Lưu Dương trở lại: "Đã chuẩn bị xong, xuất phát thôi."
Nguỵ Mai ngồi thẳng lưng, tay đặt trên vô lăng quay đầu về phía sau, nói: "Vương Địch Địch, chờ mình trở lại!"
Vương Địch Địch vẫy tay chào cô.
Hà Ngộ Ngộ ngồi ở ghế phụ: "Ê răng ghê."
Đoàn người suốt đêm chạy đến biên giới, bởi vì nước T là nước láng giềng cách Trung Quốc không xa, trên đường đi, đội trinh sát sở cảnh sát thành phố C, cùng với cảnh sát đặc nhiệm biên phòng đều truy tìm tung tích của Văn Lâm.
Theo tài khoản Nguỵ Mai tìm hiểu trước đó, phát hiện Văn Lâm đã vứt bỏ số điện thoại trước đó của anh ta trước khi vào biên giới.
"Tôi đang liên hệ với cảnh sát biên giới, Văn Lâm nhất định sẽ để lại thông tin khi anh ta ra xuất cảnh." Hà Ngộ Ngộ gọi điện thoại, rất nhanh đã được bắt máy.
Bởi vì trước đó sở cảnh sát đã liên hệ với cảnh sát biên giới, mỗi cái cửa khẩu đều lắp đặt hệ thống điều tra, tại địa điểm điện thoại của Văn Lâm phát tín hiệu cuối cùng, đã lập tức điều tra ra, phát hiện một chiếc xe khả nghi.
Hà Ngộ Ngộ cúp điện thoại, lấy ra những gì vừa viết ra trong cuốn sổ nhỏ.
"Bên kia nói như thế nào?" Ngụy Mai đánh tay lái, đây là một khúc cua gấp, Hà Ngộ Ngộ hơi nghiêng người về phía cô.
"Cũng không có tin tức gì từ Văn Lâm. Làm sao anh ta xuất cảnh được?" Hà Ngộ Ngộ nhìn những gì cô đã ghi trong cuốn sổ nhỏ, không khỏi khó hiểu.
Trời bắt đầu mưa, dội bên cửa kính xe.
Nguỵ Mai hít một hơi: "Có khi nào anh ta không đi nước T không?"
Ngay khi cô nói xong những lời này, Cảnh sát biên phòng đã gọi đến.
"Cảnh sát Hà, chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của Văn Lâm ở cảng," Cảnh sát biên giới nói.
Hà Ngộ Ngộ đáp lại, cúp điện thoại và lập tức nói chuyện với một số xe khác qua bộ đàm.
"Tăng tốc chạy đến cảng trước khi mặt trời mọc." Hà Ngộ Ngộ nói xong, gõ đệm ghế, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Phải mất ít nhất một tiếng nữa họ mới đến cảng, trong một giờ này, không biết Văn Lâm có thể trốn sang nước T không. Nếu có thì vụ này sẽ là vụ án quốc tế.
Hà Ngộ Ngộ và xe của họ đến cảng trước, dĩ nhiên Văn Lâm đã lén đi rồi, và hiện tại chắc vẫn còn ở trên biển.
Vì là biên giới nên cảng này có rất nhiều ngư dân giữa nước ta và nước T. Nếu anh ta thực sự đào tẩu bằng đường biển, có thể sẽ khó bị phát hiện, nhưng mà lưới trời tuy thưa lại khó lọt, anh ta vẫn bị phát hiện.
"Yêu cầu chi viện trên biển!" Hà Ngộ Ngộ đưa ra yêu cầu với Sở cảnh sát thành phố C.
Nguỵ Mai giữ chặt tay Hà Ngộ Ngộ: "Nếu không phải là Văn Lâm thì sao?"
Hà Ngộ Ngộ mím môi, cho tới giờ, cô chỉ có thể đánh cược một phen. Nếu không phải có Văn Lâm thì bọn họ phải lên kế hoạch điều tra lại, nếu Văn Lâm từ cảng đi biển mà họ bỏ sót thì tất cả liền kiếm củi ba năm cháy trong một giờ.
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Giờ mọi manh mối đều chỉ về Văn Lâm. Cảnh sát biên phòng cũng đã tìm thấy dấu vết nghi vấn của Văn Lâm ở cảng. Nếu anh ta bỏ trốn, không biết sẽ tốn bao nhiêu nhân lực, tiền bạc để điều tra lại, ngay cả khi anh ta không phải là hung thủ thì vẫn là một tên trùm ma tuý. "Hà Ngộ Ngộ bình tĩnh nói, lý do khiến cô bình tĩnh là vì cô không có tự tin.
Nguỵ Mai ngừng nói.
Hơn một chục cảnh sát thành phố C đều đang đợi Hà Ngộ Ngộ ra lệnh, Trương Đồng Hách ở bên đồng ý với quan điểm của Hà Ngộ Ngộ, trước đó bọn họ đã truy tìm những kẻ buôn bán ma túy từ rất lâu, bây giờ vất vả lắm mới có kết quả, cho nên về chuyện truy bắt Văn Lâm, Trương Đồng Hách không có ý kiến gì.
Hà Ngộ Ngộ liên lạc lại với Sở cảnh sát thành phố C và đồn cảnh sát biên giới, điều động 30 ca nô để tuần tra dọc theo bờ biển. Trong vùng biển của Trung Quốc, còn điều động thêm năm chiếc trực thăng để tìm kiếm trên biển.
"Đội trưởng Trương, nói thật cho tôi biết, địa vị của tên trùm ma túy này là gì?" Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy trận chiến này, vốn dĩ cô cũng chẳng có phản ứng, cô vẫn nghĩ Văn Lâm chỉ là một tên trùm ma túy nhỏ, nhưng không ngờ chuyện này.......?
Trương Đồng Hách mở một chai nước khoáng, ngồi vào ghế sau của ca nô, gió thổi tóc bay thẳng.
"Trùm ma tuý lớn nhất của thành phố C, trong ba năm qua anh ta đã vận chuyển khoảng 1 tấn ma túy. Hai người đưa tin cho chúng tôi đã chết. Sau khi được pháp y Lưu của đội cảnh sát hình sự các cô giám định, cùng với bằng chứng mà các cô thu thập khớp với tất cả manh mối mà chúng tôi đã thu thập được trong những năm gần đây. Rất giống Văn Lâm, cộng thêm manh mối do người đưa tin cung cấp, Văn Lâm chính là trùm ma túy lớn mà chúng tôi muốn bắt lần này. "
"Tại sao trước đây anh không đề cập đến chuyện đó với tôi?" Hà Ngộ Ngộ cau mày.
Trương Đồng Hách xấu hổ nhìn cô: "Như cô biết đấy, đội chống ma túy của chúng tôi khác với đội cảnh sát hình sự của cô. Chỉ cần sơ xuất nói ra một câu, sẽ khiến bố trí trong suốt ba bốn năm qua thua sạch. Cho nên, tôi chỉ có thể thận trọng."
"Vâng." Hà Ngộ Ngộ gật đầu và không nói gì.
Nguỵ Mai đã tiến hành tìm kiếm vệ tinh tại trạm vệ tinh ở cảng nước ta để xem có tàu nào khả nghi trên biển hay không.
Gió biển càng lúc càng mạnh, trời vẫn còn mưa, khi Hà Ngộ Ngộ vừa lên thuyền, mặc vào chiếc áo khoác do Tống Như Ca đưa cho, đã ấm hơn rất nhiều.
Tống Như Ca ở nhà không biết rằng Hà Ngộ Ngộ của cô đang thổi gió lạnh trên biển. Cô vừa đọc xong kịch bản và chuẩn bị đi ngủ. Cô có buổi quay vào sáng mai và lịch trình của cô từ đây tới cuối năm rất dày đặc.
Hà Ngộ Ngộ bây giờ ở đâu?
Tống Như Ca cầm điện thoại di động nhìn vào giao diện trò chuyện giữa cô và Hà Ngộ Ngộ, trong lòng luôn cảm thấy có điều gì đó thiếu sót.
Cô nhấp vào Weibo, chuyển sang tài khoản phụ, sau đó vào siêu thoại # Như Ý CP # để xem ảnh của các fan YY. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng tìm thấy một bức ảnh của cô và Hà Ngộ Ngộ trong một tài khoản có tên là @Nội y bên người Ca Thiếu.
Trong ảnh, cả hai đang ở cổng Sở cảnh sát, Tống Như Ca nhớ ra đây là lúc xảy ra vụ án "Thi thể khu dân cư Nam Sơn", lúc đó Hà Ngộ Ngộ bị phóng viên vây quanh nên đi giải vây.
Cô ấy đã lưu nó và tặng một like cho @Nội y bên người Ca Thiếu
emmmmm
Tên ID này không tốt lắm.
Tống Như Ca đã thấy rất nhiều bình luận của @Áo ấm bên người Ca Thiếu, giờ còn có @Nội y bên người Ca Thiếu...
Bây giờ ngay cả nội y cũng có, đây là dàn acc clone à?
Sau khi thoát khỏi Weibo, cô đặt bức ảnh vừa lưu làm hình nền trò chuyện của Hà Ngộ Ngộ và cô, ở cuối giao diện trò chuyện còn có logo Weibo - @Nội y bên người Ca Thiếu
Tống Như Ca khóe miệng giật giật, cũng lười cắt ảnh.
Cô ấy đã gửi cho Hà Ngộ Ngộ một tin nhắn.
[Chúc ngủ ngon.]
Chờ hơn mười phút vẫn không thấy hồi âm, hẳn là đang bận.
Đúng vậy, Hà Ngộ Ngộ đang bận, thuyền ca nô của bọn họ tìm kiếm trên biển rất lâu, nhưng không tìm được thuyền của Văn Lâm, hiện tại chỉ có thể chứng tỏ Văn Lâm đã đi vào hải phận của nước T.
"Số 576, vui lòng trả lời!" Hà Ngộ Ngộ nói với máy bộ đàm. Khi cô nói câu này, cô cảm thấy điện thoại trong túi rung lên hai lần, cô không có thời gian để nhìn vào nó.
Nó phát ra từ máy bộ đàm: "Đây là số 576, xin chỉ dẫn".
"Đi về phía trước là vùng biển của nước T. Chúng ta không thể tuỳ tiện đi vào vùng biển của nước T. Xin hãy nhanh chóng rút lui, nhanh chóng rút lui!", Hà Ngộ Ngộ nói.
"Đã nhận, gọi 874..."
"874 đã nhận được..."
"Gọi 374..."
Vào thời điểm các con tàu họ gửi tất cả trở về cảng, trời đã hửng sáng.
Họ đã bận rộn cả đêm và thậm chí còn chưa bắt được một con cá nào.
"Đi tắm rửa sạch sẽ trước đi, mọi người tắm nước nóng đi." Hà Ngộ Ngộ kéo hai tờ khăn giấy, tóc cô đã bị đông cứng, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh cóng, những nam cảnh sát càng thảm hơn, vì tóc ngắn, cộng bị dính nước biển, cho nên bây giờ tóc đã đông cứng thành băng.
Một nhóm đàn ông chen chúc nhau vào nhà tắm lớn của Đồn cảnh sát biên phòng để tắm.
Nguỵ Mai ra khỏi phòng làm việc, thấy Hà Ngộ Ngộ như vậy liền nhanh chóng kéo cô vào phòng ngủ, đắp cho cô cái lò sưởi điện mới sạc.
"Em đi nấu canh gừng cho chị." Nguỵ Mai nói.
Hà Ngộ Ngộ nắm lấy quần áo của cô: "Có manh mối gì không?"
"Chị! Chị đã như thế này rồi. Trước lo cho bản thân đã. Mau thay quần áo đi, trong phòng mở điều hoà, không có lạnh lắm đâu." Ngụy Mai nói.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, cô đợi Nguỵ Mai ra khỏi phòng ngủ rồi thay quần áo.
Khi Nguỵ Mai bưng chén canh gừng đi vào, Hà Ngộ Ngộ đã ngủ say trên giường, tóc vẫn còn ướt, cô định đợi cảnh sát kia tắm xong thì cô mới đi tắm, nhưng cô không kìm được mà lăn ra ngủ.
"Tiểu Ngư, dậy uống chút canh gừng." Nguỵ Mai vỗ về chăn bông của Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu với giọng nghẹn ngào.
Nguỵ Mai bất lực: "Nào uống một chút, nếu không sẽ bị cảm, ngày mai đi làm không được."
"Tôi ngủ trước đây, lát nữa uống, em để qua một bên." Hà Ngộ Ngộ lăn qua lăn lại tiếp tục ngủ.
Nguỵ Mai không còn cách nào khác, cô đắp chăn cho Hà Ngộ Ngộ, cầm quần áo Hà Ngộ Ngộ vừa cởi ra, thấy màn hình điện thoại di động sáng lên.
"Tống Như Ca đã gửi cho chị một tin nhắn." Nguỵ Mai thì thầm.
Hà Ngộ Ngộ bật khỏi giường như một cái xác chết vùng dậy.
"Nhanh, nhanh! Mau đưa tới đây, chị muốn xem!" Hà Ngộ Ngộ nói.
Nguỵ Mai mở to mắt, nhìn thêm một chút nữa chắc tròng mắt cô sẽ lọt ra ngoài mất.
Hà Ngộ Ngộ nhìn hai chữ Tống Như Ca gửi đến trên giao diện trò chuyện, cầm lấy canh gừng mà Nguỵ Mai đặt qua một bên, uống cạn.
"Chúc ngủ ngon!" Cô vỗ vào miệng.
Nguỵ Mai nhìn cô như kẻ thiểu năng, khóe miệng giật giật, cầm chén nước Hà Ngộ Ngộ uống xong mang ra ngoài.
Hà Ngộ Ngộ và những người khác ngủ được ba tiếng, lập tức dậy điều tra vụ án.
Nguỵ Mai cả đêm không ngủ, bởi vì công việc của cô là quan sát không ngừng nghỉ, cô nhìn chằm chằm bản đồ vệ tinh không có chút dịch chuyển nào.
Hà Ngộ Ngộ bưng hai tô mì từ trong nhà ăn ra, cô đưa một tô cho Nguỵ Mai: "Có tin tức gì không?"
Nguỵ Mai lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, cô cảm thấy mình có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.
"Em đã xem cả đêm, nhưng vẫn không có gì. Văn Lâm này có năng lực chống trinh sát rất mạnh." Nguỵ Mai hút một ngụm mì, ánh mắt rất đờ đẫn.
Hà Ngộ Ngộ nhìn hình ảnh vệ tinh trên màn hình lớn, khi cô quay đầu lại, Nguỵ Mai đã gật gà với đôi đũa, trong miệng vẫn còn đang nhấm nháp mì
"Em đi nghỉ ngơi đi, để tôi trông chừng." Hà Ngộ Ngộ ăn xong hai ba miếng mì, liền để cho Nguỵ Mai đi nghỉ ngơi.
Trong buổi sáng, Đội trinh sát Thành phố C đã có buổi làm việc với đội cảnh sát biên phòng.
Đó là hành động bắt giữ Văn Lâm lần này, hành động lần này có liên quan đến nước T. Ở cấp độ này, mọi hành động đều phải thận trọng, chỉ cần một lần bất cẩn có thể gây ra xích mích không đáng có.
"Tôi cảm thấy đến nước T, là con đường mà Văn Lâm đi. Ngoại trừ đến nước T, không thể đến các nước khác dọc theo đường biển." Hà Ngộ Ngộ chỉ vào bản đồ trên màn hình lớn, bên trên đường ven biển dọc theo biên giới Trung Quốc kéo dài ra nước ngoài.
Trương Đồng Hách gật đầu, đồng ý với câu nói của Hà Ngộ Ngộ: "Văn Lâm trước đây rất thích hoạt động ở nước T, chắc chắn hang ổ của anh ta ở nước T."
Đội trưởng của đội cảnh sát biên giới không biết nhiều về những thứ này, và chỉ cần các cô yêu cầu, họ sẽ hợp tác hết sức mình.
Không chỉ vì họ là cảnh sát, mà còn vì họ là người Trung Quốc.
Họ không cho phép bất cứ ai xúc phạm đất nước của họ, hoặc sử dụng ma túy để gây nguy hiểm cho cuộc sống của người dân Trung Quốc.
"Nước T là hướng đi duy nhất của chúng ta. Đêm qua chúng ta đã tìm rất lâu mà không tìm thấy Văn Lâm. Tôi nghi ngờ rằng anh ta đã đổi phương tiện khác. "Hà Ngộ Ngộ nói.
"Trên biển anh ta thay phương tiện di chuyển nào?" Lưu Dương không hiểu, tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn cẩn thận nghe, vẫn đang ghi chép.
Hà Ngộ Ngộ phóng to bản đồ, eo biển này là nơi sâu nhất của vùng biển giữa nước T và Trung Quốc, nếu Văn Lâm thay đổi phương tiện di chuyển ở vùng biển này, mọi người sẽ không dễ dàng nhận ra.
"Tàu ngầm." Hà Ngộ Ngộ nói.
Mọi người chợt nhận ra.
"Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Văn Lâm trên biển đêm qua, nhưng chúng ta đã bỏ qua những thứ trên biển." Hà Ngộ Ngộ chỉ vào mảnh biển
Hà Ngộ Ngộ: "Một nhóm người biến mất vô cớ là chuyện không thể. Dù có nhảy xuống biển thì ít nhất cũng phải có xác và tàu, đúng không?"
Trương Đồng Hách trầm ngâm nhìn bản đồ: "Tôi nhớ, eo biển này chính là bờ biển đã mất trong truyền thuyết?"
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, vừa rồi cô đến chỗ Nguỵ Mai, khi nhìn vào bản đồ vệ tinh, cô phát hiện eo biển này là nơi thường có tàu bè biến mất một cách bí ẩn.
"Chẳng lẽ Văn Lâm cùng những người khác cũng biến mất ở đây sao?" Có người hỏi.
Hà Ngộ Ngộ xua tay: "Không." Cô lấy thông tin từ cuộc điều tra của cảnh sát biên giới. "Những con tàu này đều đã tìm thấy xác tàu và người."
"Những người này đều bị sát hại." Cô tiếp tục.
Không có gì ngạc nhiên khi người đặt câu hỏi này là Sở cảnh sát thành phố C. Trước đó, Hà Ngộ Ngộ không biết về nó bởi vì bọn họ không có quyền truy cập vào những tài liệu mật này.
Khi Hà Ngộ Ngộ đưa ra phỏng đoán này, bên phía cảnh sát biên giới lập tức nêu ra thông tin về những con tàu đã mất tích ở vùng biển này trong vài năm qua.
"Đội trưởng Hà nói không sai." Đội trưởng cảnh sát biên giới cười gật đầu, đã lâu không gặp một nữ cảnh sát nhanh nhạy sắc bén như vậy.
Đúng là phụ nữ không thua kém đàn ông, họ cũng có thể bảo vệ gia đình và đất nước.
"Chúng ta chia làm hai đội, một đội tiến vào nước T, đội còn lại đi vào vùng biển ly kỳ này, mọi người phải chú ý an toàn." Hà Ngộ Ngộ nói.
Mọi người đứng dậy chào cô.
"Rõ!"
Sau khi Hà Ngộ Ngộ cất tài liệu, cô nhìn kỹ Văn Lâm, cô luôn cảm thấy người này không phải là hung thủ trong vụ án ở khách sạn, nhưng cô không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Đương nhiên, Nguỵ Mai và Hà Ngộ Ngộ chung một đội, còn có A Xương Lưu Dương và A Bổn, và có thêm đội phòng chống ma tuý, hai đội cùng nhau đi đến vùng biển ly kỳ.
Bởi vì cảnh sát biên giới Trung Quốc và cảnh sát biên giới nước T quen thuộc với nhau nên việc đi lại thuận tiện hơn rất nhiều so với đội của Hà Ngộ Ngộ.
"Nghỉ ngơi đủ chưa?" Hà Ngộ Ngộ bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Nguỵ Mai đang mặc quần áo.
Nguỵ Mai mặc áo khoác, lấy ví tiền ra: "Còn ổn, chị cũng chưa ngủ được nhiều, lát nữa lên thuyền chị chợp mắt một chút đi, mới có sức lực đi tìm ngươi
Hà Ngộ Ngộ nhìn cô, lấy trong ví ra một tấm ảnh: "Ảnh này là ảnh gì đây nào!"
Nguỵ Mai cười xấu xa: "Em và bạn gái của em."
"Làm ơn mang cho tôi 1kg chanh, cám ơn!" Hà Ngộ Ngộ lộ ra vẻ mặt ê ẩm.
Hai người ngừng nói nhảm và lái xe đến bến cảng, tám người vừa đủ lên một chiếc thuyền.
Trương Đồng Hách đề nghị đi hai con tàu, nếu một trong hai con tàu có vấn đề thì sẽ có cách giải quyết.
Sau cơn mưa hôm qua trên biển, thì bây giờ gió đã êm sóng lặng, có không ít con tàu ra khơi, trên mũi tàu còn cắm lá cờ đỏ quốc kỳ, trên biển rộng lớn mênh mông, có một vùng nhiễm đỏ tựa như linh hồn người Trung Quốc.
"Nhìn kìa! Quốc kỳ!" Nguỵ Mai chỉ con tàu phía xa.
Quốc kỳ bay phấp phới trước gió biển, như muốn chào đón họ.
Tám người trong nhóm Hà Ngộ Ngộ xếp thành một hàng, nghiêm chỉnh cúi chào trước quốc kỳ.
Nguỵ Mai không biết mình lấy đâu ra một lá cờ đỏ nhỏ mà cắm trên tàu ca nô, Hà Ngộ Ngộ cười cười không nói gì, trong lòng có chút bất an, mặc dù cảnh sát biên phòng đã cung cấp manh mối về vùng biển ly kỳ kia, nhưng trong lòng Hà Ngộ Ngộ vẫn có chút sợ hãi.
Suy cho cùng, cô cũng là một cô gái, mặc dù có rất nhiều lúc cô xem mình như đàn ông, nhưng mà giới tính không thể thay đổi, cô vẫn là một cô gái, cho nên vẫn sẽ sợ hãi vẫn sẽ cảm thấy hoảng loạn.
Nhưng cô là một cảnh sát nhân dân, cô không được yếu đuối, cũng không được sợ hãi và lùi bước, bởi vì phía sau cô không chỉ có nhân dân mà còn có cả tổ quốc.
Khi lá cờ đỏ năm sao nhỏ trên tàu ca nô bay phấp phới trong gió biển, Hà Ngộ Ngộ không sợ hãi điều gì nữa.
"Xuất phát!" Hà Ngộ Ngộ cười nói.
Chiếc ca nô lao ra khỏi bờ biển ngay lập tức.
Đương nhiên, Sở cảnh sát không chỉ phái một ít bọn họ tới vùng biển ly kỳ điều tra, mà còn phái một đội cứu hộ trên không, một khi gặp nguy hiểm sẽ phát động kế hoạch B để rút lui.
Rốt cuộc, vùng biển kia không ngừng phát sinh những việc kia.
"Chúng ta là số 879, phải không?" Nguỵ Mai hỏi, phân loại bộ đàm của mình.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu: "Đúng vậy, ca nô số 879."
Ba người Lưu Dương cùng Hà Ngộ Ngộ và Ngụy Mai ngồi một chiếc, Trương Đồng Hách cùng hai cảnh sát nhỏ của anh ta ngồi một chiếc ca nô, tốc độ của ca nô rất nhanh, chưa đến một giờ đã tiếp xúc với vùng biển ly kỳ.
"Số 870, nghe xin trả lời!" Hà Ngộ Ngộ nói.
Một lúc sau, giọng Trương Đồng Hách phát ra từ máy bộ đàm: "Số 870 đã nghe, xin chỉ thị."
"Gần đến vùng biển mục tiêu rồi, làm ơn giảm tốc độ lại." Hà Ngộ Ngộ nói vào máy bộ đàm, gió biển mang theo chút mặn thổi vào trong miệng cô.
"Số 870 đã nhận, đã nhận." Ca nô bên Trương Đồng Hách đã dừng lại, Hà Ngộ Ngộ mơ hồ nghe thấy cách đó không xa có tiếng trực thăng.
Cô nheo mắt tiếp tục nói vào máy bộ đàm: "Còn 2km nữa là tới vùng biển mục tiêu."
"Còn có 1km tới vùng biển mục tiêu..."
"Đã tiến vào vùng biển mục tiêu, hãy chú ý an toàn."
Hà Ngộ Ngộ đặt bộ đàm xuống và đeo tai nghe.
Vừa đi vào vùng biển mục tiêu, biển sâu không nhìn thấy đáy, bỗng nhiên trong lòng Hà Ngộ Ngộ có chút sợ hãi, nhìn về phía biển xanh, không biết trong đó có cái gì mà không muốn người ta biết.
Dường như có một xoáy nước lớn ở giữa vùng biển ly kỳ, có thể do hôm qua có mưa và thủy triều dâng cao nên dòng nước xoáy không mạnh lắm. Ca nô của Hà Ngộ Ngộ và Ca nô của Trương Đồng Hách đã vượt qua vòng xoáy đó.
Tiến lên thêm một đoạn là bờ biển hẹp, hai bên là hai vách đá, các vách đá nối liền nhau, khoảng cách giữa bọn họ chỉ có 200 mét, còn khoảng cách bên dưới tương đối lớn, khoảng một km.
Kết cấu của vách đá rộng ở phía trên và hẹp ở phía dưới, thậm chí những con tàu lớn vẫn có thể đi xuyên qua.
"Tôi thấy vùng biển này không có vấn đề gì." A Bổn nói, anh đang nhìn xung quanh.
Phải nói phong cảnh ở đây không tệ, sóng vỗ rì rào dưới chân vách đá, nhìn thấy cũng có vẻ rất vui.
Hà Ngộ Ngộ cho biết: "Sóng gió càng êm đềm thì dòng chảy phía dưới càng mạnh." Hà Ngộ Ngộ nói.
Cô dùng điện thoại di động chụp hai tấm ảnh gửi lại cho Sở cảnh sát, bọn họ đi vòng quanh vùng biển ly kỳ nhưng không có gì đáng sợ xảy ra, không khác gì những eo biển bình thường.
"Chẳng lẽ là vào ban đêm?" Lưu Dương dùng ống nhòm nhìn vách núi.
Hà Ngộ Ngộ cau mày nghĩ, Văn Lâm lúc đó đi tới, nếu trong khoảng thời gian này phải thay đổi phương tiện đi lại, anh sẽ ở đâu?
Hà Ngộ Ngộ nhận lấy, cầm ống nhòm lên thì thấy trên vách đá có mấy cánh cửa lớn nhỏ, trông giống như mộ cổ, nếu nhìn kỹ thì không phải là mộ cổ, mà là dấu vết của sự sống.
"Có người sống ở trên đó!" Hà Ngộ Ngộ kinh ngạc, làm sao lại có người sống trên vách đá?
Trương Đồng Hách cách Hà Ngộ Ngộ không xa, cho nên nghe được lời cô nói, anh ta cầm ống nhòm lên xem để xác nhận rằng thực sự có người sống ở đó.
"Cập bến, xuống thuyền." Hà Ngộ Ngộ nhanh chóng bảo ca nô cập bến, sau khi xuống thuyền bọn họ cất súng đi, vì sợ làm kinh động đến người sống ở đó.
Trương Đồng Hách liếc mắt nhìn vách đá: "Xem ra vẫn chưa có người phát hiện chúng ta?"
"Theo tôi thấy thì bọn họ đã phát hiện. Bây giờ họ đang ở trong bóng tối, và chúng ta đang ở ngoài sáng ánh sáng." Hà Ngộ Ngộ nói, cô nhìn dòng xoáy giữa biển, bên dưới ẩn chứa bí mật gì?
"Làm sao đi lên được đó chứ!" Lưu Dương nhìn hồi lâu, vách đá hai bên độc lập, không có thang đi lên, cũng không biết đi lên như thế nào.
"Chẳng lẽ là từ dưới đáy biển lên?" Hà Ngộ Ngộ mạnh dạn đoán.
Trước kia, cô từ trên mạng xem rất nhiều tư liệu về con đường ở dưới đáy biển, nó có thể kéo dài lên đến núi. Hai năm trở lại đây, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, các công nghệ khác nhau ở Trung Quốc đã có những bước đột phá.
Nếu có những người có tâm tư, thì việc làm cầu nối từ đáy biển lên núi không phải là không thể.
"Cô cho rằng đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng à." Trương Đồng Hách liếc nhìn Hà Ngộ Ngộ một cách trắng trợn.
Nguỵ Mai đồng ý với phán đoán của Hà Ngộ Ngộ: "Anh có nghe đến công viên dưới biển chưa? Nếu dùng theo kỹ thuật đó, rồi lại tinh chỉnh cho phù hợp, có thể làm một con đường đi thông từ biển lên núi dễ như trở bàn tay."
"Đúng là rất dễ, nhưng mà làm thế nào để không bị phát hiện mới là cái khó?" Đây là câu hỏi lớn nhất của Hà Ngộ Ngộ.
Nếu thật sự có đường đi thông từ biển lên núi, như vậy ở dưới đáy biển phải có chứng cứ, công trình lớn như thế này, không thể nào làm mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, chỉ có thể che dấu.
Hà Ngộ Ngộ nhắm mắt lại suy nghĩ một chút: "Tạm thời chúng ta..."
"—Bang!"
Một tiếng súng làm gián đoạn câu nói của Hà Ngộ Ngộ, viên đạn vừa rồi xược ngang qua chân Hà Ngộ Ngộ.
Tiếng súng đột ngột vang lên khiến vài người đồng thời giật mình.
"Con mẹ nó!" Nguỵ Mai vừa chửi vừa trốn sau một tảng đá.
Hà Ngộ Ngộ bảo cô cúi đầu: "Cẩn thận, có ai nhìn thấy vị trí của bọn họ không?"
Mọi người lắc đầu, vừa rồi đang nói chuyện cũng không ai nhìn thấy vị trí phát ra tiếng súng.
Sau đó, viên đạn thứ hai trúng vào tảng đá phía sau Nguỵ Mai.
"Ở phía sau hướng tám giờ," Hà Ngộ Ngộ liếc mắt, cẩn thận nghe: "Có lẽ từ vách núi đối diện bắn ra."
A Bổn móc súng ra, anh nhắm một phát về hướng tám giờ, và đạn đập vào vách đá ở đó gần như không phát ra tiếng động.
"Tại sao tiếng súng lại biến mất?" A Xương mở to mắt, cầm lấy khẩu súng lục của A Bổn và kiểm tra cẩn thận rồi trả lại cho anh ta sau khi xác nhận đó là súng thật.
"Có vấn đề với vách đá đằng kia." Hà Ngộ Ngộ ném một hòn đá vào vách đá bên phía bọn họ, thanh âm vang lên.
Đám đông im lặng không dám manh động.
"Ở vách đá phía chúng ta, những cư dân trên đỉnh là giả, còn những người ở phía bên kia là thật." Hà Ngộ Ngộ nói.
Đây là suy luận của cô ấy. Khi quan sát bề ngoài của các vách đá vừa rồi, cô ấy tìm thấy rất nhiều sơn trắng trên những rạn đá này. Cô ấy nghĩ đó chỉ là để đánh dấu, nhưng bây giờ nghĩ lại, nó có thể là để che đậy thứ gì đó.
"Đội trưởng Hà, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Trương Đồng Hách hỏi.
Hà Ngộ Ngộ nhanh chóng đứng dậy, lăn qua một bãi đá ngầm khác, vừa lật người, một loạt đạn đã xẹt qua lưng cô, nếu chậm hơn nữa sẽ bị trúng đạn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"—Bang!"
Hà Ngộ Ngộ bắn vào cửa nhà một người dân, và có tiếng vang khi cô bắn vào đó.
"Chúng ta không có nhiều đạn, Nguỵ Mai, nhanh chóng liên lạc với bộ phận hỗ trợ trên không. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ phải đợi ở đây." Hà Ngộ Ngộ hét lên với Nguỵ Mai, chỉ cần bọn họ thò đầu ra là sẽ bị bắn vào đầu.
Hơn nữa, tất cả bọn họ đều dùng súng lục, tầm bắn kém xa so với địch, tiếng súng kia vừa nghe là biết tiếng súng trường và súng liên thanh.
Nguỵ Mai vội vàng dùng điện thoại vệ tinh phát ra tín hiệu, không quân yểm trợ ở phía sau bọn họ không xa, vừa rồi cải trang thành tuần tra vùng trời biển, hiện tại nhận được tín hiệu liền vội vàng bay tới đây.
"Hà Ngộ Ngộ, xin hãy trả lời nếu cô nghe được!" Trung tâm chỉ huy ở đồn cảnh sát biên giới nói với Hà Ngộ Ngộ.
Tai nghe Bluetooth của Hà Ngộ Ngộ bị vào nước, nghe có chút không rõ ràng: "Đã nghe, xin chỉ thị."
"Không quân sẽ đến sau 30 giây, xin hãy đảm bảo an toàn cho các đồng chí khác." Giọng nam ở trung tâm chỉ huy rất bình tĩnh. Hà Ngộ Ngộ nghe giọng nói này, giống như đội trưởng Trần ở Sở cảnh sát của họ.
"Đã rõ!"
Mấy người lặng lẽ chờ không quân yểm trợ, không phải bọn họ nhát gan mà là không biết bên này có bao nhiêu khẩu súng.
Một lúc sau, từ trên bầu trời xa xa nghe tiếng.
"Chúng tôi là cảnh sát của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Hãy nhanh chóng rút khỏi vùng biển của đất nước chúng tôi. Các ngươi đã bị bao vây."
"Chúng tôi là Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa..."
"Xin mời nhanh chóng rút lui."
Hà Ngộ Ngộ nhìn vài chiếc máy bay chiến đấu và máy bay trực thăng trên bầu trời và cảm thấy được bảo vệ từ đầu đến chân, trước đây cô ấy là người bảo vệ nhân dân, nhưng bây giờ là tổ quốc đang bảo vệ cảnh sát nhân dân bọn họ.
"Làm sao họ biết những người này không phải là người Trung Quốc?" Nguỵ Mai có chút nghi ngờ.
Hà Ngộ Ngộ mỉm cười, cô nghĩ đến giọng nói vừa rồi trong tai nghe, chính là, đội trưởng Trần cũng không tệ.
Một vài người chỉ thở phào nhẹ nhõm cho đến khi một quả bom rơi trúng họ.
"Không hay rồi—!" Hà Ngộ Ngộ hét lên.
Vừa nói, cô vừa chạy đi, phía sau chính là biển: "Mau!"
"Mọi người mau nhảy xuống!"
Hà Ngộ Ngộ nhảy xuống biển không chút do dự, còn những người khác đều bị văng đi xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT