Edit: MaushiBeta: Tự Trầm TuyếtBa năm, chẳng qua là ba mùa hè nóng bức và ba mùa đông lạnh giá. Nhưng đối với một vài người, một ngày dài như ba thu, mà đối với một vài người khác, chẳng qua chỉ trong nháy mắt.
Trải nghiệm của Diệp Phi Diệp không thể nói là không phong phú, dường như những gian khổ mà người khác cả đời không thể chứng kiến đều đọng lại trên người hắn, nhưng sau khi vượt qua, thành quả cũng không kém phần dồi dào.
Lúc đầu hắn luôn tin vào thân phận nam chính của mình, ngoại trừ những suy nghĩ không thể giải thích được trong đầu về hôn nhân đại sự, nhưng về những mặt khác, hắn quả thực giống như nam chính trong thoại bản, một đường đánh quái thăng cấp, thu nhận tiểu đệ, được mỹ nhân ái mộ, thậm chí còn dần dần dính vào một số âm mưu kỳ lạ.
"Thực lực thì phải có, tiểu đệ cũng rất quan trọng, nhưng huynh đã có vị hôn thê, huynh cũng đã nhấn mạnh nhiều lần rằng huynh toàn tâm toàn ý với Nhan Nghiên, những nữ lang này đầu óc có bệnh sao, cứ sáp vào huynh." Diệp Phi Diệp từng ngầm than phiền với Khanh Mặc.
Đúng là Khanh Mặc đã từng thích Diệp Phi Diệp, có thể nàng ta vẫn còn chút không cam lòng, nhưng cùng nhau lớn lên từ nhỏ nên nàng ta càng hiểu sự ái mộ mà Diệp Phi Diệp dành cho Nhan Nghiên chân thành đến mức nào.
Nàng ta cũng có lòng tự tôn, hơn nữa sau khi tiếp xúc với Nhan Nghiên, nàng ta phải thừa nhận rằng bản thân không xứng đôi với Diệp Phi Diệp. Thay vì theo đuổi một kết quả gây khó xử, tốt hơn nên dừng lại ở tình thân, làm tiểu muội ngoan ngoãn của Diệp Phi Diệp và có thêm một tẩu tử sẽ đối tốt với nàng ta, tính ra cũng không tồi.
Nàng ta cũng có thể hiểu được suy nghĩ của những nữ lang khác, đơn giản là thấy Diệp Phi Diệp xuất sắc về mọi mặt, lại toàn tâm toàn ý với Nhan Nghiên, cho rằng nếu đoạt được tình cảm này thì cũng có thể có được một nam nhân xuất sắc chung tình như vậy.
"Họ thật sự ngu ngốc." Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Khanh Mặc cũng có thể bình tĩnh nói ra điều này, nàng ta cũng không phải trào phúng, mà là hiểu biết nhiều hơn, cũng hiểu ra rất nhiều đạo lý khác, trên đời có rất nhiều nam nhân, Diệp Phi Diệp rất ưu tú, nhưng tình cảm của hắn dành cho Nhan Nghiên, người khác muốn đoạt cũng không thể.
Trong ba năm qua, Khanh Mặc và Diệp Phi Diệp cũng không thường gặp gỡ, chỉ là thực lực của Diệp Phi Diệp tiến bộ vượt bậc, sau đó hắn vô tình bị cuốn vào một bí văn không tính là bí mật, Khanh Mặc đành phải đi cùng hắn, rốt cuộc nếu nàng ta không có ở đó thì sẽ có một người không biết là địch hay là bạn xuất hiện.
Và cũng chính lúc này, Diệp Phi Diệp mới nhận ra rằng thanh mai Khanh Mặc không hề đơn giản, hắn không phải kiểu người thích đoán mò, cho dù lão gia gia tùy thân khuyên hắn không được nói gì cả, hắn vẫn không có đầu óc trực tiếp hỏi Khanh Mặc.
"Muội cho rằng huynh sẽ không hỏi." Khanh Mặc chớp mắt, có chút do dự, trong lòng cũng bất đắc dĩ, mấy năm gần đây đầu óc của Diệp Phi Diệp dường như càng ngày càng có vấn đề, may là còn vài tháng nữa là đến hẹn ba năm, để Nhan Nghiên tìm người trị bệnh cho hắn vậy.
"Chúng ta lớn lên cùng nhau giống như thân huynh muội, có cái gì không thể hỏi?" Diệp Phi Diệp không hiểu.
Đối mặt với ánh mắt quan tâm chân thành như huynh trưởng của Diệp Phi Diệp, Khanh Mặc thở dài,"... Thôi được, cũng không có gì không thể nói, muội là hậu duệ trực hệ của Khanh gia, một trong hai đại cổ tộc ở đại lục Tây Minh, đến Diệp gia vì nhận được tin kế thừa từ Khanh gia thượng cổ."
???
Diệp Phi Diệp lộ vẻ mơ màng.
Truyện FullTách riêng mỗi từ thì hắn hiểu, nhưng kết hợp lại thì hắn không hiểu ý của Khanh Mặc.
Khanh Mặc nhìn biểu cảm của hắn, nháy mắt đã hiểu ra, lại càng bất lực hơn, nàng ta xoay chuyển đôi mắt đen nhánh, hỏi hắn.
"Huynh không hiểu cũng không sao, dù sao muội cũng không muốn hại huynh. Nhưng huynh đã từng nghe câu chuyện của một vị tiền bối trong Diệp gia tên là Diệp Khanh chưa?"
"... Đó là ai?" Diệp Phi Diệp càng thêm mơ màng.
"... Huynh vẫn nên nghĩ lại xem, vài tháng nữa gặp lại Nhan tỷ tỷ, huynh nên cầu tỷ ấy nhanh chóng xuất giá đi." Khanh Mặc biết hắn không giả ngu nên chỉ có thể tùy tiện kết thúc cuộc trò chuyện.
Diệp Phi Diệp gật đầu, hắn cảm thấy bản thân là nam chính, hắn không cần dùng đến đầu óc ngoài việc phấn đấu trở nên lợi hại hơn và dỗ dành thê tử, rốt cuộc chẳng có nam chính nào sẽ bị chết giữa đường hay trở nên ngày càng thảm.
Ơ? Có phải hắn vừa dùng thuật ngữ mới không? Hắn không phải là nam chính bị từ hôn sao. Có lẽ là vì lui hôn không thành nên hắn đã thay đổi, trở nên trưởng thành hơn.
Lão gia gia tùy thân ngược lại nghe ra điều huyền diệu trong đó, lão ta định nói với Diệp Phi Diệp về mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng Diệp Phi Diệp lại giả điếc, khiến lão ta tức muốn chết, khuyên can mãi, cuối cùng Diệp Phi Diệp chỉ chọn những điều mà hắn muốn nghe hoặc tám nhảm, khiến lão gia gia tùy thân cảm thấy trước đây bản thân thật thiểu năng khi cho rằng Diệp Phi Diệp là người được chọn, hận không thể tự tát mình một cái.
Diệp Phi Diệp bị buộc phải nghe rất nhiều lời nói nhảm của lão gia gia tùy thân, tai cũng muốn đóng kén, hắn tư nhận bản thân không ngốc, ai cũng biết nơi này có vấn đề, cho dù bây giờ hắn lại có kỳ ngộ, nhưng chỉ dựa vào thực lực của Chiến Vương bậc bốn thì có thể làm được gì, phải biết rằng trên đời này không thiếu Chiến Đế hay Chiến Tôn, còn có ba vị Chiến Thần, chẳng qua hắn còn trẻ và tương lai có nhiều triển vọng hơn thôi.
Chẳng qua, hắn lại nghe vào một chuyện, chỉ có chi chính của Khanh gia mới có họ Khanh, còn chi thứ theo họ Thanh, chi chính thường chỉ truyền cho một người trong thế hệ, nói cách khác là địa vị của Khanh Mặc trong Khanh gia không khác gì công chúa.
Khi Diệp Phi Diệp nghe điều này, không khỏi đi hỏi Khanh Mặc để xác thực, sau khi nhận được câu khẳng định, hắn phàn nàn với Khanh Mặc rằng tại sao nàng ta không ở lại Khanh gia làm công chúa mà lại chạy đến Diệp gia làm thân thích ăn nhờ ở đậu, mà bản thân Khanh Mặc cũng muốn phàn nàn.
Nàng ta ít khi gặp Diệp Phi Diệp trong ba năm qua, nhưng lần nào nàng ta cũng gặp phải kịch bản từa tựa nhau, thường là bắt gặp một nữ lang trong sáng hoặc quyến rũ dịu dàng mang vẻ khinh thường nhìn Diệp Phi Diệp, một nam nhân chủ động khiêu khích hoặc ngầm kiếm chuyện Diệp Phi Diệp, nhưng kết quả luôn là trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, nữ lang bị sốc nặng, sau đó hoàn toàn bị bẽ mặt, nam nhân bởi vì trông thấy vẻ mặt của nữ lang mà tức giận cực độ rồi tiếp tục tìm chết như tên hề nhảy nhót, thậm chí còn ngông cuồng bốc đồng, hết sức nhàm chán.
Từng có người giỏi bói toán trong gia tộc nói với Khanh Mặc rằng trên người Diệp Phi Diệp mang "vận", là con cưng của trời, Khanh Mặc thật ra không tin, cho dù hiện tại có tin, nhưng nàng ta đối với gia tộc vì cái gọi là vận may mà lệnh nàng ta chủ động dâng hiến vô cùng khinh thường, sao có thể dễ dàng mượn vận như vậy? Hơn nữa tại sao nàng ta không thể tự mình trở nên cường đại? Diệp Phi Diệp thích Nhan Nghiên như vậy, Nhan Nghiên đâu có dựa vào hắn? Nàng ta không cho rằng bản thân không thể làm được những gì mà Nhan Nghiên đã làm.
Khanh Mặc không muốn làm theo yêu cầu của gia tộc không có nghĩa là không ai khác trong Khanh gia không sẵn sàng làm như vậy.
Lần này, Diệp Phi Diệp lại gặp phải rắc rối không thể hiểu được và bị đuổi giết, còn không cẩn thận bị gài bẫy, một loại trợ động chiến lực tăng nhanh, tung chưởng thuộc tính âm hỏa khiến kinh mạch của hắn đau đớn đến chết.
Lão gia gia tùy thân nói với hắn rằng trong động Lãnh Minh sắp bị giáng dị tượng là một ngọn lửa kì lạ, chỉ sợ nó sẽ sinh ra linh thức, nếu hắn tranh thủ lấy Lưu Loan minh hỏa dung hợp vào kinh mạch, không chỉ loại bỏ cơn đau, mà còn có thể thêm thuộc tính minh hỏa ngoài thuộc tính phong vốn có.
"Nhưng Lưu Loan minh hỏa này... Có vẻ nó như một ngọn lửa không phải nóng bình thường mà là cực nóng?" Diệp Phi Diệp lại có chút do dự không thể giải thích được.
【Minh hỏa là một ngọn lửa lạnh lẽo kỳ lạ, khi đứng gần thì cực nóng nhưng khi chạm vào thì cực lạnh.】Lão gia gia tùy thân giải thích.
"Vậy... Minh hỏa không thể dùng để nấu ăn, đúng không? Ôi, tiếc ghê." Diệp Phi Diệp thầm than, cảm khái sâu sắc.
【Đó là một trong số rất ít kì trân trên đời có thể sinh ra linh thức, tiểu huynh đệ vậy mà muốn dùng để nấu ăn?!! Phí phạm của trời, ăn no rửng mỡ... &^$】Lão gia gia tùy thân tức đến mức bật dậy mắng hắn.
Diệp Phi Diệp ngẩng đầu, nhìn mây trắng che khuất mặt trời trên bầu trời, nhìn giọt nước đọng trên cỏ xanh trên mặt đất, phớt lờ lời nói của lão gia gia tùy thân.
Lão gia gia tùy thân vẫn đang mắng mỏ, bỗng nghe thấy Diệp Phi Diệp vui sướng mở miệng, "này! Đến giờ ăn rồi!" Trong cơn tức giận nhất thời không muốn nói chuyện.
"Không có gì ngon ở nơi núi rừng hoang dã này, mới được vài ngày mà lại sụt cân, cứ tiếp tục như thế này, sẽ thành da bọc xương, khó coi". Diệp Phi Diệp cúi đầu tiếc nuối nhìn thoáng qua cái bụng gầy đi của mình, có phần thương tiếc cho đống mỡ mà mình đã cố gắng ăn vào bị lãng phí, lắc đầu, lấy ra một cái lọ và một túi gạo nhỏ trong túi tùy thân.
Mỗi khi đến lúc này, hắn đều oán trách: "Thuộc tính phong thật là vô dụng, ngoài việc chạy nhanh hơn khi thoát thân, vừa không thể nhóm lửa nấu cơm như thuộc tính hỏa, lại không thể rửa sạch và bảo quản thức ăn như thuộc tính thủy và băng, thật vô dụng (*  ̄m ̄)"
Lúc nói chuyện, tay hắn cũng không dừng lại, sống lâu ngày nơi hoang dã khiến hắn làm việc rất tháo vát, đặc biệt là phương diện nấu nướng, trong thời gian ngắn có thể nấu chín cơm.
Khi cơm chín, Diệp Phi Diệp lấy một chiếc bát to bằng gỗ, xới hơn nửa bát, hắn cũng không cảm thấy khó chịu khi không có thức ăn, phải biết là trước khi bế quan, Nhan Nghiên đã dạy hắn một món đặc biệt đơn giản - cơm trộn mỡ heo!
Cơm trộn mỡ heo, nguyên liệu đơn giản, mùi lại rất thơm. Ngoài cơm thì còn có mỡ heo và nước tương, cùng lắm thêm ít hành băm. Mặc dù có cái tên nghe có vẻ giống món cơm trộn nước tương nhưng nước tương sao có thể tạo ra mùi vị mượt mà đậm đà như vậy được!
Mỡ heo đông trắng nõn mềm mịn, dường như chạm vào sẽ vỡ vậy, có thể nói là da như mỡ đặc, tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt chỉ thuộc về thịt.
Lấy ba thìa mỡ heo trắng như tuyết từ trong lọ và đặt lên trên cơm, mỡ đông ngay lập tức tan ra từng chút một như băng tuyết tan trên đỉnh núi, dọc theo khe hở giữa các hạt cơm thấm vào đáy bát, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lấy nước tương ra, đổ hai thìa vào bát, dùng thìa khuấy đều, chất lỏng màu đỏ sẫm quyện với mỡ heo tạo thành mùi thơm đậm đà mới lạ, từng chút thấm vào cơm, cuối cùng cơm trắng như bông được nhuộm bằng màu sắc đó, từng hạt hấp dẫn vị giác của thực khách, khiến người ta bất chấp rằng cơm vừa mới ra khỏi nồi nóng hôi hổi, nóng lòng muốn ăn ngay lập tức.
Diệp Phi Diệp hài lòng chạm vào cái bát, tay cầm thìa gần như nóng lòng muốn thưởng thức món ngon tự mình làm, cho dù đã ăn nhiều lần, nhưng lần nào cũng vậy, cả người hắn lại kêu gào muốn thêm mỡ đông, ăn mãi không ngán.
Nhưng đúng lúc này lại có tiếng động từ bụi cây cách đó không xa, Diệp Phi Diệp cầm bát cảnh giác đứng dậy rồi nhìn thấy một nữ lang mặc lục y mỉm cười bước ra.
Nữ lang có khuôn mặt xinh đẹp, má hơi phúng phính, đôi mắt to tròn ngấn nước cười cong thành hình trăng non.
Cô hít hà, "thơm quá!" Cảm khái từ đáy lòng, nhìn Diệp Phi Diệp, một bên dang hai tay ra cho thấy cô vô hại, một bên nghiêng đầu ra vẻ dễ thương tự giới thiệu: "Tiểu nữ tên Thanh Thư, là một nhà thám hiểm. Các hạ đang ăn gì đó, sao thơm vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:Cuối cùng thì tôi cũng đã hoàn thành xong những việc tương đối quan trọng, còn lại có thể từ từ làm, tranh thủ Tết Đoan ngọ cập nhật một chút, tuy có hơi muộn nhưng chúc mọi người Đoan ngọ an khang!