Tô Quân Nhụy chính thức vào ở trong tiểu viện của Thuế Tử Duyệt. Nói đúng hơn, tiểu viện này dành cho hai nàng cư ngụ sau khi thành thân nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên chỉ có mình Thuế Tử Duyệt ở đó. Thôi, dù có nói gì thêm thì mọi chuyện cũng đã qua, hiện tại mới là điều đáng trân trọng. Tô Quân Nhụy mỉm cười nghĩ ngợi, mặc kệ ra sao bây giờ cô đã được sống chung với Duyệt Duyệt.
Nếu đã vào rồi, Tô Quân Nhụy không nên quá nôn nóng. Dục tốc thì bất đạt, càng nôn nóng thúc đẩy sẽ càng phản tác dụng, đặc biệt là việc bồi dưỡng cảm tình muốn nhanh cũng không được, chỉ có thể tích lũy dần dần theo thời gian. Chuyện quan trọng trước mắt của cô là đề phòng những sự việc sắp phát sinh trong tương lai. Nếu Tô Quân Nhụy đoán không sai thì tất cả mọi âm mưu đều bắt đầu từ lúc Mộ Dung Lam tiếp cận cô. Ba năm sau là thời điểm Mộ Dung gia sẽ thâu tóm các thế lực trong triều sau đó cấu kết với ngoại bang lập kế tấn công kinh thành hòng mưu triều soán vị. Bá tánh của Cẩm Quốc sẽ rơi vào cảnh tan nhà nát cửa, trăm họ lầm than. Năm đó cô phát hiện ra thì mọi chuyện đã quá muộn màng, đại thế đã mất, không còn cách cứu giãn. Thế nhưng đời này thì khác. Hiện tại, mọi chuyện còn chưa bắt đầu mà cô thì biết trước thiên cơ nên vẫn còn cách ngăn chặn. Thật là trời cao ban phước. Ông trời đã cho cô cơ hội bóp chết những âm mưu toan tính đó từ trong trứng nước.
Cẩm Quốc đương triều tồn tại ba thế lực tạo thành thế chân vạc: Bình An Vương Tô Cẩn Du, Thừa tướng Thuế Minh Hiên và Mộ Dung gia Mộ Dung Tấn. Hiện giờ Tô Quân Nhụy đã liên hôn với Thuế Tử Duyệt cũng đại diện cho Bình An Vương phủ và Thừa tướng đã liên thủ với nhau. Mặc dù đây là lợi thế rất lớn nhưng muốn diệt trừ thế lực của Mộ Dung gia cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Bên cạnh đó, Hoàng Thượng luôn muốn duy trì thế chân vạc này nên việc loại bỏ Mộ Dung gia càng thêm khó khăn.
Đời trước Mộ Dung gia có thể âm thầm cài rất nhiều thân tín để thành lập thế lực trong triều. Họ đã làm nhiều nhưng vẫn không bị ai phát hiện, điều đó cho thấy cách làm việc của Mộ Dung Tấn cực kỳ kín đáo và sạch sẽ. Không những thế, Tô Quân Nhụy rất khâm phục Mộ Dung Tấn có thể bất chấp thủ đoạn lợi dụng cả con gái ruột để làm việc. Lão ta đã ra lệnh cho Mộ Dung Lam dùng tài sắc để tiếp cận các thế lực nhằm dò thám tin tức. Lão ta chẳng những làm việc kín đáo cẩn thận, còn là một người nhẫn tâm và đầy tham vọng.
Còn bản thân Tô Quân Nhụy thì sao? Hình ảnh một Quận chúa đương triều ra được sa trường lên được triều đình, quyền hành dưới một người trên vạn người đã thành dĩ vãng. Tô Quân Nhụy bây giờ chỉ là một cô Quận chúa của phủ Bình An Vương chẳng những không có thực quyền, tiếng nói không có cân lượng mà còn hành động kỳ quặc khó hiểu. Chính vì vậy, trước khi nắm bắt thông tin cùng chứng cứ, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần một phút bốc đồng sẽ khiến mọi việc rối ren, đả thảo kinh xà.
Căn cứ theo ký ức của Tô Quân Nhụy, sự kiện khởi đầu cho chuỗi âm mưu chính là nạn hạn hán ở Vinh An phía đông Cẩm Quốc. Nhờ vào sự kiện này, Mộ Dung gia chính thức đi bước đầu tiên trong kế hoạch thâu tóm quyền lực cũng như lợi dụng tình thế để bồi dưỡng nhóm thân tín đầu tiên của mình. Họ mượn danh nghĩa cứu tế vừa diệt trừ kẻ đối nghịch, lót đường mở rộng quan hệ khắp nơi vừa sắp xếp thuộc hạ vào triều. Mặt ngoài dùng tiền để lung lạc nhân tâm, sau lưng thì mượn cớ kiếm tiền bất nghĩa nhằm gom góp những thùng vàng đầu tiên để nuôi dưỡng tư quân.
Kiếp này, Tô Quân Nhụy tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Nói về hành quân đánh giặc Tô Quân Nhụy tự nhận bản thân có kinh nghiệm phong phú nhưng còn việc huy động cứu tế thì cô chịu thua. Tô Quân Nhụy không ngừng tham khảo điển tích còn bóng gió hỏi ý kiến của Tô Cẩn Du nhằm tìm ra phương án cứu tế thích hợp. Nhưng cố gắng nhiều đôi khi chỉ là công cóc bởi vì cô thiếu hụt kiến thức về trị quốc. Cô còn nhớ rất rõ tình cảnh năm đó, hạn hán ở Vinh An được xem như là đợt đại hạn nghiêm trọng nhất trong lịch sử Cẩm Quốc. Năm đó hạn hán vừa qua thì lũ lụt kéo đến, ruộng vườn hư hại, mùa màng thất thu. Bá tánh Vinh An đói khổ lầm than, cái đói ngự trị, bệnh dịch hoành hành. Dân không chết vì đói thì cũng chết vì bệnh, thi thể nằm la liệt khắp mọi ngóc ngách, thảm không tả xiết.
Tô Quân Nhụy nhận thấy trước khi hạn hán kéo đến, cố phải trữ thật nhiều lương thảo để đảm bảo khi đại hạn ập tới bá tánh sẽ có đủ cơm ăn.
Nhưng...với khả năng của cô hiện giờ có thể trữ bao nhiêu lương thảo? Quan trọng nhất, cô phải bảo đảm khi hạn hán xảy ra phủ Bình An Vương sẽ nắm được quyền cứu tế thay vì Mộ Dung gia.
Đối với một Quận chúa chỉ giỏi đánh giặc như Tô Quân Nhụy, cứu tế là một nan đề. Mặc dù đời trước Mộ Dung gia cũng đối phó được với đợt thiên tai nhưng Tô Quân Nhụy hoàn toàn phản đối cách làm của họ. Năm đó, bởi vì Tô Quân Nhụy u mê Mộ Dung Lam nên hoàn toàn không để tâm đến thảm trạng của bá tánh. Vì vậy, phương pháp của nhà Mộ Dung tuyệt đối không thể dùng.
Tuy Tô Quân Nhụy vẫn chưa nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường nhưng cô đã bắt tay làm những việc nằm trong khả năng mà cô có thể - dự trữ gạo thóc.
Một ngày nọ, Thuế Tử Duyệt thấy Tô Quân Nhụy đang ngồi xem điển tịch. Nàng bưng điểm tâm đến và hỏi: "Dạo gần đây Quân Nhụy luôn mặt ủ mày chau, nàng có tâm sự phải không?"
Tô Quân Nhụy rất vui khi thấy Thuế Tử Duyệt vừa ngồi xuống bên cạnh đã hỏi thăm mình. Cô vội vàng quay sang cười trả lời nàng: "Duyệt Duyệt quan tâm ta nên mới hỏi phải không?"
Thuế Tử Duyệt vốn là người da mặt mỏng. Khuôn mặt nàng đã đỏ ửng khi bị Tô Quân Nhụy mặt dày hỏi ngược. Nàng ấp úng: "Ta...ta thấy dạo này Quân Nhụy luôn thức khuya...Hơn nữa nàng luôn tìm đọc các loại sách nói liên quan đến hạn hán, cho nên ta mới hỏi."
Thuế Tử Duyệt càng mắc cỡ, Tô Quân Nhụy càng vui vẻ. Từ ngày sống gần Thuế Tử Duyệt, Quận chúa đại nhân bỗng có một thói quen cực kỳ xấu tính. Cô rất thích trêu chọc nương tử của cô, thích ngắm nhìn các loại biểu cảm khác lạ xuất hiện trên gương mặt bình tĩnh của Thuế Tử Duyệt. Vì vậy khi nghe câu hỏi của nàng, Tô Quân Nhụy liền đặt quyển sách xuống, quay sang đùa giỡn: "Duyệt Duyệt quan sát tỉ mỉ đến vậy sao, ngay cả ta xem loại sách gì nàng cũng biết...thì ra Duyệt Duyệt vẫn luôn rất quan tâm tới ta."
Thuế Tử Duyệt đỏ mặt thẹn thùng.
Sau một phen đùa giỡn Tô Quân Nhụy trở lại chuyện chính: "Mấy ngày nay ta có việc phiền lòng." Có rất nhiều việc nếu cứ giấu mãi trong lòng không thể nói ra, thực sự rất khó chịu. Tô Quân Nhụy tìm đại một cái cớ rồi trút hết mọi phiền não với Thuế Tử Duyệt.
Thuế Tử Duyệt ngồi bên cạnh chuyên tâm lắng nghe Tô Quân Nhụy. Tuy bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu của hạn hán, cũng không có bằng chứng để chứng minh nỗi băn khoăn của Tô Quân Nhụy sẽ thành sự thật nhưng Thuế Tử Duyệt vẫn tin tưởng, nghiêm túc lắng nghe phiền não của cô. Nghe xong một hồi sau, Thuế Tử Duyệt đưa ra kiến nghị.
"Nếu thực sự có hạn hán thì trước đó chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, tu sửa đập chứa nước và tiến hành đào giếng. Triều đình cần sớm nhắc nhở các nông hộ nên chuẩn bị sẵn lương thực, dự trữ thật nhiều nước uống. Nếu tình hình hạn hán nghiêm trọng, dù cho đã sớm chuẩn bị cũng không đủ để ứng phó. Chúng ta cần phải chuẩn bị sung túc mọi thứ cho việc cứu tế. Chúng ta có thể tranh thủ lương thực ở các nơi còn sung túc mà mua sắm dự trữ thật nhiều. Nếu là đại hạn thì tất nhiên sẽ có dân tị nạn nên cần có quân đội để khống chế bọn họ, tránh tình trạng bạo động có thể xảy ra...." Thuế Tử Duyệt nói tới đây thì dừng lại nhìn Tô Quân Nhụy rồi cúi đầu ngại ngùng nói: "Ta...ta đã nói quá nhiều phải không? Triều đình của chúng ta không khuyến khích nữ giới đàm luận việc triều chính."
Tô Quân Nhụy ngạc nhiên nhìn Thuế Tử Duyệt. Hôm nay cô quyết định bộc bạch nỗi băn khoăn của mình cho Thuế Tử Duyệt nhưng cô không nghĩ nàng sẽ thực sự quan tâm chủ đề này. Thật bất ngờ, Thuế Tử Duyệt chẳng những hứng thú mà còn đưa ra kiến nghị chí lý. Những vấn đề mà Tô Quân Nhụy chưa suy xét qua, nàng đã nghĩ đến chu toàn. Tô Quân Nhụy vội vàng nói vì thấu hiểu sự do dự của Thuế Tử Duyệt: "Không có, Duyệt Duyệt nói rất hay! Những ngày qua, ta luôn buồn rầu vì không có ai cùng ta thảo luận. Cứ tưởng xa tận chân trời nhưng quân sư tốt nhất từ lâu đã gần ngay trước mắt mà ta lại nhận không ra. Thật là quá hồ đồ. Còn chuyện nữ giới không được can thiệp vào triều chính, nàng không cần quan tâm. Ta và Duyệt Duyệt đều là nữ, ta không để bụng mấy thứ này. Nếu gặp đại hạn, về mặt cứu tế chúng ta nên làm thế nào? Dạo gần đây ta có tham khảo điển tịch, bản thân ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, vừa lúc có thể thảo luận với Duyệt Duyệt." Tô Quân Nhụy mừng rỡ như điên khi biết Thuế Tử Duyệt có hứng thú với nan đề. Cô vội vàng bắt chuyện.
Về phương diện thu mua lương thảo, Thuế Tử Duyệt nói: "Trước tiên phải thâu mua lương thảo, tất nhiên là càng nhiều càng tốt nhưng chỉ dựa vào thực lực yếu ớt của chúng ta, có thể thu gom được số lượng lớn không? Có thể duy trì được bao lâu? Hơn nữa bây giờ khắp nơi ở Cẩm Quốc vẫn chưa có dấu hiệu hạn hán cho nên dù muốn dự trữ một lượng lớn lương thực cũng không thể để cho người ngoài biết. Nếu không may bị dân tình chú ý thì khi hạn hán bùng nổ chúng ta sẽ không có cớ để giải thích. Chúng ta nên đặt mua một ít lương thực ở các cửa hàng, tửu lầu lấy bọn họ làm lá chắn cho việc trữ lương thực của chúng ta. Chúng ta phải phát huy tác dụng lớn nhất của bọn họ. Ta cảm thấy lúc cứu tế chúng ta không nên phân phát miễn phí toàn bộ số lương thực đã thâu mua. Nếu chúng ta cứ phát miễn phí thì số gạo dự trữ không thể ứng phó được bao lâu."
Tô Quân Nhụy gật đầu:"Có lý"
Thấy Tô Quân Nhụy tán thành kiến nghị, Thuế Tử Duyệt tươi cười tiếp tục: "Về chuyện lương thực, ta thấy, chúng ta phải chia thành hai tổ. Một tổ phát cháo tất nhiên là phát cháo miễn phí. Dùng gạo thứ phẩm để nấu nhưng phải nấu cháo loãng. Mỗi ngày phải giới hạn số lượng cháo phát ra, số lượng không thể quá nhiều, mỗi người chỉ được nhận một chén. Chỉ cần sống không cần no. Tận lực giảm bớt số lương thực bị tiêu hao dùng cho việc nấu cháo. Tổ thứ hai sẽ đem bán số gạo còn lại với giá rẻ nhất có thể. Mặc dù gặp nạn hạn hán nhưng ta nghĩ bá tánh lúc đó vẫn còn tiền dự trữ trong nhà. Nếu họ muốn ăn hoặc e ngại cháo miễn phí không ngon, họ vẫn có thể đi mua gạo về ăn. Sau đó chúng ta sẽ lấy số tiền bán gạo đi qua thành trì khác ở Cẩm Quốc thâu mua gạo ở nơi đó với giá bình thường rồi lại vận chuyển số gạo mua được đến nơi có thiên tai để tiếp tục phát cháo và bán gạo giá rẻ. Cứ như vậy sẽ chống đỡ được càng lâu."
Tô Quân Nhụy nghe xong vội vàng hò hét: "Quá hay! Duyệt Duyệt, giải pháp của nàng đúng là diệu kế.
Thuế Tử Duyệt đỏ mặt nói: "Không...không có...ta, ta cũng do lúc trước đọc sách nhìn được một ít ví dụ thôi."
Tô Quân Nhụy vội vàng khích lệ: "Tuy rằng có thể suy ra biện pháp từ các ví dụ tương đương nhưng Duyệt Duyệt cũng đã quá lợi hại rồi. Ta nhìn chằm chằm ví dụ cũng chẳng nghĩ ra được gì."
Thuế Tử Duyệt mặt ửng đỏ nói: "Nhưng nếu có thể nắm được ngân lượng cứu tế của triều đình thì càng tốt...Chỉ là bạc cứu tế của triều đình sẽ càng ngày càng ít đi. Ta sợ sau khi phát xong nếu muốn có thêm sẽ rất khó. Cho nên giải pháp này cần tiếp tục tiến hành. Hơn nữa...đến lúc đó chắc chắn sẽ có tiểu thương lợi dụng tình thế đi dự trữ nhiều hàng để bán với giá cao nhằm trục lợi. Về điểm này, triều đình phải tiến hành tuần tra, một khi bắt được phải nghiêm trị không tha. Thời điểm bán gạo giá thấp, triều đình cần phải suy xét kỹ giá bán và phải dựa theo số người đến mua gạo mà khống chế số lượng gạo mỗi người được mua, tránh các vấn đề phát sinh sau này..." Nói tới đây, Thuế Tử Duyệt chợt dừng lại, nhíu mày nói: "Sợ nhất chính là lâu hạn tất úng. Ta sợ hạn hán lâu ngày sẽ dẫn tới lũ lụt nghiêm trọng. Nếu thực sự như vậy sẽ rất phiền. Thiên tai qua đi sẽ đến nhân họa. Sau lũ lụt, các loại bệnh tật sẽ bắt đầu tràn lan. Nếu chữa trị không tốt thì chẳng bao lâu nó sẽ phát triển thành dịch bệnh, gây tử vong hàng loạt trên diện rộng."