Đám thị vệ nhìn thấy cư nhiên có người dám bẻ tay của Hoàng thượng, lập tức nhanh rút kiếm ra, trong phòng tràn ngập mùi nguy hiểm.

Thẩm Hạo tự biết bản thân mất bình tĩnh, liền mở miệng: "Dừng tay, đều lui xuống".

Thị vệ thất kinh nhìn nhau một phen, nhưng vẫn đồng thời thâu lại kiếm cung kính lùi xuống.

Uất Trì Li nhìn thấy vậy cũng thả tay ra, quỳ một chân xuống: "Xin Hoàng thượng thứ tội".

Trong lòng nàng thật ra có chút luống cuống, dù gì cũng là đối mặt với Hoàng đế của một nước, nếu như thật sự trách phạt xuống, nàng e rằng phải chịu khổ.

Thẩm Hạo sờ bàn tay của mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt Liễu La Y, quá giống, quá giống, trên thế gian này làm sao có một người giống đến như vậy.

Ngay khi nha đầu này bước vào hắn liền cảm thấy quen thuộc, khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy mặt nàng, hắn còn nghĩ rằng người kia trở về rồi.

Chỉ là người này đã chết, khó tìm lại được.

Thẩm Hạo đột nhiên thở dài, phất phất tay: "Đứng lên đi, là Trẫm vội vàng. Các ngươi lui xuống đi".

Liễu La Y quay mặt qua nhìn Uất Trì Li, Uất Trì Li vỗ vỗ tay nàng ấy, sau đó kéo nàng ấy đứng lên, đối Thẩm Hạo làm một cái lễ: "Uất Trì Li cáo lui".

Thẩm Hạo không nói thêm lời nào, hắn vẫn luôn nhìn Liễu La Y, cho đến khi Uất Trì Li thập phần phòng bị che khuất phía sau Liễu La Y, bảo vệ nàng ấy ra khỏi cửa, lúc này hắn mới thu hồi ánh mắt.

Uất Trì Điệp cũng xem xong màn kịch này, nàng thu lại vẻ mặt nghiền ngẫm, cũng hướng Thẩm Hạo làm một cái lễ, xoay người đi ra cửa, y phục màu đỏ tạo thành một vòng cung mất hút sau cánh cửa.

Căn phòng trở nên an tĩnh, cũng không còn sinh khí, Thẩm Hạo cô độc đứng bên cửa sổ, nhìn phong cảnh không bao giờ thay đổi ngoài kia, chỉ cảm thấy trời đất đang bao trùm lấy hắn, làm người khác ngạt thở.

Chung quy là cảnh còn người mất.

Uất Trì Li một đường kéo Liễu La Y ra khỏi ngự thư phòng, đi đến nơi không có ai trong cung, lúc này mới dừng lại, nhíu mày hỏi nàng ấy: "Ngươi thật sự chưa từng vào cung?".

Liễu La Y lắc đầu, lúc này nàng mới cảm thấy nhịp tim mình ổn định lại.

"Vô duyên vô cớ lại như thế này, thật sự dọa chết ta rồi" – Uất Trì Li cũng ôm ngực "Sau này ta có thể cũng sẽ giống cha ngươi nhốt ngươi lại, cả ngày đỡ phải nơm nớp lo sợ".

Liễu La Y nâng mắt nhìn nàng.

"Được rồi, được rồi, ta nói đùa thôi, ngươi muốn đi đâu cũng được" – Uất Trì Li vỗ vỗ vai nàng ấy an ủi.

Chỉ là nghi ngờ trong lòng vẫn chưa đặt xuống, phản ứng của Hoàng đế cũng quá kích động đi, đừng nói là do Liễu La Y lớn lên trông giống người nào sao? Nếu quả là như vậy, người đó có thể làm cho bậc quân vương một nước mất bình tĩnh thế kia, nhất định là một kì nhân.

"Thế cha của ngươi có từng nói vì sao không cho ngươi ra khỏi cửa không?" – Uất Trì Li lại hỏi, nàng luôn cảm thấy không hiểu rõ chuyện này, trong lòng sẽ luôn lo lắng.

"Cha có nói, ta là nữ tử, chỉ nên ngoan ngoãn ở trong nhà".

"Chuyện này chẳng phải có mâu thuẫn sao, cha ngươi nếu thật sự là một người cổ hủ, căn bản sẽ không để ngươi tiến phủ học tập" – Uất Trì Li xoa cầm ngẫm nghĩ "Còn Liễu Mân Thường thì sao? Cha ngươi có cho hắn ra ngoài không? Ngươi cảm thấy Hoàng đế vì sao lại như thế này?".

Liễu La Y nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Cha không quản Thường nhi, hắn có thể ra ngoài muốn làm gì thì làm, từ nhỏ ta rất ngưỡng mộ hắn có thể như thế. Còn về Hoàng thượng, ta cũng không biết".

Uất Trì Li trầm ngâm gật đầu, nàng đột nhiên nhớ đến tấm bình phong cổ kính kia, hình ảnh nữ tử trên đó, xem một lần như khắc vào trong tâm trí người khác.

Chắc hẳn trong chuyện này có một hồi cố sự. Phải rồi, chuyện nay để sau hẳn nói, chỉ cần tránh để Liễu La Y tiến cung, sẽ không gặp phải vị Hoàng đế kì kì quái quái này nữa.

"Đi nhanh như thế làm gì, cũng có một ngày Uất Trì Li ngươi biết sợ hãi?" – Một giọng nói mang vẻ thờ ơ vang lên sau lưng các nàng, Uất Trì Li xoay người nhìn xem, chỉ thấy Uất Trì Điệp lắc eo đi lại, cánh tay mơ hồ không nhìn rõ.

Nàng nhất thời không biết nên cu xử như thế nào, vì quan hệ hai người không tốt, vậy nàng cũng lạnh nhạt hơn một chút, đỡ phải rắc rối.

"Tỷ tỷ" – Nàng nghiêm mặt gọi.

Đôi mắt Uất Trì Điệp vẫn còn mang vẻ kinh ngạc, nàng nhếch mép cười, dùng đôi mắt như lưu ly nhàn nhạt nhìn thấu nàng: "Sống hơn mười mấy năm, rốt cuộc học được cách gọi ta tỷ tỷ rồi?".

"Làm sao, lúc đó thề son sắt cái gì mà sống chết có nhau, cùng nhau già đi, còn chưa có chết liền hòa ly rồi. Lão đầu tử kia ở Bắc vực ngày ngày nhắc đến ngươi, ngươi nhìn cũng không về nhìn một cái, thật sự là nữ nhi mà hắn luôn sủng ái nha".

Uất Trì Li bị những lời nói này của nàng ấy mắng đến muốn chửi đổng, nàng miễn cưỡng cười, trong lòng thầm nghĩ Uất Trì Điệp trông xinh đẹp, làm sao lời nói phun ra liền làm cho người khác nghẹn họng như vậy.

Nhưng nghĩ đến bản tính làm bậy của nguyên chủ nàng kia có thái độ như thế cũng là bình thường.

"Chỉ là một việc vướng chân thôi" – Uất Trì Li cười ôn hòa "Tỷ tỷ có muốn đến phủ của ta sắp xếp ổn thỏa một thười gian không".

"Ta cũng có ý như vậy" – Uất Trì Điệp cười như không cười câu lên khóe môi đỏ hồng, sau đó không nhìn Uất Trì Li tự mình đi về phía trước "Còn không mau dẫn đường".

Liễu La Y ở sau lưng nàng nhíu mày lại, nàng nhẹ nhàng kéo Uất Trì Li, trong mắt có chút đau lòng.

Uất Trì Li biết cô nương ngốc này nói không chừng đã tưởng tượng đến cảnh nàng ở trong nhà bị tỷ tỷ ức hiếp gì đó đi, nàng ghé sát vào lỗ tai nàng ấy nói: "Không có việc gì, nàng, đánh không lại ta, từ nhỏ đã bị ta đánh".

Lúc này trong mắt Liễu La Y mới mang ý cười.

Quá đáng yêu rồi, Uất Trì Li thầm hét trong lòng, nhưng vẻ mặt không một chút thay đổi, tiến lên vài bước sánh vái với Uất Trì Điệp.

Bốn người ra khỏi cổng hoàng cung, ngồi xe ngựa trở về phố xá náo nhiệt.

Có lẻ là do trong xe có thêm một người là Uất Trì Điệp, suốt chuyến đi một trận yên tĩnh, Uất Trì Li không dám mở miệng, sợ nói sai cái gì lại phiền phức, Liễu La Y vốn đã ít nói, Uất Trì Điệp càng lười phản ứng Uất Trì Li.

Chỉ có mã xa và Tân Nhiên bên, thỉnh thoảng chúi đầu vào bên trong xe muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy bầu không khí này lại lui ra không nói gì.

"Phụ, phụ vương sức khỏe vẫn tốt chứ?" – Uất Trì Li do dự hồi lâu, cảm thấy bản thân dù có không hiếu thuận như thế nào vẫn nên hỏi thăm một câu.

"Rất khỏe, ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng nghĩ về nhị nữ nhi của hắn, nói rằng nhị nữ nhi nhớ nhà rồi, còn mượn cớ phái đại nữ nhi đi đến đây một chuyến, trải nghiệm một phen vất vả đi đường gì đó" – Uất Trì Điệp mỉa mai.

Uất Trì Li không nhịn lại tiếp tục nói: "Khổ cực cho tỷ tỷ".

"Không cực, có thể thấy ngươi tự chuốc khổ, cả người mệt mỏi đều không còn" – Uất Trì Điệp lười biếng bắt chéo chân.

Quên đi, nàng vẫn không nên nói gì thì tốt hơn, Uất Trì Li trợn tròn mắt.

Lúc này, bên ngoài cửa xe đột nhiên truyền đến một trận rối loạn, xe ngựa bất ngờ dừng lại, Uất Trì Li miễn cưỡng ổn định lại thân hình, nhưng Liễu La Y và Uất Trì Điệp không có khống chế được trượt người về phía cửa xe.

Uất Trì Li nhanh tay kéo các nàng trở về, lớn tiếng hỏi: "Tân Nhiên, xảy ra chuyện gì?".

"Bẩm công chúa, có người chắn ngang xe, là một nữ tử!" – Tân Nhiên trả lời.

Uất Trì Li nghe xong quay đầu sang nhìn Liễu La Y, ôn nhu nói: "Ngươi ngoan đợi trong xe, vạn lần đừng đi ra ngoài".

Liễu La Y lúc này cư xử thập phần khôn khéo, thành thành thật thật ngồi đó sau đó nàng ấy nhẹ nắm lấy góc tay áo của Uất Trì Li, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận".

"Yên tâm" – Uất Trì Li nháy mắt với nàng ấy, sau đó cuối xuống đi ra ngoài.

Uất Trì Điệp vẻ mặt hoài nghi nhìn Uất Trì Li, rồi nhìn sang Liễu La Y, trong lòng thầm nghĩ muội muội luôn vênh váo hung hăng này khi nào đã trở thành bộ dáng săn sốc như vậy, vị cô nương này là một nhân vật như thế nào đây?

Ai ngờ được Uất Trì Li cũng quay sang nhìn nàng nói: "Ngươi cũng cẩn thận".

Uất Trì Điệp không kịp phản ứng, thì đã không thấy thân ảnh Uất Trì Li đâu, nàng từ cửa xe đưa đầu ra thăm dò, nhìn bóng dáng của Uất Trì Li.

Sau khi Uất Trì Li xuống xe, phát hiện xung quanh có nhiều người dân vây quanh, mà trước đầu xe có một nữ tử đang nguy hiểm quỳ ở đó, nàng ta tóc tai bù xù, quần áo cũng bị người khác làm rối loạn, còn có thể thấy được thân hình quyến rũ của nàng ta.

Nàng ta một bên đang chống cự lại đám nam tử nữ tử vây quanh, một bên nói lớn: "Cưỡng đoạt dân nữ! Cầu xin giúp đỡ!".

Nữ nhân mặt mài phấn son với những nếp nhăn đầy trên khuôn mặt ở cạnh nàng ta tiện tay bịt mồm nàng ta lại, sau đó cười xòa với Uất Trì Li nói: "Vị quý nhân này, đây là nô tì nhà ta, ăn cắp ít đồ bây giờ bất quá bắt nàng ta trở về thôi, quấy rầy đến ngài rồi, thật xin lỗi. Trở về ta nhất định sẽ trừng phạt thật tốt".

Nói rồi, nàng ta ra hiệu cho tráng hán bên cạnh lôi nữ tử kia đi.

Uất Trì Li biết bên trong còn có ẩn tình khác, nàng đứng một bên nói chậm đã, sau đó tiến về phía bọn họ, dùng một tay gỡ tay nữ tử đang bịt miệng nàng kia ra.

Nữ tử trên mặt đất không còn bị ràng buộc, nàng ta nhanh chóng lao về phía Uất Trì Li, cuối lạy sát đất nói: "Xin quý nhân cứu ta".

Nàng ta ngẩng đầu lên liền ngạc nhiên không thôi, Uất Trì Li cũng chưa kịp bình tĩnh lại, nàng lùi lại hai bước, trong lòng kinh ngạc, người này là... Lâu Nguyệt?

Nàng ta không phải sống trong Lục phủ rất tốt sao, bây giờ nàng và Liễu La Y đã không còn ở đó, nàng ta lẻ ra phải sống không tệ mới đúng. Dựa theo nguyên tác, nàng ta đã sống rất tốt cho đến rất lâu sau mới bị Lục Vân Khuê bán cho nha tử.

Nha tử: người môi giới

"Người đâu, còn không mau mang nàng ta đi!" – Nữ nhân bị đẩy ra vừa nãy tức giận nói, nàng ta một bên cười một bên túm lấy quần áo Lâu Nguyệt, lôi Lâu Nguyệt về phía sau.

Ánh sáng trong mắt Lâu Nguyệt trong khoảnh khắc ảm đạm đi, nàng ta cuối đầu, không làm loạn nữa.

Ai ngờ giọng nói của Uất Trì Li truyền tới trên đỉnh đầu: "Thả nàng ra".

"Này, mặc dù ngài là quý nhân, cũng không thể cướp người giữa thanh thiên bạch nhật được, nô tì này là..."

"Chuộc thân bao nhiêu tiền" – Uất Trì Li lười nói nhiều lời, lấy bạc từ trong hầu bao treo bên thắt lưng ra ném vào tay nàng ta "Đủ hay không".

Nữ nhân đó háo hức mở hầu bao ra nhìn, ngay lập tức ánh mắt như sáng lên, cười tít mắt nói: "Đủ rồi, đương nhiên là đủ, ngài mang nàng đi đi, chúng ta đi đây, đi ngay đây!".

Dòng người vây ở đây một hồi đã giải tán hết, Uất Trì Li vươn tay kéo Lâu Nguyệt đứng lên, Lâu Nguyệt cuối đầu rụt người lại.

"Những người vừa rồi là nha tử, Lục Vân Khuê đem ngươi đi bán?" – Uất Trì Li hỏi.

Lâu Nguyệt rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp: "Không, Lục lang đuổi ta ra ngoài, tiền của ta lại bị mất cấp, chỉ có thể ngủ ngoài đường, nên khi nãy mới bị bọn họ bắt đi".

Trong lòng nàng ta dâng lên một trận tuyệt vọng, Uất Trì Li nhất định sẽ không buông tha nàng ta.

Lúc này lại xảy ra việc ngoài dự liệu, Uất Trì Li phất phất tay: "Ngươi đi đi, sau này xem nguyên tác như thế nào".

Vừa dứt lời, nàng đã đi tới xe ngựa bên này, thông qua cửa sổ nói với Liễu La Y: "Trên người còn tiền không?".

Liễu La Y không do dự, nhanh lấy hầu bao trên eo mình xuống, nói nhẹ: "Tiền ngươi đưa ta, đều ở đây".

Uất Trì Li cười nhìn nàng ấy, sau đó thẩy hầu bao vào tay Lâu Nguyệt.

Nàng không nói lời nào, xoay người đạp lên xe ngựa, tiến sát lại Liễu La Y: "Đa tạ, trở về ta lại đưa nhiều hơn cho ngươi".

Lần này Liễu La Y không có cự tuyệt, nàng gật đầu, lại nói: "Ngươi đưa ta bạc vụn, số tiền này quá lớn, ta tiêu không hết"

Liễu La Y ngạc nhiên, sau đó cười lớn: "Được, ngươi muốn bao nhiêu bạc vụn liền có bấy nhiêu!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play