Hôm nay Thuế Tử Dật được nghỉ nên đến Lục phủ tham dự hoa mai yến thay cho Thuế thừa tướng. Lúc nãy Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy cũng đi gặp Thuế Tử Dật nhưng hôm nay không tiện nói quá nhiều. Vì vậy, ba người họp mặt một chút đã tách ra.
Lại nói về Lục Tuyết, nàng ấy bẩm sinh đã có khuôn mặt lạnh lùng. Nhưng...tâm hồn thì hào sảng. Dù trái tim có nhiệt liệt đến đâu, gương mặt vẫn lạnh muôn thuở.
Điều đó đã dẫn đến một nan đề. Dẫu cho Lục Tuyết rất yêu thích Tô Quân Trạch nhưng khuôn mặt lạnh lẽo vẫn không thể biểu lộ ra nửa phần thích. Lời ngon tiếng ngọt? Lục Tuyết không biết nói. Cười e thẹn dịu dàng? Nàng ấy cười không ra.
Lục Tuyết rất muốn trực tiếp nói với Tô Quân Trạch: Ta rất thích chàng! Chàng cưới ta về nhà đi! Yên tâm, chàng sẽ không thấy hối hận!
Tuy nhiên mẹ đã nói: Nếu nàng dám thốt ra những lời đó hổ thẹn đó, bà sẽ đánh chết nàng.
Lục Tuyết không được nói. Nàng ấy rất bực bội.
Lục Tuyết và Tô Quân Trạch đã gặp nhau...nhưng đã thất bại.
Tô Quân Trạch thấy khuôn mặt lạnh băng của Lục Tuyết, anh ta không dám nói nhiều. Anh ta còn lấy cớ 'nam nữ thụ thụ bất thân' để bỏ chạy.
Lục Tuyết buồn chết ngất. Nàng ấy rất muốn nói thẳng với Tô Quân Trạch: Thụ Thụ bất thân là cái gì! Thụ thân bất thân thì sao! Ta không quan tâm.
Trớ trêu! Khuôn mặt của Lục Tuyết lại vô cùng bình tĩnh. Nó thể hiện không ra nỗi u buồn chết ngất trong lòng của chủ nhân nó. Miệng muốn nói, nhớ lời dạy, đành lặng thinh.
Tô Quân Trạch chạy.
Lục Tuyết sầu thương vô hạn.
Lục Tuyết không biết làm sao đành tóm lấy Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt để than thở số phận bi ai.
Tội nghiệp cho Quận chúa đang đứng khanh khanh ta ta âu yếm thân mật với tiểu nương tử đã bị Lục cô nương đến quấy rầy.
Ban đầu hai người, bây giờ biến thành ba người. Nhìn qua đã thấy đây không phải một đội hình đẹp mắt.
Tô Quân Nhụy nhìn Lục Tuyết đi giữa mình và Duyệt Duyệt yêu dấu. Cô rất đồng cảm với Lục cô nương nhưng...Quận chúa đại nhân vẫn muốn ôm mặt khóc lóc: Lục cô nương, cô trả phong hoa tuyết nguyệt lại cho tôi!
Thuế Tử Duyệt ngồi cạnh Lục Tuyết an ủi: "Lục cô nương, ngày tháng còn dài."
"Nếu sắp tới Quân Trạch thành thân thì tôi phải làm sao đây? Ngày tháng quá dài mà đêm dài thì lắm mộng." Có thể nói, Lục Tuyết là một chính thể của những mặt đối lập điển hình. Mặt thì lạnh lẽo như băng sương nhưng tính cách lại nhiệt liệt như lửa.
Tô Quân Nhụy nhìn Lục Tuyết. Đời trước, cô vẫn luôn cho rằng Lục cô nương là một đóa tuyết liên của nhân gian: Lạnh như băng sương, khí chất cao quý thuần khiết. Trớ trêu thay, hình như đóa tuyết liên này đã đầu thai chỗ.
Quả nhiên, đời trước hai mắt mình đã bị mù mù mù mù mù mù rồi.
"Hay là..." Thuế Tử Duyệt nhìn Lục Tuyết nói: "Chút nữa, khi buổi tiệc bắt đầu Lục cô nương biểu diễn một ít tài nghệ thử xem?"
"Tài nghệ?" Lục Tuyết hoài nghi nhìn Thuế Tử Duyệt.
Thuế Tử Duyệt mỉm cười: "Đúng vậy, Lục cô nương có tài nghệ gì không?"
Sau một hồi cẩn thận suy nghĩ, Lục Tuyết đáp: "Đánh đàn, được không?"
Thuế Tử Duyệt cười nói: "Được. Chờ khi buổi tiệc bắt đầu, chúng ta sẽ biểu diễn một màn..." Nàng nhẹ giọng tiếp lời: "Biểu diễn trước mặt mọi người trong buổi tiệc là việc của con hát. Tuy nhiên, nếu khi đó Lục cô nương có cớ để biểu diễn thì mọi người chẳng những không chê trách Lục cô nương, ngược lại họ còn thấy Lục cô nương tâm địa lương thiện...Cũng có chút tiếng thơm."
Lục Tuyết nghe ý kiến của Thuế Tử Duyệt, khuôn mặt lạnh nhưng giọng nói thì phấn khích: "Tốt quá, tôi sẽ đi sắp xếp."
Thuế Tử Duyệt cười: "Cẩn thận, đừng để bị phát hiện."
Lục Tuyết gật đầu nhanh chóng rời đi. Sau khi Lục Tuyết đi khỏi, Tô Quân Nhụy khoan thai dựa vào vai của Thuế Tử Duyệt.
"Hửm?" Thuế Tử Duyệt cúi đầu hỏi Tô Quân Nhụy: "Quân Nhụy? Làm sao vậy?"
Tô Quân Nhụy giương mắt nhìn nàng: "Ừm...Ta là muội muội, chúng ta ở đây tính kế ca ca của ta, không tốt lắm?"
Thuế Tử Duyệt "Hả?" một tiếng. Nàng chớp chớp mắt an ủi: "...đừng cho đại ca biết là được."
Tô Quân Nhụy bật cười: "Được, chúng ta đừng để ca ca biết. Nếu ca ca biết chắc sẽ giận lắm."
Thuế Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời và nói: "Nếu bị phát hiện, chúng ta cứ nói đó là ý của Lục cô nương. Chúng ta không tham gia..."
"Haha..." Tô Quân Nhụy ôm eo của Thuế Tử Duyệt, cười nói: "Duyệt Duyệt, nàng dễ thương quá...Chút nữa về, chúng ta ghé vào Tiên Mãn Lâu mua chút điểm tâm về ăn. Nàng thấy sao?"
"Được, mùa này sẽ có bánh hoa mai."
"Mua thêm hai bình rượu hoa mai cho hai người anh của chúng ta nữa. Hai người đó chắc sẽ rất thích."
"Được"
Hai nàng thong thả ngồi trên bậc thang ngắm hoa mai trong viện, nói cười vui vẻ. Thật may, hai nàng đang ngồi ở một góc vắng người. Nếu bị nhiều người thấy, lúc đó hai nàng không biết lấy gì để thoái thác.
Không ra thể thống thì sao? Không có giáo dưỡng thì sao? Tô Quân Nhụy mặc kệ. Cô và Thuế Tử Duyệt nói chuyện phiếm không bao lâu, buổi tiệc đã bắt đầu.
Buổi tiệc được chia thành hai bên, một bên nữ, một bên nam. Tô Quân Nhụy dẫn Thuế Tử Duyệt ngồi vào bên dành cho nữ. Hai nàng ngồi cạnh thứ nữ của Định Quốc Công. Do phẩm hạnh của Tô Quân Nhụy nên thứ nữ của Định Quốc Công đã được mẫu thân của cô ta dặn dò: Tuyệt đối phải tránh xa Tô Quân Nhụy đừng bị lây tật xấu. Lần này thứ nữ của Định Quốc Công ngẫu nhiên được sắp xếp ngồi cạnh Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt nhưng cô ta không có ý định bắt chuyện với hai nàng, chỉ lo nói với các cô nương khác.
Buổi tiệc bắt đầu, sau lời phát biểu của Lục đại nhân sẽ đến màn ca vũ. Lục Tuyết đang ngồi ở chủ vị của bên nữ, nàng ấy sẽ biểu diễn tiết mục thứ tư. Khi tiết mục thứ ba biểu diễn, nàng ấy sẽ được nha hoàn kêu ra ngoài. Để cho mọi chuyện thật tự nhiên nên nàng ấy sẽ giả bộ không biết đầu đuôi, bình thản ngồi trên ghế.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính.
Không chỉ Lục Tuyết mà cả Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt cũng phải ngạc nhiên. Không ai ngờ rằng người biểu diễn vũ đạo ở tiết mục thứ hai lại là Mộ Dung Lam.
Lục Tuyết kinh ngạc đánh rơi ly rượu trong tay.
Thuế Tử Duyệt chau mày.
Tô Quân Nhụy trừng to mắt.
Tại sao Mộ Dung Lam lại đứng ở đó?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không ai biết chuyện gì sắp xảy ra.
Họ chỉ thấy thân ảnh đỏ rực của Mộ Dung Lam đang nhịp nhàng múa theo tiếng đàn. Hồng y lóa mắt lả lướt và uyển chuyển trong tiết trời lập xuân còn vương cái lạnh của mùa đông. Hồng y xinh đẹp diễm lệ như ngọn lửa bập bùng trong gió tuyết lạnh giá. Hồng y quyến rũ tuyệt đẹp, thu hút mọi ánh nhìn khiến cho người xem phải nghẹt thở. Thuế Tử Duyệt cũng không ngoại lệ.
Mộ Dung cô nương của Hoa Lan Các giỏi ca múa, tinh thông cầm kỳ thi họa và được rất nhiều tài tử ái mộ. Số người được Mộ Dung cô nương hiến vũ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Người ta chỉ nghe nói dáng múa của Mộ Dung Lam rất đẹp nhưng chưa bao giờ được tận mục sở thị. Hôm nay tại hoa mai yến, mọi người may mắn được thưởng thức, quả là rung động lòng người.
Đàn đã tắt, vũ đã ngừng. Mộ Dung Lam đứng giữa sân khấu nhìn khách nhân đang ngồi hai bên. Ả cúi chào rồi cất tiếng: "Tiểu nữ Mộ Dung Lam, hôm nay mạo muội bêu xấu."
Mộ Dung Tấn tức giận nhìn Mộ Dung Lam thẳng giọng lớn tiếng mắng: "Lam Nhi, chớ có xằng bậy."
Mộ Dung Lam nhẹ nhàng cúi chào nói với Mộ Dung Tấn: "Phụ thân xin bớt giận." Sau đó ả nói với Lục Kỳ: "Hôm nay tiểu nữ lên đài biểu diễn, thật quá thất lễ. Lúc gần sắp lên biểu diễn, vũ cơ bỗng thấy không khỏe. Nếu tiết mục bị hủy chẳng những vũ cơ bị trách tội mà còn làm mất nhã hứng của các vị ngồi đây. Vì vậy, tiểu nữ đã ngăn họ đi thông báo và khăng khăng muốn lên đài biểu diễn….. Mong Lục đại nhân đừng trách tội."
Thân thể của vũ cơ không khỏe, không thể biểu diễn. Thân là nữ nhi của gia chủ vì không muốn ảnh hưởng đến hoa mai yến cũng tránh cho khách nhân mất nhã hứng nên thay vũ cơ lên đài biểu diễn. Sau đó sẽ lấy tình huống như trên để làm cớ thoái thác. Lời nói khẩn thiết và chủ động ôm trách nhiệm không những không bị người khác chê cười còn được tiếng thơm. Đây vốn là kịch bản mà Thuế Tử Duyệt đã suy tính cho Lục Tuyết. Bây giờ đã bị Mộ Dung Lam phỏng tay trên.
Trùng hợp?
Hay là...
Thuế Tử Duyệt nhìn Lục Tuyết. Mặt mũi nàng ấy đã trắng bệch. Do kế sách đã bị Mộ Dung Lam cướp trắng trợn nên Lục Tuyết không thể dùng lại. Dẫu cho Lục Tuyết có cố chấp đi làm thì màn biểu diễn của nàng ấy cũng sẽ không sánh bằng màn vũ đạo vừa rồi của Mộ Dung Lam.
Một khi minh châu đã tỏa sáng thì những nguồn sáng còn lại chỉ là tạm bợ. Dù đã cố gắng phát sáng nhưng chúng cũng chỉ phát ra thứ ánh sáng ảm đạm, âm u tựa như ánh sáng của đom đóm trong đêm đen.
Làm gì bây giờ?
Thuế Tử Duyệt đang chau mày suy nghĩ. Bỗng có người gọi tên nàng.
"Cái gì?" Thuế Tử Duyệt hoài nghi ngẩng đầu. Nàng thấy Thuế Tử Dật đang nhíu chặt mày, nhóm nữ quyến bên cạnh đang nhìn nàng xầm xì to nhỏ.
Tô Quân Nhụy đang lạnh lùng nói với Mộ Dung Lam: "Mộ Dung cô nương như minh châu đi đầu. Chúng tôi không muốn lên đài bêu xấu."
Mộ Dung Lam cười đáp: "Quận chúa quá khiêm tốn. Hay là Quận chúa chướng mắt tiểu nữ nên mới không muốn lên đài. Nghĩ cũng phải thôi! Biểu diễn là phận của con hát. Phu nhân đời nào xem trọng?"
Khuôn mặt của Tô Quân Nhụy lạnh băng, bàn tay đã nắm chặt dưới ống tay áo.
Lục Tuyết đứng dậy giải hòa: "Mộ Dung cô nương và Quận chúa đại nhân đừng quá nghiêm túc. Hoa mai yến vốn là việc phong nhã. Hai vị đều là tài nữ nhất nhì kinh thành. Đừng vì việc nhỏ mà tổn thương hòa khí. Không đáng!"
Một vài người bắt đầu buông lời dèm pha. Tô Quân Nhụy phẫn nộ. Mộ Dung Lam đứng giữa đài nheo mắt mỉm cười. Hai ba tên công tử cũng châm chọc vài câu.
Lục Kỳ điều đình. Tô Quân Trạch không vui.
Thuế Tử Duyệt nhìn Mộ Dung Lam. Nàng biết ả sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nàng thấy Tô Quân Nhụy muốn nên đã vội vàng nói trước: "Mộ Dung cô nương nghĩ nhiều." Nàng vỗ nhẹ tay của Tô Quân Nhụy rồi đứng dậy nói tiếp: "Vũ đạo của Mộ Dung cô nương đã đệ nhất kinh thành. Hôm nay cô nương còn biểu diễn trước hoa mai tuyệt đẹp nhất kinh thành. Quả là cực kỳ cân xứng. Thiếp thân nào dám xem nhẹ?"
Thuế Tử Duyệt mỉm cười chậm rãi bước ra ngoài: "Nếu Mộ Dung cô nương đã thành tâm ngỏ lời mời, vậy hôm nay thiếp thân đành bêu xấu một lần."
Mộ Dung Lam nhìn Thuế Tử Duyệt cười rạng rỡ đáp: "Quận chúa phu nhân khiêm tốn. Tiểu nữ xin phép lui xuống."
Thuế Tử Duyệt cười nói: "Mộ Dung cô nương mời."
Hai người đứng đối diện nhau. Mộ Dung Lam quay lại cười với Thuế Tử Duyệt nói vào tai nàng: "Rửa mắt chờ mong."
Thuế Tử Duyệt không chịu thua kém. Nàng cũng cười trả lời: "Sẽ không để cô nương phải thất vọng."
Hai người bắt đầu di chuyển, người này bước xuống, người kia bước lên.
--------//--------
Tác giả : Lục Tuyết là mặt than.