Nàng đã từng nhìn thấu Uất Trì Li, ảo tưởng, quyến rũ, tàn nhẫn, yêu Lục Vân Khuê đến chết đi sống lại, nhưng bây giờ khi nhìn vào mắt Uất Trì Li, nàng chỉ cảm thấy một hồ nước sâu, nhìn không thấy gì cả.

Nàng bây giờ nghĩ bắt nạt nàng như thế nào, trái tim Liễu La Y lạnh lẽo, cố gắng thoát khỏi cánh tay của Uất Trì Li, nhìn cũng không muốn nhìn nàng, hai chân tê tê đứng yên nơi đó.

Nàng biết, hầu hạ lão đầu kia cùng hầu hạ Uất Trì Li, đều như nhau cả thôi.

Nam nhân đó thấy cô nương như hoa như ngọc trong lòng hắn bị kéo đi, trong lòng tức giận, Tân Nhiên cầm kiếm đứng chặn trước mặt, sắc mặt hắn đen kịt, hắn nghẹn ngồi tại đó, một chữ cũng nói không nên lời.

Uất Trì Li cũng lười nói thêm, nàng xoay người ngồi trở lại chỗ của mình, Liễu La Y cuối đầu đi theo sau, đứng ở phía sau Uất Trì Li.

Lục Vân Khuê nhìn chăm chú Liễu La Y, xăm lược trong mắt không có chút nào che dấu, Liễu La Y chỉ cảm thấy trên người có một con dao đang khoét sâu, nam nhân đó đem lại cho nàng sợ hãi sâu sắc, nàng nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn thêm.

Bầu không khí trên sân thập phần vi diệu, Tân Nhiên vẻ mặt sát khí đứng ở nơi đó, lão nam nhân cụp mắt nhíu mày, một tiếng cũng không dám nói, bên này lại yên tĩnh đến kỳ quái.

Chỉ có Uất Trì Li ăn uống ngon miệng, nàng đã ở trên núi hơn mười ngày, nàng chỉ có thể ăn hoa, chim, cá và côn trùng, thường xuyên cảm thấy đói bụng, hiện tại trước mắt có đồ ngon, tự nhiên không quan tâm không khí xung quanh chỉ lo ăn.

Lục Vân Khuê đột nhiên vương tay muốn lấy ly rượu, Liễu La Y thân thể run lên kịch liệt, điều này kéo Uất Trì Li đang tập trung ăn uống khỏi cơn mê.

"Ngươi, tới rót rượu cho ta" – Uất Trì Li trong miệng tràn ngập đồ ăn, nhưng nói chuyện lại nghe tới rõ ràng.

Liễu La Y sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi quỳ xuống, cầm bình rượu bên cạnh rót đầy rượu cho Uất Trì Li, động tác cứng nhắc.

Uất Trì Li đưa tay ra vẻ như vô tình, nắm lấy cổ chân của nàng kéo mạnh, Liễu La Y không vững vàng mà ngã về phía Uất Trì Li, nàng giật mình, vội vàng chìa tay tay đỡ, bình rượu đều bị đẩy rớt.

Uất Trì Li bình tĩnh cầm lấy bình rượu và đặt nó chắc chắn trên góc bàn, nhưng không đỡ được Liễu La Y, để nàng vẫy vùng như một con bạch tuộc, rồi đập mạnh lên trên người Uất Trì Li.

Mùi cỏ xanh nhàn nhạt vây quanh Liễu La Y, Liễu La Y không biết vì sao, tim nhảy lên hai nhịp, nàng vừa tức giận vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhanh chóng ngồi dậy với khuôn mặt ửng hồng, không dám ngước mắt lên.

Không biết Uất Trì Li lại nghĩ ra chiêu trò gì để chỉnh nàng.

"Người mềm nhũn như thế, mấy ngày không được ăn cơm rồi?" – Uất Trì Li hỏi.

Liễu La Y không hiểu.

"Xem ra rất lâu rồi không được ăn, đúng là tra nam" – Uất Trì Li tặc lưỡi, cầm một miếng bánh nhân thịt trên bàn, nhét vào tay của Liễu La Y.

Uất Trì Li đoán không sai, ba ngày qua Liễu La Y chưa đàng hoàng ăn được bữa ăn, vừa nãy lại nhảy vũ khúc, bây giờ đói đến nổi choáng váng, nàng vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Uất Trì Li, đoán không ra Uất Trì Li đang nghĩ gì.

"Yên tâm, không có độc đâu." – Uất Trì Li nhìn dáng vẻ cẩn thận của nàng, thật sự có chút buồn cười.

Liễu La Y đương nhiên không tin nàng, nhưng nàng thật sự rất đói, nghĩ thầm cùng lắm thì chết, dứt khoác không làm hoặc là không ngừng làm, cuối đầu cắn một miếng.

Sợi tóc mềm mại bên má nàng rơi xuống, ngũ quan của nàng thật nhu hòa, giống như những nét uốn lượn trong tranh thủy mặc, không có nét xâm lược, môi có chút trắng bệch, càng lộ vẻ cô đơn nhu nhược, không giống người phàm.

Không hổ là gia đình tiểu thư giàu có, đói đến như vậy nhưng ăn vẫn ăn đến có nguyên tắc rất đẹp, Uất Trì Li ôm mặt nhìn nàng, thật sự có chút xấu hổ.

Đúng lúc rượu làm nóng không khí, khách nhân không ngừng uống rượu đổi từ ly này sang ly khác, rất hòa hợp, đặc biệt là Lục Vân Khuê bị vài người thân thích kéo đến một bênh chơi trò uống rượu, Uất Trì Li cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Liễu La Y động tác ưu nhã, nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh, Uất Trì Li quan sát một vòng nhìn sang miếng bánh to như vậy đã không còn.

Uất Trì Li trong lòng muốn cười, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lại nhét thêm một miếng nữa cho nàng, rồi rót một ly nước, Liễu La Y cũng không phát ra tiếng, nàng đưa cái gì nàng ấy đều ăn, từng ngụm từng ngụm, giống như động vật gặm nhắm nhỏ.

Trong sân ca kỹ đổi bài 【Hoàng oanh ngâm】, hát trong bộ dáng uể oải, Uất Trì Li nghe cũng muốn chán, cổ nhân sinh hoạt, tuy bữa ăn bữa lo nhưng cũng có khoảng thời điểm nghỉ ngơi thanh thản.

Hoàng oanh, hoàng oanh, kim y thốc, song song ngữ.

Đào hạnh hoa chỗ sâu trong, lai tùy y ngoại du phong đi, tứ cuồng ca vũ.

Liễu La Y ngẩng đầu nhìn xem Uất Trì Li, chỉ thấy nàng híp mắt ngủ gà ngủ gật, một lát sau, nàng cúi đầu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Liễu La Y có chút kỳ lạ, Uất Trì Li trước mặt nàng luôn tỏ ra hung ác và độc đoán, nhưng bây giờ, nhìn nàng như thế này, Liễu La Y mới thấy nàng thật ra rất đẹp.

So với nữ tử Trung nguyên, nàng không có nét yếu đuối, ngược lại có khí chất thiếu niên hiên ngang, đồng thời có nét duyên dáng bẩm sinh.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Liễu La Y thu hồi ánh mắt, trong lòng cười nhạo, Uất Trì Li sao có thể đột nhiên thay đổi tính tình, nàng chợt tỉnh táo, thôi không làm khó bản thân nghĩ nhiều nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play