nhìn Thuế Tử Dật.
Thuế Tử Duyệt khẽ cười: "Ca ca đừng dọa Thập lục hoàng tử."
"Đúng đó! Vẫn là Duyệt Duyệt tỷ suy nghĩ thấu đáo…" Thập lục hoàng tử cười tủm tỉm quay sang nói với Thuế Tử Dật: "Thế nào, tảng băng, tối nay cùng tôi đi ngắm hoa đăng!"
Thuế Tử Dật lạnh lùng nói: "Không đi."
Thập lục hoàng tử cười cười chốt lại: "Xong! Quyết định vậy đi. Tối nay tôi sẽ đến phủ Thừa tướng đón huynh! Không cho đổi ý!"
Thuế Tử Dật : "..." Anh ta đã đồng ý chuyện gì.
Thập lục hoàng tử cười với Thuế Tử Duyệt: "Duyệt tỷ tỷ, màn kiếm vũ của tỷ quá xuất sắc, thật khó quên, không biết khi nào mới có cơ hội thưởng thức lần nữa."
"Không có lần nữa" Tô Quân Nhụy tiến thêm một bước, cú đầu Tô Mặc Ưu: "Duyệt Duyệt là phu nhân của tôi. Cậu xem một lần đã là phước ba đời, còn muốn xem lần nữa?" Không có cửa, đừng mơ.
Tô Mặc Ưu ôm đầu nói: "Quân Nhụy tỷ keo kiệt."
Tô Quân Nhụy trả lời: "Keo kiệt vậy đó, cậu làm gì được tôi?"
Thuế Tử Duyệt mỉm cười.
Thập lục hoàng tử tính tình hoạt bát, ngoan hiền. Cậu ta là hoàng tử nhỏ trong hoàng thất, mẫu thân là Quý Phi. Có lẽ, Tô Mặc Ưu từ lâu đã biết được mình vô duyên với hoàng vị nên ngay từ nhỏ cậu ta đã không có ý tranh giành. Cách sống và tính cách của cậu ta rất xưng với hai chữ «Mặc Ưu».
Tô Mặc Ưu - mặc tranh đấu, vô ưu sầu.
Tuy nhiên...nếu bây giờ cậu ta qua lại với phủ Thừa tướng thì...
Tô Quân Nhụy nhìn vẻ mặt vô cảm của Thuế Tử Dật. Long thể của đương kim Thánh Thượng bề ngoài thì rất khỏe mạnh nhưng cô biết, Thánh Thượng cùng lắm chỉ sống thêm được hai năm.
Bây giờ mọi thứ ở kinh thành nhìn qua đều rất bình thường cũng bởi vì Hoàng Thượng còn khỏe mạnh nhưng mai này sẽ không thể tránh khỏi một trận phân tranh. Các hoàng tử đã thành niên, Thái tử cũng bắt đầu rục rịch. Tô Mặc Ưu lại muốn kết giao với phủ Thừa tướng. Đến lúc đến cậu ta vẫn giữ lập trường trung lập, vô ưu vô lo?
Có lẽ Thuế Tử Dật cũng đã nghĩ đến việc đó nên mới lãnh đạm với Tô Mặc Ưu. Thuế Tử Dật không có hứng thú với cuộc phân tranh đoạt đích của các hoàng tử. Anh ta có thể cảm giác được các nguy hiểm tiềm tàng, các nơi sắp có tranh đấu. Có lẽ do kinh nghiệm hành quân đánh giặc nhiều năm nên Thuế Tử Dật tự hình thành một trực giác kinh người.
Tô Quân Nhụy nhìn Thuế Tử Duyệt. Đời này cô không muốn đi tranh đấu. Cô chỉ muốn che chở cho người con gái này thôi. Tuy nhiên, càng muốn che chở cho nàng, cô càng phải đấu một trận.