Trong phòng thẩm vấn, Đàm Khánh vừa mới ăn trưa xong, ngồi ở bên trong vuốt tóc.

"Có muốn uống sữa không?" Hà Ngộ Ngộ cầm hai hộp sữa đặt trên bàn.

Đàm Khánh ngẩng đầu, anh ta đã được Nguỵ Mai tắm rửa sạch sẽ. Hà Ngộ Ngộ không ngờ Nguỵ Mai còn chủ động làm việc này, làm xong Nguỵ Mai mới nói, đúng là cô gái dư thừa tình thương bao la của người mẹ.

Hà Ngộ Ngộ thật sự không hiểu được, một người phụ nữ suốt ngày ăn mặc như đàn ông, chỉ với một tay cũng đã nhấc nổi một cái thùng, thế mà lại có tình thương của người mẹ. Khụ khụ, được rồi, cô không nên cà khịa Nguỵ Mai nữa.

"Uống." Đàm Khánh đưa tay ra.

Hà Ngộ Ngộ không vốn định trực tiếp đưa cho anh ta, nghĩ nghĩ lại xé túi ống hút rồi cắm vào hộp sữa đưa cho Đàm Khánh.

Đàm Khánh cầm lấy lập tức đưa vào trong miệng, còn không ngừng cắn ống hút.

Hà Ngộ Ngộ cũng uống hộp sữa còn lại, cô nhìn Đàm Khánh, có chút cảm khái. Loại người ưu tư mà sống, cũng khá tốt. Chẳng qua, người đã mất đi mục tiêu, thì sống có ý nghĩa gì?

Có lẽ, chỉ có mình Đàm Khánh biết mà thôi.

Trong lúc uống sữa, Hà Ngộ Ngộ có rất nhiều suy nghĩ.

Đàm Khánh đánh vỡ sự im lặng, "Tôi nhìn thấy một người, đem thi thể đặt vào thùng giấy."

Hà Ngộ Ngộ lập tức buông hộp sữa bò ra, nhanh chóng đi đến trước bàn chuẩn bị ghi biên bản. Bởi vì Hà Ngộ Ngộ sợ Đàm Khánh có áp lực, nên lần thẩm vấn lần này chỉ có một mình cô.

"Ai?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.

"Một người đàn ông." Đàm Khánh vẫn cắn ống hút.

Hà Ngộ Ngộ cầm bút, nghiêm túc nghe giọng điệu của Đàm Khánh, không giống như đang nói bừa.

"Mặc quần áo thế nào?"

Đàm Khánh suy nghĩ chút rồi nói, "Âu phục, âu phục màu xám!"

Hà Ngộ Ngộ ghi biên bản, cô không nghĩ ra được, tại sao hung thủ lại ăn mặc âu phục, loại quần áo này không thích hợp mặc gây án, "Màu gì?"

"Màu xám." Đàm Khánh nói chắc nịt, dường như anh ta nhớ rất rõ.

"Anh ta lái xe, từ trên xe lấy ra một cái thùng giấy, đúng vậy đó! Chính là thùng giấy... thùng giấy." Đàm Khánh ôm đầu, giống như anh ta không thể nhớ gì thêm.

Hà Ngộ Ngộ vội vàng nói, "Đừng sốt ruột, không vội, từ từ mà nói."

"Anh ta, anh ta rất hung dữ, muốn cướp hàn điện của tôi! Tôi không cho, anh ta lập tức đánh tôi! Đánh tôi!" Đàm Khánh khóc nức nở, nhìn ra được đã bị đánh rất tàn bạo.

"Chỉ có một mình anh ở đó sao?" Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.

"Không có người nào, không có ai, tan ca!" Đàm Khánh run rẩy uống sữa, ánh mắt mơ hồ, xém chút nữa đã phun sữa trên mặt đất.

Hà Ngộ Ngộ cố gắng ăn nói nhỏ nhẹ, sợ chọc giận Đàm Khánh.

"Anh biết người đó không?"

Đàm Khánh lắc đầu, anh ta dùng ngón trỏ chỉ lên môi, làm một cái dấu im lặng, "Suỵt... anh ta ở... sau lưng cô kìa."

Hà Ngộ Ngộ giật mình quay đầu lại, phía sau không có ai cả.

"Ha ha ha, cô bị tôi lừa rồi, tôi đang lừa cô đó." Đàm Khánh hình như phát bệnh, phản ứng của anh ta ngày càng kịch liệt.

Hà Ngộ Ngộ nhíu mày, những lời Đàm Khánh vừa nói là thật. Nhìn qua trạng thái của anh khi trả lời, càng về sau càng mất bình tĩnh. Từ góc độ tâm lý học, vào lúc Đàm Khánh không thể khống chế được suy nghĩ của bản thân, lời nói ra không thể tin được. Nhưng mà từ lúc nào suy nghĩ của anh ta bị mất khống chế?

Hà Ngộ Ngộ đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cho người sắp xếp cho Đàm Khánh nghỉ ngơi.

"Lúc tôi thẩm vấn Đàm Khánh, đại khái có thể xác định được một chút đặc thù cơ bản của hung thủ." Hà Ngộ Ngộ đến văn phòng lập tức mở họp.

Cô kéo cái bảng đen ra, "Căn cứ vào phản ứng của Đàm Khánh, tạm thời có thể kết luận, hiện trường thứ nhất của vụ án chính là ở xưởng thực phẩm. Trong xưởng thực phẩm có không ít đầu dây điện, có khi hung thủ còn không biết có sự tồn tại của tờ giấy "Chưa hết hạn"."

"Đàm Khánh mắc bệnh tâm thần, không thể tin anh được." A Bổn nghi ngờ Đàm Khánh, nhưng mà vẫn tiếp tục nghe Hà Ngộ Ngộ nói.

"Anh ta bị tâm thần phân liệt, vừa mới bắt đầu thẩm vấn tôi có đưa cho anh ta một hộp sữa, chính là muốn thử phản ứng của anh ta." Hà Ngộ Ngộ cầm chặt cây bút, tiếp tục nói, "Lúc anh ta phát bệnh, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, lúc uống sữa không ngừng phun ra, lúc sau nói chuyện thì như ông nói gà bà nói vịt."

"Hung thủ mặc âu phục màu xám, hàn điện là mượn từ Đàm Khánh, mà chính anh ta cũng không biết chính bản thân sơ ý để lại đầu dây điện và tờ giấy "Chưa hết hạn" kia." Hà Ngộ Ngộ nói xong, ở trên bảng đen vẽ một vòng tròn lớn trên hai từ hung thủ.

Mọi người ngồi ở phía dưới gật đầu.

"Đàm Khánh không quen biết hung thủ, nhưng mà hung thủ lại biết Đàm Khánh." Hà Ngộ Ngộ nói tiếp.

Lưu Dương không hiểu, "Tại sao lại suy đoán như vậy?"

"Cậu nghĩ thử đi, nếu cậu là hung thủ, cậu sẽ làm trò trước mặt người khác để gây án sao? Tìm anh ta mượn hàn điện?" Hà Ngộ Ngộ hỏi ngược lại.

"Sẽ không, như vậy không phải trở thành đồng phạm sao? Nếu không thành đồng phạm thì quay đầu sẽ đi báo án." Lưu Dương lắc đầu, vẫn chưa hiểu lắm.

Hà Ngộ Ngộ gật đầu nói tiếp, "Hung thủ biết Đàm Khánh, bởi vì hắn biết Đàm Khánh là bệnh nhân tâm thần."

"Chẳng qua lại không biết, Đàm Khánh bị tâm thần phân liệt." Hà Ngộ Ngộ có chút buồn cười, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hung thủ có bao nhiêu tự tin về bản thân chứ?

Từ cách gây án có thể nhìn ra được, hắn là người tự tin đến mức tự phụ, mà loại người này đôi khi cũng sẽ mắc sai lầm vì bản tính này.

Lưu Dương đã hiểu, "Hắn cho rằng cảnh sát sẽ không điều tra Đàm Khánh, cho dù có điều tra đi nữa, thì lời người điên nói cũng không được xem là lời khai. Nhưng lại không ngờ Đàm Khánh lại bắt chước "tội ác" đó của hắn."

"Chính là vậy." Hà Ngộ Ngộ gật đầu, lúc ấy Đàm Khánh cầm hàn điện xông tới chỗ Hà Ngộ Ngộ, sau đó còn dùng hàn điện tập kích cảnh sát. Đều là bắt chước cách gây án của hung thủ.

Cũng không biết tên hung thủ này đã điên cuồng như thế nào, khi tấn công một cô gái chân yếu tay mềm bằng cách độc ác như thế.

Manh mối từ Đàm Khánh coi như đã thu thập đầy đủ, Đàm Thành đến sở cảnh sát mang anh ta trở về xưởng thực phẩm.

Trước khi đi, Hà Ngộ Ngộ giữ Đàm Thành lại nói đôi câu.

"Không đưa anh ta đi trị liệu sao?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.

Đàm Thành lắc đầu, "Ông ấy không muốn đi, không muốn bị nhốt trong bốn bước tường, mỗi ngày uổng thuốc chờ chết, ông ấy nói chẳng thà cứ như thế sống cho qua ngày, có lẽ một ngày nào đó vui vẻ chết đi, ông ấy không muốn đến lúc chết chỉ là một cái xác không hồn."

Hà Ngộ Ngộ ở trước cửa siêu thị, mua ba thùng sữa đưa cho Đàm Khánh, bảo anh ta mang về uống.

Cô nhìn chiếc xe biến mất ở cuối đường, lá rơi phủ đầy mặt đất, Hà Ngộ Ngộ bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa về cuộc sống đối với người như Đàm Khánh. Anh ta thà theo đuổi hạnh phúc, còn hơn sợ hãi khi nhìn thấy được tương lai bản thân ở ngay trước mắt.

Ai mà không như vậy chứ? Họ đều sợ hãi lo lắng bản thân sẽ không nhìn thấy tương lai, nhưng lại không sợ bằng việc nhắm mắt một cái đã biết bản thân sau này sẽ ra sao, tương lai như thế nào.

Đàm Khánh chính là người muốn nhắm mắt làm ngơ tương lại, vì anh ta đã biết kết cục.

Hà Ngộ Ngộ cúi đầu, chân dẫm trên chiếc lá vàng khô, tiếng sột soạt làm cho tâm cô an tĩnh. So với người có thể biết trước được tương lại, Hà Ngộ Ngộ thích bây giờ hơn, không biết sau này sẽ phát sinh cái gì, phải quý trọng cuộc sống hiện tại.

"Cảnh sát Hà." Có một giọng nữ vang lên, là Tống Như Ca.

Cô ấy đứng dưới gốc cây phong đỏ cách đó không xa, lá rơi khắp nơi. Mái tóc dài của cô ấy rũ trên đôi vai, một thân màu xám được bọc kín mít, trên mặt còn có nụ cười nhạt.

Hà Ngộ Ngộ vừa ngẩng đầu, một chiếc lá phong bay về phía cô, lướt qua chóp mũi. Cô ngửi được mùi bụi đất cùng với mùi lá cây, đúng vậy, bây giờ cô không biết nên làm gì kế tiếp.

Cô đi qua, "Cô Tống."

"Sao cô lại đứng ở ngoài này?" Tống Như Ca gỡ kính râm xuống, cô đứng ở trên bậc thang, vốn dĩ cao hơn Hà Ngộ Ngộ nửa cái đầu, bây giờ thì cao hơn một cái đầu rồi.

"Tôi, vừa mới tiễn một nhân chứng." Hà Ngộ Ngộ đứng dưới bậc thang, nhìn cái cằm thanh tú của Tống Như Ca.

Tống Như Ca gật đầu, cô đưa tay ra phủi chút bụi trên đầu Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ ngửi được mùi thơm của gỗ, giống như măng mọc sau mưa, như suối lạnh trên núi.

Cô không biết chính mình đỏ mặt.

"Sao cô lại đỏ mặt?" Tống Như Ca cúi người xuống, ở bên tai Hà Ngộ Ngộ khẽ hỏi.

Mùi hương ngày càng rõ, Hà Ngộ Ngộ sờ sờ mặt, "Làm gì có, là... là do ánh sáng phản chiếu từ lá phong."

Cô nghe được tiếng cười khẽ của Tống Như Ca.

"Có muốn đi ăn không?" Vẻ mặt Tống Như Ca bình tĩnh.

Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, lại lập tức gật đầu, "Ăn ở nhà ăn của sở cảnh sát sao?"

Tống Như Ca ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy sợ làm lãng phí thời gian của Hà Ngộ Ngộ, liền nói, "Đi theo tôi được không?"

"Được." Hà Ngộ Ngộ ngoan ngoãn đi theo sau Tống Như Ca.

Có không ít người cầm điện thoại chụp hình Tống Như Ca, cô kéo tay Hà Ngộ Ngộ đi vào con hẻm nhỏ. Con hẻm nhỏ chỉ đủ cho ba người đi song song, bên trong có rất nhiều quán ăn nhỏ. Tống Như Ca quen đường cứ như vậy kéo Hà Ngộ Ngộ đi. Cho đến một khúc rẽ, mới đến chỗ Tống Như Ca muốn ăn.

Chủ quán thấy Tống Như Ca, cười cầm cái muỗng, "Như Ca tới à, đã lâu không gặp."

"Đúng là lâu thật, có lẽ từ năm ngoái nhỉ? Cho tôi một chén khoai tây, cho thêm nhiều rau diếp cá." Tống Như Ca cười chào hỏi với chủ quán, đây là một cửa hàng ăn vặt, nhưng cũng có món ăn no, giống như hoành thánh hay mấy cái đồ ăn khác.

"Cô ăn gì?" Tống Như Ca tìm ngồi cái bàn ở bên ngoài, ngồi xuống. Chỗ nào giống như một đại minh tinh, trông giống như chị hàng xóm ôn nhu nhà kế bên.

Một lát sau, Hà Ngộ Ngộ mới phản ứng, cũng gọi một phần khoai tây và hoành thánh.

Khoai tây ở đây được xắt theo hình răng cưa, rau diếp cá thì là rau diếp cá, kết hợp với nhau trông có vẻ cũng không ngon lắm.

"A, chủ quán, tôi không ăn rau diếp cá." Hà Ngộ Ngộ nói, từ nhỏ cô không ăn rau diếp cá, nhưng mà rau thơm hay rau cần cô có thể ăn được.

Tống Như Ca cầm lấy hai đôi đũa loại dùng một lần, sau đó rửa lại lần nữa mới đưa cho Hà Ngộ Ngộ.

"Lúc trước, tôi hay đến đây ăn, sau này tiến vào giới giải trí thì ít khi đến." Tống Như Ca đổ một chén nước, đem đôi đũa còn lại rửa sạch lần nữa.

Hà Ngộ Ngộ giật giật khoé môi, đã tới quán ven đường ăn, cần chú ý vệ sinh cái gì nữa?

"Tôi rất thích ăn cái này." Mắt Hà Ngộ Ngộ nhìn nồi khoai tây của chủ quán mà trông mong.

Sau khi đồ ăn được mang ra, Hà Ngộ Ngộ và Tống Như Ca bắt đầu ăn.

Bởi vì ăn rất ngon, cô Tiểu Ngư không thèm chú ý đến hình tượng, cứ như thế ở trước mặt Tống nữ thần quốc dân - ảnh hậu – hoa đán Như Ca mà bại lộ bản tính.

Nhưng mà vị nữ thần kia, hình như không hề để ý.

Cô ấy vẫn đang dùng đũa gắp rau diếp cá mà ăn....

"Cảnh sát Hà, cô ăn như vậy đủ no chưa?" Tống Như Ca dùng tay chống cằm, nhìn Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ vội vàng gật đầu.

Tống Như Ca cười cười.

Nhưng hai người không biết, trên mạng đã nổ tung rồi.

#Tống Như Ca nắm tay cảnh sát nhân dân#

#Tống Như Ca come out#

@Áo ấm bên người Tống Như Ca: Oa Oa Oa, tôi chết rồi!

@Thiếu gia Ca tịnh tâm trả lời: @Áo ấm bên người Tống Như Ca lầu trên, xin chú ý đến ID của bạn.

@Áo ấm bên người Tống Như Ca: Tống ca ca rất tốt!

@Mãi yêu thiếu gia Ca: Trời ơi, sgg không ai sánh bằng!

Bọn họ không biết, hai đương sự đang ngồi trong quán ăn ở cuối hẻm ăn khoai tây hầm.

Sau khi Hà Ngộ Ngộ về lại sở cảnh sát, lập tức chuẩn bị đi thành phố N, bọn họ thảo luận nên đến thành phố N thế nào.

Tuy nhiên, có một thông báo đến từ đại học F.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play