"Ngươi đừng đi" – Liễu La Y nhẹ nhàng nói, ngữ khí bình tĩnh đến kìm nén, âm cuối còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Uất Trì Li dừng lại bước chân. Phía sau không có một tiếng động, Uất Trì Li xoay người lại, cả người nàng run lên. Liễu La Y đang nhắm chặt hai mắt, duỗi ngón tay tái nhợt, nàng run rẩy cởi dây áo trên người, y sam trắng như tuyết trượt xuống dưới thân, lộ ra áo mỏng bên trong.
Bờ vai nàng ấy lộ ra không trung, có vài sợi tóc nhu thuận rũ xuống đôi vai trắng nõn, xương quai xanh hơi nhô lên giống ngọc trong tuyết trắng, khiên toàn thân Liễu La Y tăng thêm nét yếu ớt, mỏng manh.
Kết hợp với gương mặt thon gọn trời cho, càng làm cho người khác không nỡ dời ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Không giống với nữ tử bình thường khác, Liễu La Y ngay cả khi mặc thành như thế này vẫn có thể khiến cho người khác cảm thấy thanh lãnh, giống như một đóa liên hoa mọc trên đỉnh núi tuyết, ngạo mạn nhìn những tảng mây dưới kia, nhưng lại run run trong gió.
Tỏa ra nét quyến rũ khiến người khác muốn bước tới ôm nàng ấy vào lòng.
Liễu La Y tiến đến vài bước, Uất Trì Li cảm thấy bản thân như không còn là chính mình nữa rồi, đầu ốc nàng trống rỗng, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Nàng vốn dĩ đối với chuyện này có xoắn xuýt, nhưng chưa từng nghĩ rằng Liễu La Y lại dũng cảm như thế, dũng cảm đến mức làm trong lòng nàng có nảy sinh ý đồ đen tối.
"Ngươi có còn nhớ, ngày đó ở phủ Quan Nam hầu ta nói..." – Liễu La Y nghẹn ngào nói.
"Cái gì cũng cho ngươi" Uất Trì Li nói thầm trong lòng.
Liễu La Y vươn cánh tay, dùng ngón trỏ móc vào ngón tay Uất Trì Li, ngón tay Uất Trì Li có chút run lên nhưng nàng không rụt lại, ngón tay non mềm của nữ tử đang trêu chọc lòng bàn tay của nàng, như thể đang vuốt ve trái tim nàng vậy.
Hương thơm bao bộc khắp người khiến cơ thể Uất Trì Li nóng hổi.
Liễu La Y tiếp tục di chuyển, đầu ngón tay khéo léo cởi thắt lưng bên trong, thời khắc tất cả quần áo đều trượt xuống, Uất Trì Li quyết đoán giơ tay ra nắm chặt quần áo của Liễu La Y lại, ôm nàng ấy vào lòng.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn nhìn thấy những thứ mà mình không nên nhìn, trong lòng Uất Trì Li lộp bộp, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Thân thể Liễu La Y cứng nhắc, không ngăn được nước mắt còn sót lại trên viền mắt trào ra, nàng cũng không có ý định dừng lại.
"Uất Trì Li..." – Liễu La Y thì thầm, sau đó cơ thể nàng mềm nhũn, vùi đầu vào vai Uất Trì Li, đôi vai Liễu La Y khẽ run.
Liễu La Y đột nhiên bất chấp tất cả mọi thứ bổ nhào cơ thể về phía Uất Trì Li, rủ bỏ ràng buộc của quần áo, Liễu La Y vươn hai tay mềm mại ra vòng tay ôm lấy eo Uất Trì Li, ôn hương nhuyễn ngọc đột nhiên bao trùm lấy nàng, Uất Trì Li không có chút phòng bị nào, cả người nàng bị đẩy lùi lưng đập vào cửa phía sau.
Trung hợp, ánh đèn trên bàn không biết vì sao chập chờn rồi tắt ngóm. Tân Nhiên đang đợi ở ngoài cửa thấy trong phòng một mãnh tối đen, lại nghe thấy bên trong có tiếng va chạm vào cửa, nàng còn tưởng Uất Trì Li gặp nguy hiểm cho nên nàng lớn tiếng gọi "công chúa", sau đó vội chạy lên bậc thang đẩy cửa ra.
Liễu La Y dùng lực có hơi mạnh, nên Uất Trì Li không thể đứng vững, nàng lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt chút chạm vào trên tủ, thì lúc này cánh cửa mở ra, Tân Nhiên lao vào.
Uất Trì Li trong tìm thức ôm lấy Liễu La Y, nàng dùng tay áo che đi cơ thể nàng ấy, sau đó gầm lên một tiếng: "Tân Nhiên, ra ngoài!".
Tân Nhiên vẫn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã nghe tiếng gầm của Uất Trì Li, nàng sực tỉnh, sau đó hóa mình xem như không có chuyện gì, thành thành thật thật đóng cửa lại.
Nàng vỗ vỗ ngực, trong lòng cảm thấy oán giận, công chúa chưa bao giờ phát hỏa như vậy với mình. Tân Nhiên tức giận.
Trong bóng tối, một mãnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhanh của các nàng.
Uất Trì Li cảm thấy trên vai đã ướt đẫm, thân thể mềm mại không xương của Liễu La Y gần như dán chặt vào người nàng, khiến người khác không biết phải làm sao, lẫn đau lòng.
Uất Trì Li thở dài, vòng tay ra phía sau, gỡ tay của Liễu La Y ra, đẩy nhẹ nàng ấy lùi lại. Ánh mắt Liễu La Y cứng đờ khi cảm nhận được động tác đẩy người mình ra của Uất Trì Li.
Liễu La Y cuối đầu nghẹn ngào một tiếng, nàng đẩy tay Uất Trì Li, ngữ khí trở nên lạnh lẽo "Ngươi đi đi".
Nàng vì nàng đã trở thành bộ dạng thế này rồi, nàng không thể tiếp tục được nữa. Mặc dù nàng thật sự, thật sự rất thích Uất Trì Li.
Liễu La Y định ngồi xổm xuống, mò mẫm tìm quần áo, nhưng trên vai bỗng nhiên có một luồng hơi ấm, một kiện áo khoác lên người nàng, mang theo mùi cỏ thơm trên người Uất Trì Li.
Nàng muốn kéo nó xuống nhung lại bị người giữ chặt vạt áo phía trước, lúc này cả hai tay nàng cũng đều cuộn lại trong đó, không động đậy được, gần như bị quấn thành một cái kén.
"Ngươi làm gì vậy" – Liễu La Y thì thầm.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng cười nhẹ đến bất lực của Uất Trì Li, Uất Trì Li đột nhiên tiến tới vài bước, ép Liễu La Y vào tủ phía sau, Liễu La Y bám vào tủ không biết phải làm gì, trong lòng bắt đầu có chút căng thẳng.
Tay vẫn không thể động đậy, Liễu La Y hoài nghi Uất Trì Li cố ý làm như vậy, cho nên nàng có chút buồn bực, cựa quậy người muốn thoát khỏi quần áo, nhưng bị Uất Trì Li dùng tay kia giữ lại.
"Tiểu Liễu nhi à tiểu Liễu nhi, ta thật sự..." – Uất Trì Li rủ đầu xuống, lắc đầu không biết phải làm gì.
Bình thường tuy nàng làm việc gì cũng rất lưu loát gọn gàng, nhưng thật ra cũng sẽ có lúc xoắn xuýt, đặc biệt là ở phương diện khi đối mặt với Liễu La Y.
Tâm tư nàng tuy không tỉ mỉ, nhưng cũng không ngốc, loại rung động này nàng có thể cảm nhận được, chỉ là không để ý nó là cảm giác gì thôi, khi nhận ra rồi thì nàng cũng không dám nghĩ tới.
Ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, yêu một nữ tử.
Vấn đề này trở lại vài tháng trước có đánh chết nàng cũng không dám tin. Nhưng bây giờ cái gì cũng xảy ra rồi, Liễu La Y đang sống sờ sờ trước mặt nàng, nàng không thể phủ nhận, nàng chỉ muốn ôm nàng ấy, muốn hôn nàng ấy, muốn đời này kiếp này đối tốt với nàng ấy, muốn nàng ấy cười vui vẻ.
Trước khi nàng xuất hiện, Liễu La Y đã trải qua những ngày tháng khổ cực rồi, tuy Uất Trì Li sẽ không tự phụ xem bản thân mình là vị cứu tinh hay đấng cứu thế gì đó, nhưng nàng thật sự muốn Liễu La Y sống một cuộc sống hạnh phúc, giống như những gì nàng đã từng nói trước đây.
"Cứ chạy, cứ nhảy, cứ tùy hứng làm bậy, có thể ngang ngược, có thể ngạo nghễ".
Trước khi Liễu La Y xuất hiện, cuộc sống của nàng tuy kích thích, nhưng vẫn có phần cô đơn, sau khi gặp Liễu La Y nàng mới nhận ra, trong lòng mình vẫn là mãnh đất hoang chưa từng được khai phá. Nó đang từ từ nảy mầm, xanh um tươi mát.
"Cô nương ngốc" – Uất Trì Li thì thào, rồi đột nhiên không nhịn được cười một mình.
Liễu La Y càng thêm buồn bực, nàng nhìn Uất Trì Li, cũng không để ý những giọt nước mắt trên mặt mình. Cho đến khi ngón tay ấm áp của Uất Trì Li chạm vào mặt nàng, thay nàng lau đi nước mắt từng chút một.
Lại sau nữa, Uất Trì Li đột nhiên nghiêng người gần về phía trước, Liễu La Y vô thức cúi người lùi về sau né tránh, nhưng phía sau Liễu La Y là cái tủ, nàng chỉ có thể hơi nghiêng đầu đi. Mặt Uất Trì Li ghé sát vào mặt Liễu La Y, chóp mũi cao cao chạm nhẹ vào mũi nàng ấy.
Hơi thở ấm áp của Uất Trì Li phả vào mặt Liễu La Y, Liễu La Y đột nhiên cảm thấy cơ thể mình yếu mềm như một vũng nước, đứng ngồi không yên.
Uất Trì Li biết rõ tật xấu này của Liễu La Y, vì vậy nàng đã đưa tay ra trước vòng tay qua eo Liễu La Y, ôm lấy nàng ấy vào lòng.
Giọng nói Liễu La Y run rẩy: "Uất Trì Li...".
Nhưng nàng không thể nói nên lời, chỉ có thể gọi đi gọi lại tên của Uất Trì Li.
"Ta ở đây" – Uất Trì Li cười nói, nàng nhìn bộ dáng của Liễu La Y, thấy nàng ấy đang không ngừng run rẩy trong lòng nàng, đôi mắt thanh tú của Liễu La Y đỏ bừng, chóp mũi cũng ửng đỏ, giống như một con thỏ vậy.
Trái ngược hoàn toàn với cảm giác thanh lãnh thường ngày, Uất Trì Li bỗng nhiên rất thỏa mãn, chỉ có mình nàng mới có thể thấy một mặt đáng yêu như thế này của Liễu La Y thôi.
"Tiểu Liễu nhi, ta cũng thích ngươi" – Uất Trì Li nói, nàng sẽ không do dự nữa, cũng lười để ý đến thân phận giới tính hay tương lai sẽ như thế nào.
Xuyên qua thời không, cho dù đây là một giấc mộng, nàng cũng không để tâm.
Liễu La Y sửng sờ, ánh mắt hốt hoảng, nàng không nghe sai phải không, Uất Trì Li nói cái gì... nàng ấy thích nàng?
Lát sau, niềm vui sướng đủ để thiêu đốt nàng vỡ òa tràn ngập đầy cõi lòng, Liễu La Y cảm thấy kể từ khi ra đời cho đến nay, nàng vẫn chưa từng cảm nhận được mừng rỡ như vậy.
Uất Trì Li thật sự thích nàng, không phải là do tự mình đa tình. Liễu La Y bất giác mỉm cười toe toét, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống, có lau như thế nào cũng không hết, Uất Trì Li cũng bó tay.
"Thế ngươi, vì sao không bỏ ta ra đi" – Liễu La Y nghẹn ngào nói.
"Ta sợ thân thể gầy yếu này của ngươi không đứng vững" – Uất Trì Li nhìn xuống Liễu La Y, Liễu La Y cảm nhận được ánh mắt của Uất Trì Li, nàng vội co người lại, mặt lại bắt đầu đỏ lên.
Trời ạ, nàng cư nhiên đã làm chuyện này, thật quá mất mặt!
Liễu La Y đột nhiên vùi vào lòng Uất Trì Li không muốn ngẩng mặt lên, Uất Trì Li ôm nàng ấy không kềm được cười lớn, cười đến nổi mặt muốn đau nhức.
Uất Trì Li cũng rất vui, nữ tử tốt đẹp như thế này, từ nay về sau cũng chỉ thuộc về mình nàng. Là tiểu Liễu nhi của riêng nàng.
Các nàng cứ ôm nhau như vậy không biết qua bao lâu, khi này Liễu La Y mới ngồi thẳng eo, né tránh ánh mắt của Uất Trì Li, hỏi: "Nhưng mà, ngươi vì sao lại nói là "cũng", rõ ràng là ngươi nói thích ta trước".
Uất Trì Li làm bộ ngạc nhiên, nàng thả lỏng tay ra, mở miệng nói: "Ò? Vậy ban nãy là ai đến ngoại bào cũng không muốn mặc thế?".
Uất Trì Li vừa thả tay, áo khoác trên người Liễu La Y đương nhiên bị tuột xuống, Liễu La Y kêu lên một tiếng, vội vàng khoác lại quần áo, nàng ấy vươn tay đánh Uất Trì Li một cái.
"Được rồi. Ta không nhìn ngươi, ngươi mặc quần áo vào đi" – Uất Trì Li dịu dàng nói, sau đó nàng nhấm mắt lại, lùi lại vài bước.
Tiếp đó, phiến môi Uất Trì Li được một làn môi khác phủ lên, mang theo chút ướt át mặn chát của nước mắt.
Bất quá chỉ ngắn ngủi một khắc, Liễu La Y đã bỏ chạy ra xa, Uất Trì Li nhất thời cảm thấy trái tim mình đập nhanh như đánh trống.
Rốt cuộc là ai đã dạy nàng ấy những thứ này, có thể trêu chọc bản thân đến nổi khó tự chủ như thế, Uất Trì Li thở dài một hơi, cũng may hôm nay nàng cũng không có thất lễ.
Có một số việc, bây giờ vẫn chưa phải là lúc, các nàng còn rất nhiều thời gian, tương lai từ từ giành cho nhau.
"Xong rồi" – Liễu La Y nói, lúc này Uất Trì Li mới mở mắt, trong phòng đã sáng lên.
Nàng nhìn về phía Liễu La Y, chỉ thấy trên mặt nàng ấy còn sót lại chút ửng đỏ, nàng ấy đứng ở đó, có chút hoảng hốt vò lấy góc áo.
Uất Trì Li định bước tới, nhưng cái tủ bị các nàng tàn phá một trận khi nãy không giữ nổi nữa, cho nên đã bật mở ra. Một góc của thư tịch lộ ra ngoài.
Uất Trì Li không giấu nổi được bối rối, giơ tay lấy xem thử, miệng còn nói: "Tiểu Liễu nhi là người tri thức, bình thường hằng ngày xem những sách gì thế?".
Liễu La Y thấy tình huống này vội chạy tới muốn đóng tủ lại, ai ngờ nàng vấp phải quần áo vươn vãi trên đất, suýt chút té ngã, thấy vậy Uất Trì Li duỗi tay đỡ Liễu La Y.
Chuyện này tốt rồi, hai người các nàng đụng vào tủ làm nó mở ra hoàn toàn, những thư tịch trong đó đôm đốp rơi xuống đất, đặc biệt có một cuộn bị mở ra. Hình ảnh trên đó trực tiếp đập vào mắt Uất Trì Li. Uất Trì Li sửng sờ, há hốc mồm.
Tốt ghê, lần này càng thêm xấu hổ rồi. Trong lòng nàng nói thầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT