Uất Trì Điệp bên cạnh đột nhiên ho khan một tiếng, nàng nhướng mày nhìn Uất Trì Li, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Hôm nay bầu trời thật trông canh, ngày nắng ngày mưa, thật thích hợp cùng Chu công gặp nhau. Các ngươi tiếp tục đi, ta đi đây".

Nói xong, Uất Trì Điệp dùng hai ngón tay che miệng, vặn eo bước đi.

Uất Trì Li nhìn bóng lưng của Uất Trì Điệp, lắc đầu nói với Liễu La Y: "Ngươi cũng trở về phòng ngủ một lát đi, hoặc có thể dùng buổi sáng trước?".

Liễu La Y đột nhiên vươn tay kéo ống tay áo Uất Trì Li, kéo Uất Trì Li đến cuối hành lang. Uất Trì Li không biết rốt cuộc Liễu La Y đang muốn làm gì, nhưng nàng vẫn tùy ý nàng ấy kéo đi, ngậm cười theo sau nàng ấy, hai người vào phòng Uất Trì Li.

Mở của ra, một trận thơm mát bay tới, Uất Trì Li nghe mùi miệng liền muốn ăn, trên bàn bày ra một ít đồ ăn và một chén cháo trong, nhìn có vẻ rất ngon miệng, làm cho người khác rất muốn nếm thử.

"Đây đều là do ngươi làm sao?" – Uất Trì Li ngạc nhiên bước tới bàn cuối đầu nhìn.

"Ân, đã làm từ trước rồi, đây là do Tân Nhiên mới hâm nóng lại" – Liễu La Y nói sau đó ấn Uất Trì Li ngồi vào ghế, Liễu La Y còn giúp Uất Trì Li bày đũa ra.

Uất Trì Li cầm đũa lên ăn thử một miếng, tràn đầy khen ngợi nói không nên lời: "Rất ngon, tiểu Liễu nhi thật lợi hại".

Uất Trì Li uống hết một nửa chén cháo, sau đó như nhớ ra gì đó nàng liền hỏi: "Ngươi chắc cũng chưa ăn sáng phải không? Chi bằng cùng ăn với ta đi" – Nói xong, bèn đưa thìa qua.

Nhưng lập tức Uất Trì Li cảm thấy có chút không thỏa đáng, bản thân mình mới ăn hết nửa chén cháo, chính mình cũng dùng thìa lại muốn đưa cho người khác dùng, thật sự không thích hợp gì cả.

Nhưng mà tay cũng vươn ra rồi, thu về thật giống như càng thêm khiếm nhã. Uất Trì Li lúng túng không nhúc nhích.

Ai ngờ Liễu La Y đột nhiên nghiêng người về trước, đôi môi khẽ mở ngậm chiếc thìa lộ bằng sứ màu trắng đó. Hàm răng lẫn chiếc thìa gần như tương đồng, mà đôi môi hồng nhuận kia càng thêm mềm mại.

Tay Uất Trì Li run run, suýt chút làm rơi cả chiếc thìa, nàng hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn cùng với Liễu La Y ăn hết chén cháo đó, lúc này như trút được gánh nặng thả tay xuống.

Sau đó nàng cầm đũa lên, rồi lại cầm thìa, trong phút chốc thất thần, trong lòng tim đập loạn xạ.

Liễu La Y nhìn Uất Trì Li, không khỏi được nở nụ cười.

Một bữa ăn cứ như thế không biết thế nào mà kết thúc rồi, Uất Trì Li giơ tay dọn dẹp, nhưng sau đó bị Liễu La Y kéo tay áo, cả người nàng bị kéo xoay một vòng lại.

"Sao thế?" – Uất Trì Li gãi đầu hỏi.

"Ta xem thử xem ngươi có thật sự không bị thương hay không, hay là lại gạt ta" – Liễu La Y vừa nói vừa cẩn thận nhìn khắp người Uất Trì Li một hồi, phát hiện thật không có vết thương nào, lúc này nàng mới hỏi "Lần này có thu hoạch được gì không?".

Nghe thế Liễu La Y liền cao hứng lên, nàng mở miệng, cười nói: "Thu hoạch rất lớn".

Uất Trì Li chống khuỷu tay xuống chân, hay tay chống lên cằm, đến gần Liễu La Y nói: "Chuyện quan trọng cần quan tâm nhất, là thư thú tội của người mật thám kia lấy được rồi, sau đó chúng ta sẽ tìm cơ hội thích hợp trực tiếp gặp mặt Hoàng đế, nói ra sự thật".

Nghe xong, nhất thời ánh mắt của Liễu La Y phát sáng, không kềm được nở nụ cười: "Vậy, chúng ta có thể cứu cha ra ngoài phải không?".

"Nhất định có thể" – Uất Trì Li cau mày gật đầu.

"Nhưng mà..." – Liễu La Y cũng nhíu mày "Ta có chút lo lắng, nếu Hoàng thượng có ý ém chuyên này xuống, vậy phải làm sao đây, như thế cho dù chúng ta có đầy đủ chứng cứ, cũng khó mà có kết quả".

"Vậy thì phải nói cho hắn biết chuyện này ở nơi đông người, hàng vạn con mắt dõi theo rất khó để ém việc này xuống" – Uất Trì Li trầm mặt nói.

Bề ngoài nàng làm như không có chuyện gì, nhưng trong lòng có chút nghiêm trọng, trước đây nàng không nghiêm túc nghĩ tới chuyện này, mật thám là người Bắc Vực, với lại nếu hắn đến từ Bắc Vực thì Châu Thanh cũng vậy.

Vì vậy thật sự nàng không có biện pháp xem như mình không có liên quan gì cả. làm sao nói được đây, nàng cũng là Bắc Vực công chúa mà.

Bắc Vực vương này, việc quan trọng như thế mà không tiết lộ chút gì cho nữ nhi biết cả? Uất Trì Li thở dài. Trước khi thư nhận tội đến tay Hoàng đế, nàng phải truyền tin về Bắc Vực, thăm dò rõ ràng.

Dương Tranh không muốn bản thân bị giam một mình còn kéo theo Liễu Nho không liên quan làm đệm lưng, cho nên chuyện này nhất định là do Châu Thanh ra lệnh, Uất Trì Li nhớ lại phong thư đã tìm được ở dưới giường Liễu Liễu Nho, đánh bạo suy đoán.

Liễu Nho biết việc Châu Thanh thông đồng với Bắc vực, cho nên hắn sợ Liễu Nho tiết lộ chuyện này, vì thế nhân thời cơ Hoàng đế đang điều tra mật thám, bèn bảo mật thám thiết kế hãm hại Liễu đại nhân, như thế mà hắn liền trở nên vô tội.

Uất Trì Li cảm thấy đầu mình muốn nứt ra. Nếu như Châu Thanh là bạn, vì sao trước đó rõ ràng biết nàng là Bắc Vực công chúa, còn phái người đến ám sát nàng?

Nếu là địch, thì chuyện này trở nên càng phức tạp hơn, phải nhanh báo lại với Bắc Vực Vương càng sớm càng tốt.

Liễu La Y nhận thấy Uất Trì Li không thích hợp, nàng ấy lo lắng vỗ vỗ cánh tay nàng, nhẹ giọng hỏi: "Công chúa, ngươi nghĩ gì vậy".

Uất Trì Li nhanh chóng lắc đầu. Nàng không biết nên nói những chuyện này như thế nào với Liễu La Y. Trời ạ, không thể để cho nàng làm một vị trữ quân nhàn nhã được sao? Uất Trì Li trong lòng gào thét.

"Ngươi có chuyện giấu ta?" – Liễu La Y nói một cách bình tĩnh, nàng dùng tay nắm lấy cổ tay Uất Trì Li không cho Uất Trì Li trốn tránh "Công chúa, ngươi đã đáp ứng với ta, có chuyện gì cũng không được giấu ta".

Uất Trì Li xoắn xuýt một trận, cuối cùng mới nói: "Tiểu Liễu nhi, nếu như có một ngày ta và ngươi trở thành kẻ thù, ngươi sẽ làm thế nào".

Liễu La Y không cần suy nghĩ nhanh trả lời: "Ta ngươi vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ thù".

"Vì sao?" – Uất Trì Li không biết làm sao cười nói.

"Ngươi từng nói ngươi không nỡ" – Liễu La Y nhẹ giọng nói.

Uất Trì Li lại bắt đầu cảm thấy trái tim mình như bị cào nhẹ một cái nữa rồi, nàng ho khan vài tiếng nói: "Vậy nếu như, có một ngày, Bắc Vực cùng Đại Yến trở thành kẻ thù".

Nói xong, Uất Trì Li hồi hộp chờ Liễu La Y trả lời.

"Chỉ cần ta ngươi không trở thành kẻ thù, ta sẽ chờ một ngày nào đó bình yên trở lại, bao lâu cũng chờ" – Liễu La Y nói, nàng không hề có một tia né tránh nhìn vào mắt Uất Trì Li.

Trong lòng Uất Trì Li tự nhiên cảm thấy một trận nhẹ nhõm, nàng cuối đầu cười, quả nhiên là nữ tử mà mình tán thưởng. Trong lòng có nguyên tắc, đúng mực, mảy may không che dấu chút tin tưởng nào.

Vừa định nói gì đó, bỗng nhiên lại bị Liễu La Y cắt ngang: "Công chúa, trong lòng ta hiểu rõ, chuyện này không cần phải nói, thời gian không còn sớm, ta trở về phòng".

Liễu La Y đứng lên đi ra khỏi cửa.

Uất Trì Li biết Liễu La Y đại khái hiểu rõ được ý nghĩ của mình, nàng bèn đứng dậy tiễn nàng ấy, ai ngờ ai người vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng thét của Tân Nhiên từ xa truyền đến, sau đó là tiếng đao kiếm va chạm nhau.

"Không ổn, xảy ra chuyện rồi" – Uất Trì Li vừa định đẩy Liễu La Y trở vào phòng, vì sợ nàng ấy gặp nguy hiểm, trong lòng lại lo lắng nàng ấy ở một mình hơn cho nên Uất Trì Li liền duỗi tay vòng qua eo Liễu La Y.

"Nắm chắt ta" – Uất Trì Li dứt khoát nói, sau đó vận khinh công băng qua dãy hành lang sáng đèn, trực tiếp đáp xuống cửa lớn.

Liễu La Y không phòng bị bị dọa một trận, suýt chút hồ bay phách lạc, chờ sau khi hạ xuống đất, nàng dùng sức vỗ Uất Trì Li một cái, quở trách nói: "Công chúa!".

Uất Trì Li vội buông tay, lại vươn tay đỡ Liễu La Y đang không đứng vững ở đó, cười nói: "Xin lỗi, ta chẳng qua là lo lắng cho ngươi. Ngươi nếu như không thích ứng, sau này ta không bay nữa".

"Công chúa! Ngài đừng có nói bay hay không bay nữa, tên gia hỏa này quá mạnh đánh ta sắp chịu không nổi rồi, ngài không bay nhưng mạng ta muốn bay luôn rồi này!" – Tân Nhiên vừa mở miệng kêu gào vừa chạy đến phía trước Uất Trì Li.

Uất Trì Li vươn tay chặn bụi bay đến áo choàng của Liễu La Y, nàng hiếu kì nhìn người đang đánh nhau với Tân Nhiên, người này có vẻ là nữ tử.

Tại sao phải nói là có vẻ? Bởi vì thực tế nhìn không ra giới tính người này, trên người quấn một tấm vải bố màu đen thành một đoàn, tóc tai xõa tán loạn sau lưng, cũng không thấy rõ mặt mũi, kiếm pháp trong tay cực kì lưu loát, một chiêu lại một chiêu đánh tan lớp phòng hộ của Tân Nhiên.

"Ta bảo ngươi chăm chỉ luyện công, ngươi xem, còn không đánh lại một tên ăn mày" – Uất Trì Li nhìn thấy người kia không có sát ý, nàng liền yên tâm chống nạnh xem màn kịch này.

Tân Nhiên bị đánh đến nổi phải lùi lại phía sau, giọng nói càng lúc càng xa: "Nàng không phải ăn mày, nàng là tiểu An tử".

Tiểu An tử? Thái giám? Uất Trì Li nhướng mày, chẳng lẻ đây là nhân vật mới không có đề cặp trong nguyên tác.

"Bớt nói nhảm, công chúa ở đâu, các ngươi làm gì nàng rồi!" – Người xa lạ kia sắc bén hỏi, sau đó một kiếm chém về phía Tân Nhiên.

Nhìn thấy Tân Nhiên sắp bị đánh bại, Uất Trì Li nhanh chóng tiến tới kéo nàng ấy lại, tự mình nghênh chiến, nàng lật bàn tay liền đè kiếm của người kia xuống.

"Vị này, tráng sĩ, chúng ta có gì từ từ nói, không có chuyện gì, chính là có hai vị công chúa lận, xin hỏi ngươi tìm người nào?" – Uất Trì Li lịch sự nói.

Người lạ đó nhìn Uất Trì Li liền cất kiếm, thập phần không lịch sự giơ tay làm một cái lễ, sau đó hỏi: "Đại công chúa đâu".

Khá kiêu ngạo, Uất Trì Li quan sát nàng ta một phen, thật sự nàng không nhớ ra đây là nhân vật nào, chút kí ức đáng thương kia cũng không nhớ nổi, nàng cẩn thận hỏi: "Tráng sĩ mặt đen thành như thế này ta thật sự không nhìn rõ, ngươi rốt cuộc là ai, tìm tỷ tỷ ta làm gì?".

Người đó chưa kịp trả lời thì đã nghe từ xa truyền đến một thanh âm thập phần lười biếng, Uất Trì Điệp choàng áo khoác đi tới, cơ thể mềm mại của nàng được bao bộc bởi áo khoác mỏng càng khiến nàng thêm nổi bậc.

Nàng vươn móng tay màu đỏ nhẹ nhàng chải chuốc mái tóc dài xõa trên vai, không kiên nhẫn nói: "Là người nào dám ở đây ồn ào, bổn công chúa vừa mới vào giấc, tại sao không yên tĩnh như vậy".

Người kia nhìn thấy Uất Trì Điệp, lập tức mở to mắt, tiến đến vài bước, khuỵu một gối xuống, nắm chặt tay nói: "Công chúa!".

Uất Trì Điệp bị dọa một trận, lùi lại một bước lớn, chớp chớp mắt, thăm dò hỏi: "Là ngươi, An Ca?".

"Vâng, rốt cuộc thuộc hạ cũng tìm được công chúa" – Người lập dị kia kích động viền mắt đỏ bừng.

Uất Trì Điệp nghe xong càng lùi về phía sau hơn, vừa lùi vừa mang theo vẻ mặt muốn khóc nói: "Bổn công chúa chẳng phải đã điều ngươi cho Phụ vương làm võ tướng rồi sao, ngươi đi theo tới đây làm gì?".

"Thuộc hạ, thuộc hạ không quan tâm chức quan gì cả, chỉ xin đi theo bên người công chúa, bảo vệ công chúa cả đời" – Giọng An Ca trầm bổng.

"Ta đã nói rồi chuyện hôm đó là một sai lầm không đáng có, thực sự là do uống say, tinht lại liền không nhớ gì cả. Ngươi đừng lại làm phiền ta có được hay không" – Uất Trì Điệp đều sắp khóc tới nơi rồi, nàng nhìn lên Uất Trì Li, vội chạy tới nấp sau lưng Uất Trì Li "Uất Trì Li, nàng là người xấu, ngươi giúp ta đuổi nàng đi. Nhanh lên!".

Uất Trì Li nghe những lời Uất Trì Điệp nói xong muốn ngốc luôn rồi.

Tỷ tỷ nàng sau khi uống say đã làm gì với hắc cô nương này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play