Mấy tháng xa cách không được gặp Quận chúa phu nhân cộng thêm phu nhân càng ngày càng đáng yêu, càng ngon miệng nên Quận chúa đại nhân không thể kiềm chế, có chút hoang dâm vô độ. Cô đã lăn lộn Quận chúa phu nhân đến mấy canh giờ, làm nàng mệt nhọc đến thảm thương.

Từ sớm Vương phi đã nghe Nguyệt Nhị bẩm báo Quận chúa đã trở về bình an. Sau khi nghỉ ngơi xong, Tô Quân Nhụy sẽ đến thỉnh an. Vương phi chờ mãi chờ mãi chờ đến khi Vương gia đã từ hoàng cung về nhà vẫn không thấy bóng dáng Quận chúa.

Vương phi chợt thấy lo cho cô con dâu của bà, ân ái là chuyện tốt nhưng phải biết tiết chế, tuổi còn trẻ thì không sao nhưng đến khi có tuổi sẽ rất vất vả. Xem ra, bà phải nên dặn dò kỹ con gái.

Mãi đến giờ cơm tối, Tô Quân Nhụy mới mặc xong quần áo chuẩn bị đi thỉnh an mẫu thân đại nhân. Thuế Tử Duyệt vẫn còn ngủ, chắc nàng đã mệt chết rồi. Quận chúa đại nhân đắc ý nhìn Quận chúa phu nhân. Cô chu đáo đắp mền cho nàng rồi len lén ra cửa.

Liễu Nhi đang quét dọn phòng khách, Tô Quân Nhụy vừa căn dặn Liễu Nhi đừng đi quấy rầy Thuế Tử Duyệt vừa biểu Liễu Nhi đi chuẩn bị ít đồ ăn, nước ấm cho Thuế Tử Duyệt. Liễu Nhi lập tức cung kính đồng ý.

Liễu Nhi bức xúc nhìn Tô Quân Nhụy nói: "Quận chúa muốn đi thỉnh an Vương phi?" Giờ này mới đi thỉnh an trễ quá rồi không?

Tô Quân Nhụy gật đầu nói: "Đúng vậy, mẫu thân đã phái người tới đây ?"

Liễu Nhi nói: "Hồi Quận chúa, Vương phi chưa phái người đến đây nhưng Nguyệt Nhi đã mang theo lời căn dặn của Vương phi về."

Tô Quân Nhụy nhướng mày "Hả?" một tiếng rồi hỏi: "Vương phi có lời muốn dặn dò? Vương phi dặn gì?"

Liễu Nhi đỏ mặt thành thật trả lời: "Vương phi dặn Quận chúa phải tiết chế một chút, coi chừng mệt thân.’

Tô Quân Nhụy nghẹn lời. Mẹ thật quá hiểu mình, có vẻ lời dặn đã đến chậm.

"Thôi, bây giờ ta đi đến chỗ Vương phi. Duyệt Duyệt thức dậy chắc chắn nàng sẽ muốn qua đó. Em hãy bảo nàng cứ nghỉ ngơi trong phòng, ta sẽ thay nàng thỉnh an, bảo nàng đừng đến."

Liễu Nhi cúi đầu nhận lệnh rồi tiễn Tô Quân Nhụy ra ngoài.

Tô Quân Nhụy sảng khoái vui vẻ bước đi. Cô không đi phòng của Vương phi mà đến đại sảnh vì lúc này cha mẹ đang ăn cơm tối ở đó. 

Đến đại sảnh, cô đã thấy cha, mẹ và anh trai đang ngồi ở đó chuẩn bị ăn cơm. Triệu Uyển Uyển thấy Tô Quân Nhụy liền nói: "Quân Nhụy chịu đến rồi sao, con còn không tới chắc ta sẽ bảo người đi mời." Bà nhìn Tô Quân Nhụy nhưng không thấy bóng dáng của Thuế Tử Duyệt nên mở miệng hỏi: "Sao không thấy Duyệt Duyệt?"

Tô Quân Nhụy đầy đắc ý nói: "Duyệt Duyệt mệt mỏi, con bảo nàng ở lại phòng nghỉ ngơi, mai hai chúng con sẽ đến thỉnh an."

Triệu Uyển Uyển đỏ mặt: "Đứa nhỏ này….không biết ngại là gì mà. Ta đã kêu phòng bếp chuẩn bị thêm đồ ăn, chút nữa mang qua chỗ của hai đứa...ơi trời..."  Vương phi muốn dạy dỗ Tô Quân Nhụy vài câu nhưng bà nghĩ cô đã vất vả bên ngoài mấy tháng, bà không đành lòng trách.

"Ăn cơm đi! Mới vừa khen con được mấy câu. Vậy mà mới về tới nhà đã bắt đầu không đứng đắn."

Tô Quân Nhụy vui vẻ nên không để tâm lời trách mắng.

Sau khi ăn xong, Tô Quân Nhụy đã nao nao muốn về tiểu viện nhưng sáng nay Tô Cẩn Du vào cung đã mang về một ít tin tức nên cô ở lại nghe ngóng.

Nếu là lúc trước Tô Cẩn Du sẽ không để Tô Quân Nhụy nghe nhưng sau chuyến cứu tế vừa rồi Vương gia rất hài lòng nên ông cũng không đuổi cô đi.

Tô Cẩn Du đã bẩm báo toàn bộ sự việc xảy ra trong chuyến cứu tế Vinh An vừa rồi. Hoàng Thượng đã hạ chỉ phong thưởng cho Thang Danh Bình. Với tính cách cương trực của Thang Danh Bình, người của Mộ Dung gia ở đó sẽ không làm được gì nữa. Bên cạnh đó, kỳ khoa cử và võ cử sẽ được tổ chức vào mùa xuân năm sau. Kỳ thi mùa xuân lần này rất được Hoàng Thượng coi trọng. Nó sẽ được Lễ Bộ chủ trì, nhà Mộ Dung cũng sẽ tham dự.

Tô Quân Nhụy liền chau mày đắn đo.

Cô nhớ lại ký ức về kỳ thì mùa xuân lần đó. Đời trước cũng giống như bây giờ, Hoàng Thượng đồng ý cho nhà Mộ Dung tham dự vào ban tổ chức. Lúc ấy cô không chú ý nhiều nhưng cô biết sau kỳ khoa cử và võ cử nhà Mộ Dung gia đã thu gom được một nhóm người thân tín. Một hai người trong số đó đã gây cho cô không ít khó khăn khi cô dẫn binh diệt trừ phản loạn. Tuy nhiên, một số những người dù làm việc cho nhà Mộ Dung nhưng họ vẫn giữ được thiện tâm.

Kỳ thi mùa xuân sắp diễn ra. Cô cần phải chuẩn bị tìm kiếm một vài người hữu dụng.

Thực ra, cô biết một người cực kỳ hữu dụng. Đời trước nhờ sự xuất hiện của người đó, cô mới có thể thuận lợi mở đường máu đánh vào kinh thành, bắt sống Mộ Dung Tấn và bình định được phản loạn.

Chiếu theo thời gian, bây giờ chắc người đó cũng đã đến kinh thành để chuẩn bị tham gia võ cử. Không rõ anh ta đang ở đâu.

Sau khi ba người thảo luận xong những chuyện trong triều, từng người liền trở về phòng. Nói chung, gần đây triều đình yên ổn. Tô Quân Nhụy đã có được tin mà cô muốn nên cô vội vàng chạy về tiểu viện.

Lúc trở về, Thuế Tử Duyệt vẫn chưa rời giường. Liễu Nhi không đi quấy rầy Thuế Tử Duyệt nghỉ ngơi theo lời dặn của Tô Quân Nhụy. Liễu Nhi và Nguyệt Nhi đang quét dọn thư phòng. Cả hai thấy Tô Quân Nhụy về tới liền hăng hái ra đón.

Tô Quân Nhụy bảo cả hai đi chuẩn bị cơm tối và nước ấm còn cô sẽ đi đánh thức Thuế Tử Duyệt. Cô cẩn thận vào phòng thấy nàng đang ngủ say liền đến ngồi ở mép giường nhìn nàng đồng thời âm thầm làm chuyện xấu.

Hôn hôn cái trán nhưng vẫn chưa thấy đủ liền hôn qua đôi mắt, gò má và cái miệng nhỏ xinh xắn. Sau một hồi làm phiền cuối cùng Thuế Tử Duyệt cũng bị đánh thức. Hai mắt nàng mơ màng đáng thương nhìn Tô Quân Nhụy.

Khuôn mặt ngây ngô, ánh mắt vô hại làm cho Quận chúa đại nhân vô tình nổi lên ý định tà ác.

"Duyệt Duyệt dậy rồi?" Quận chúa đại nhân tươi cười lấy lòng.

Thuế Tử Duyệt mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm khuôn mặt ngây ngô của Tô Quân Nhụy. Sau một lúc, nàng mới hỏi: "Bây giờ là giờ nào? Ta vẫn chưa đi thỉnh an cha mẹ, mẹ có nói đêm nay muốn cùng chúng ta ăn cơm, bây giờ sợ là không kịp rồi.’

Tô Quân Nhụy cười nói: "Ta đã đi thỉnh an và đã nói với mẹ là nàng vẫn còn ngủ. Mẹ đã miễn thỉnh an còn chuẩn bị thức ăn cho nàng. Nếu Duyệt Duyệt đã dậy thì chúng ta đi ăn cơm tối. Ta đã chừa bụng để về cùng ăn với nàng."

Nghe xong lời của Tô Quân Nhụy, Thuế Tử Duyệt thấy nhẹ nhõm cả người, vẻ mặt nôn nóng cũng đã thả lỏng nhưng bắt đầu đỏ dần. Đôi mắt nàng hờn trách nhìn Tô Quân Nhụy: "Hôm nay là ngày cha trở về, ngày quan trọng như vậy ta lại không đi thỉnh an. Tất cả đều tại nàng đó Quân Nhụy..."

Tô Quân Nhụy vội vàng cười nói: "Đúng, đúng, đúng, tại ta không tốt nhưng Duyệt Duyệt cũng có phần sai." Cô dứt lời, sát lại gần Thuế Tử Duyệt nhẹ giọng nói tiếp: "Ai biểu Duyệt Duyệt có vẻ đẹp quá mê người còn có giọng nói mê hồn nữa….Ta đã lâu không gặp nàng, không thể nhẫn nhịn lâu được." Nhìn thấy vẻ khó xử của Thuế Tử Duyệt, cô cảm thấy càng sung sướng.

Tô Quân Nhụy sợ nếu cô còn tiếp tục trêu chọc, chắc tiểu nương tử nhà cô sẽ giận đến không muốn ăn cơm. Cô đành ngoan ngoãn im miệng hầu hạ nương tử rời giường.

Cô cầm sẵn quần áo cho Thuế Tử Duyệt giúp nàng mặc và cầm cây trâm giúp nàng búi một kiểu tóc đơn giản.

Tô Quân Nhụy luôn vụng về trong việc búi tóc. Nhờ cô mà mái tóc đẹp của Thuế Tử Duyệt đã thành một cục búi lùi xùi nhưng cũng tạm  được. Thuế Tử Duyệt bước ra ngoài không một chút chê bai.

Quả nhiên, búi tóc của Thuế Tử Duyệt đã bị Nguyệt Nhi và Liễu Nhi chê cười. Liễu Nhi không nói nhưng Nguyệt Nhi biết tài năng của chủ tử nhà mình nên đã cười nói: "Nhìn búi tóc của Quận chúa phu nhân, Nguyệt Nhi đã biết đây là tác phẩm của Quận chúa. Quận chúa rất vụng về trong việc búi tóc."

Thuế Tử Duyệt không phản bác chỉ cười nói: "Ta cũng chỉ đi lại trong viện nên không sao."

Tô Quân Nhụy ngồi một bên nói: "Do ta chưa quen tay. Làm thêm vài lần sẽ thuần thục thôi, đúng không Duyệt Duyệt?"

Da mặt Quận chúa thiệt quá dày. Thuế Tử Duyệt liếc nhìn Tô Quân Nhụy. Nàng chỉ cúi đầu rũ mắt mỉm cười đáp: "Đúng vậy."

Tô Quân Nhụy rất vui vẻ khi nghe câu trả lời. Duyệt Duyệt nhà cô luôn tốt nhất. Cô tiếp lời nịnh nọt: "Duyệt Duyệt của ta là quốc sắc thiên hương, chỉ cần búi tóc đơn giản cũng đã đẹp lắm rồi."

"Haha" Liễu Nhi không thể nhịn cười được nữa.

Thuế Tử Duyệt mắc cỡ hờn dỗi nói: "Còn muốn trêu chọc ta..." Nàng trộm liếc nhìn Tô Quân Nhụy, thầm nghĩ nhan sắc của nàng làm sao đạt tới mức độ đó. Người quốc sắc thiên hương là Quân Nhụy của nàng mới đúng.

Hai người cùng ăn cơm tối xong, Quận chúa liền quấn lấy Quận chúa phu nhân đòi tắm chung.

"Bồn tắm quá nhỏ không thể chứa được hai người..." Quận chúa phu nhân đỏ mặt từ chối.

"Cái bồn đúng là hơi nhỏ, ngày mai ta sẽ bảo người đi đặt làm một cái lớn hơn. Đêm nay mong nương tử chịu khó." Cô cố ý ngừng lại một chút, chợt ôm lấy Thuế Tử Duyệt rồi nói tiếp: "Nương tử chịu khó một chút cùng với phu quân tắm tắm!"

"Quân Nhụy! A!"

Ào ạt, nước văng khắp nơi. Quận chúa phu nhân đã bị Quận chúa ôm vào trong bồn tắm, quần áo còn chưa cởi xong. Thấy mọi chuyện đã xong, Quận chúa vui sướng nhảy vào bồn.

"Quân Nhụy à!" Thuế Tử Duyệt đỏ mặt e thẹn nói : "Chật quá, nàng đi ra trước đi."

Tô Quân Nhụy giả bộ tội nghiệp từ đằng sau ôm chầm lấy Thuế Tử Duyệt nói: "Nhưng mà ta đã bị ướt hết rồi, bây giờ nàng đuổi ta ra  ta sẽ bị cảm lạnh….trời rất lạnh đó, Duyệt Duyệt nàng đành lòng sao?"

Quận chúa lại bắt đầu một phen lăn lộn với phu nhân.

--------//--------

Quận chúa đại nhân đã quên sạch lời dặn dò tiết chế của Vương phi. Cô và nương tử đã lăn lộn từ bồn tắm đến trên giường. Một trận mãnh liệt.

Tuy nhiên...chẳng bao lâu Quận chúa đại nhân đã vui quá hóa buồn. Do da mặt của Quận chúa phu nhân quá mỏng và do cơ thể của nàng đã mệt lả vì lăn lộn quá nhiều, Quận chúa phu nhân đã đuổi Quận chúa ra khỏi phòng.

Khi chứng kiến Quận chúa đại nhân ôm chăn gối gõ cửa cầu xin tha thứ, Nguyệt Nhi đã bưng mặt cười khúc khích.

Gần đây, Nguyệt Nhi càng ngày càng thấy mất mặt vì chủ tử nhà mình...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play