Sáng sớm ngày hôm sau, Uất Trì Li vươn người ra mở cửa, nhưng lại bổ nhào về phía trước suýt chút nữa là nàng đã nhiệt tình hôn mặt đất rồi.

Uất Trì Li thầm mắng một tiếng, ôm bàn chân bị đau của mình trở về chỗ cũ, cuối đầu nhìn kẻ đầu sỏ suýt chút làm mình té... chính là một hộp thức ăn tinh xảo.

Bây giờ Tân Nhiên trở nên ân cần thế sao? Sợ đánh thức nàng nên để đồ ăn ở ngoài cửa?

Uất Trì Li chẳng hiểu ra làm sao, liền lấy hộp đồ ăn vào trong, nghĩ một chút nữa nhất định phải nói với Tân Nhiên, lần sau để đồ ăn ở chỗ khác, sáng sớm mà đã làm cho người khác mơ mơ hồ hồ, làm như vậy rất dễ gây ra án mạng được không...

Nàng ngáp một cái sau đó mở hộp đồ ăn ra, tùy ý lấy một món điểm tâm cho vào trong miệng, vẻ mặt nhất thời trở nên kinh khủng.

Sau đó ho lên một tiếng kinh thiên động địa, Uất Trì Li cầm hộp đồ ăn sắc mặt đỏ bừng, nàng vội vàng mò tìm tách trà trên bàn uống một ngụm nước, lúc này mới dễ chịu chút.

"Tân Nhiên! Hôm nay tảo thiện là do làm, hoa quế cao cho muối vào sao?"

Nghe thấy tiếng hô Tân Nhiên kích động từ ngoài chạy vào, thắng gắp kinh ngạc nói: "Không, không có, hoa quế cao không phải, ngọt sao?"

Uất Trì Li không muốn nói chuyện, nàng lấy một miếng bánh hoa quế cao nhét vào trong miệng Tân Nhiên.

Tân Nhiên không hiểu gì cả cắn hai miếng, thân hình nàng run lên một trận, bịt miệng đi hai vòng không tìm thấy chỗ để nhổ, bèn chạy ra khỏi cửa.

Từ ngoài cửa truyền đến tiếng nôn mửa, Uất Trì Li vỗ nhẹ vào bụng trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Qua một lúc sau, Tân Nhiên mới vịn tường đi vào, yếu ớt nói: "Công chúa, hôm nay nha đầu trong trù phòng ăn đồ hư nên đau bụng, đang nằm nghĩ ngơi ở trên giường, không có nấu ăn".

Uất Trì Li nghe vậy cau mày lấy hộp đồ ăn trên bàn tới: "Vậy cái này là ai làm?"

"Không biết" – Tân Nhiên lắc đầu.

Uất Trì Li dẫn Tân Nhiên ra khỏi cửa, nàng đến quán tiệm bánh nhân thịt nhà họ Tào kia dùng tảo thiện, lúc sắp rời đi lại trở vào mua một ít đồ ăn về, muốn đưa cho bọn người Liễu La Y ăn.

Viện tử của Liễu La Y nằm ở nơi hẻo lánh trong phủ, không phải là do Uất Trì Li ngược đãi nàng ấy, mà vì ở đây có một cây lê nhỏ, tuy vào mùa này cây không có quả cũng chẳng có hoa.

Con đường đá mọc um tùm cỏ đã được Liễu La Y dọn dẹp đến sạch sẽ, hai bên lối đi trồng những loại hoa dại không rõ tên, màu trắng màu xanh có đủ cả, nhìn thập phần sảng khoái.

Dưới gốc lê lớn nhất, có cấm vài sợi dây gai dày và có những tấm ván gỗ nằm khắp nơi, không biết để làm gì.

Uất Trì Li bổng nhiên cảm thấy rất thú vị, có loại cảm giác đang bí mật lén lút quan sát sinh hoạt của người khác, thật sự không ngờ, khi đó lúc Liễu La Y ở nhà cũng không nghĩ nàng thông minh khéo tay đến mức này.

Vẫn nghe nói nàng là tiểu thư danh gia vọng tộc, suốt ngày chỉ biết cầm kì thi họa.

Bất quá Uất Trì Li bây giờ vẫn không biết rằng, nàng đối với Liễu La Y hiểu sai thật ra có chút lớn.

Liễu La Y không có ở trong phòng, chắc là đi ra ngoài rồi, Uất Trì Li có chút lo lắng vươn tay gõ gõ vào tường, hôm qua mắng Liễu La Y đến sinh khí nàng vẫn chưa nghĩ được cách xin lỗi a.

Hơn nữa đối với tình huống xin lỗi này, từ nhỏ nàng cũng không có thường làm, ngẫm lại, kể từ khi đến cổ đại, rất nhiều việc trước đây chưa từng làm, dường như đều đã làm thử một phen rồi.

Có đôi lúc nàng gần như đã quên, bản thân rốt cuộc là Uất Trì Li nào.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Liễu La Y về rồi, suy nghĩ Uất Trì Li liền động, ngẩng đầu nhìn ra xem thử, sau đó vận khinh công, hai ba bước nhảy lên cây mái nhà, ngồi xổm xuống, ẩn mình sau lớp ngói.

Nàng đột nhiên muốn xem thử, cái người bình thường kín kẻ Liễu La Y, trong chốn riêng tư sẽ là bộ dạng như thế nào.

Trên tay Liễu La Y quàng một chiếc giỏ, bên trong không biết đựng loại dụng cụ gì, nàng ấy đặt cái giỏ xuống, lấy từng món đồ trong đó ra.

Một cái chủy thủ, một miếng gỗ, một cái cối, còn có cái gì đó được bọc lại trong chiếc khăn tay, là bánh quy khô.

Uất Trì Li đột nhiên cảm thấy tim mình nhói đau, khi nãy còn cười toe toét, bây giờ cười không nổi nữa.

Chẳng trách mấy ngày nay, nàng ấy ăn những thứ này sao? Rõ ràng bản thân đã đưa tiền cho nàng ấy, cũng phân phó Liễu Mân Thường mỗi ngày đi trù phòng lấy đồ ăn, thậm chí còn phái nô tì đến, chỉ là nàng ấy không cho bọn họ vào.

Liễu La Y ngồi một lúc, một tay lấy chủy thủ, một tay cầm khúc gỗ, động tác của nàng ấy rất trầy trật, cũng rất vụng về, có lúc bị trượt tay.

Nàng không kêu đau, cũng không ngừng lại, giống như là bình thường không cảm thấy gì, cuối đầu, kiên trì đẽo khúc gỗ đó.

Có một chỗ ở giữa chưa làm tốt, nàng ấy sinh khí ném chủy thủ đi, qua một lúc, lại đứng lên ỉu xìu nhặt nó lên.

Uất Trì Li câu lên khóe môi.

Không biết qua bao lâu, Liễu La Y dường như mệt rồi, nàng bỏ khúc gỗ xuống đứng lên ngáp một cái, sau đó nhảy đến ôm lấy cây lê bên cạnh.

Thời gian giống như ngừng lại, đầu Liễu La Y nhích tới nhích lui, qua một lúc, nàng tựa vào gốc lê ngủ thiếp đi.

Uất Trì Li đột nhiên có chút vui mừng, vui mừng vì bản thân đã tránh đi mới có thể thấy Liễu La Y sinh hoạt riêng tư như thế nào, so với nàng ấy bình thường lạnh lùng, một chút cũng không giống.

Uất Trì Li lén nhảy xuống mặt đất không phát ra tiếng động, nhấc chân đi đến bên người Liễu La Y, giơ tay nhặt khúc gỗ nằm trên mặt đất, đây là một khúc gỗ tử đàn, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, ngửi có chút thơm.

Miếng gỗ đã thành hình rồi, giống như một cây gậy, Uất Trì Li thập phần hiếu kì, Liễu La Y tốn nhiều công sức như vậy, đẽo gỗ để làm gì?

Liễu La Y ngủ bên này rất ngon, bóng cây lê bao phủ lấy nàng ấy, bạch y nử tử dưới bóng cây được tô điểm màu canh của lá càng thêm nổi bậc, đẹp đến nổi khiến người khác ngợp thở.

Uất Trì Li hớp một ngụm khí, ngồi xuống, giúp nàng ấy đuổi đám muỗi, sau đó vươn đưa tay ra bế nàng ấy lên, chỉ cảm thấy nàng ấy so với tưởng tượng gầy hơn rất nhiều.

Cô nương này thật sự, quá hiếu thắng rồi.

Bế Liễu La Y vào phòng xong, nàng một đường trở về phòng mình, Tân Nhiên tiến đến đón nàng: "Công chúa, thế nào, người xin lỗi chưa?"

Uất Trì Li thất bại lắc đầu, sau đó ngẫm một lúc rồi nói: "Ngươi giúp ta đi nghé ngóng một chút, thiên lao giam giữ phạm nhân của Đại Yến, làm cách nào để vào được?"

Tân Nhiên gật đầu, vừa xoay người đi một bước lập tức xoay đầu kinh hãi kêu lên: "Cái gì? Công chúa đi thiên lao làm cái gì? Chỗ đó cũng không có gì tốt, người không nhớ khi còn nhỏ người lén vào phòng giam ở Bắc vực bị dọa đến nổi khóc lóc mấy ngày mấy đêm, Bắc vực Vương đều sợ đến hỏng. Kể từ đó Bắc vực Vương liền ra lệnh, cấm dụng hình đối với phạm nhân".

Uất Trì Li liền cười, trong lòng có một tia dị dạng.

"Đi đi, yên tâm" – Nàng nhẹ nói.

Đây thật sự là thế giới trong sách sao? Tình tiết và nhân vật của cốt truyện dùng văn tự để dựng nên, bây giờ đang dần trở thành cuộc sống thật của nàng, từng ngày lại qua từng ngày thay đổi chân thật hơn.

Nàng nhất thời không phân định được, thế giới nguyên bản của nó vốn dĩ là như vậy, hay là... tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ nàng, bởi vì nàng đã thay đổi nó.

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, Uất Trì Li ngồi trên ghế, vừa đợi Tân Nhiên về, vừa cầm một quyển sách, vô cùng buốn chán mà đọc.

Ân, đống cổ văn chất chồng này nàng có nghiền ngẫm từng chữ một, thì một chữ nàng xem cũng không hiểu.

Thời gian trôi cũng nhanh, không lâu sau trời đã tối, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên cực kỳ nổi bậc trong căn phòng yên tĩnh.

Uất Trì Li chợt bừng tỉnh, nàng đứng dậy khỏi bàn lau nước miếng trên mặt, lắc lư đi đến cửa, ngoài cửa không có ai, chỉ có một cái hộp nho nhỏ được đặt ở đó.

Nàng hồ nghi nhìn quanh bốn phía một phen, tai liền động, trong lòng chợt hiểu ra, sau đó làm như không biết cái gì đi tới nhặt gối đồ, đứng trước cửa mở ra.

Một cây gậy gỗ lăn vào trong tay nàng, xiêu xiêu quẹo quẹo bên trên dường như còn khắc chữ, nhưng kí tự rất lung tung.

"Cái gì đây, cũng quá xấu đi" – Nàng cố ý nói lớn.

Trong bụi cỏ xào xạc phát ra tiếng động.

"Ai da, thật khó nhìn, một hồi đưa nó cho Tân Nhiên, để nàng giúp ta vứt đi" – Uất Trì Li ho hai tiếng lại đề cao âm lượng.

Trong bụi có có động tĩnh, một người từ bụi cỏ kích động xông tới, lá cỏ còn dính trên bạch y như tuyết, nàng ấy tức giận đi qua, giật lấy khúc gỗ nhỏ từ trong tay của Uất Trì Li, xoay người muốn đi.

Uất Trì Li vội vàng kéo nàng ấy lại, mà không ngờ Liễu La Y tức giận đến nổi dùng sức đẩy nàng rất thô bạo, Uất Trì Li không có phòng bị lùi lại phía sau hai bước, lại bị vướn vào chiếc hộp trong gối đồ khi nãy, trực tiếp té thẳng xuống đất.

Uất Trì Li nhìn bầu trời đã chuyển sang tối hẳn, thở dài, nàng quá mệt mỏi, xem ra hôm nay cái chân này đã định trước là gặp chuyện xui rồi.

Liễu La Y dừng bước, nàng vội xoay người vươn tay muốn kéo Uất Trì Li, mà không ngờ không kéo được Uất Trì Li đứng dậy, ngược lại còn bị Uất Trì Li đưa tay ra kéo, nàng quỳ nửa người trên người Uất Trì Li.

Không khống chế được cơ thể làm nàng nghiêng về phía trước, Liễu La Y hoang mang ngồi thẳng dậy, hất tay Uất Trì Li ra.

"Ta chọc ngươi thôi, đừng sinh khí. Đây là cái gì vậy, xấu thì có chút xấu, nhưng là độc nhất vô nhị" – Uất Trì Li lấy lại thanh gỗ từ trong tay của Liễu La Y, đưa lên trước mắt, sau đó gói nó vào tay thảy lên thảy xuống, ngẩng đầu bắt chéo chân.

Chưa kể, nằm như thế này cũng rất thoải mái.

"Trâm gỗ" – Liễu La Y ngơ ngác nói.

"Cái gì đồ chơi? Đây là mộc trâm?" – Uất Trì Li không nhịn được cười ra tiếng.

Liễu La Y lại sinh khí, vươn tay muốn lấy về.

Uất Trì Li vươn tay sang một bên tránh nàng ấy, sau đó ngồi bật dậy, giơ tay sờ sờ đầu Liễu La Y: "Cám ơn, ta rất thích".

Chung quy cũng là đồ nàng ấy tự tay dùng chủy thủ đẽo gọt cả ngày.

Liễu La Y bất chợt bị nàng sờ đầu, sự tức giận khi nãy trong khoảnh khắc giảm đi một nửa, nàng cuối đầu, mặt đỏ lên, ngữ khí chân thành nói: "Xin lỗi"

Uất Trì Li ngước nhìn nàng ấy.

Liễu La Y cau mày đứng lên, đưa lưng về phía Uất Trì Li, hung dữ nói: "Xin lỗi! Chuyện hôm qua, là do ta quá tự chủ trương".

Uất Trì Li cảm thấy hẳn là bản thân gặp ảo giác đi, Liễu La Y vậy mà sẽ chủ động xin lỗi nàng? Mặc dù thái độ xin lỗi như thế này không khác mắng người là mấy.

Trong ấn tượng của nàng, bản thân làm nàng ấy tức giận, nàng ấy đáng lẻ phải tránh né bản thân mình mới đúng.

Thế giới này thật huyền ảo!

"Ta chỉ là không dám, ngươi rõ ràng đã giúp ta nhiều lần như vậy, ta sợ nếu như ta còn thường xuyên đến tìm ngươi, ngươi sẽ thấy phiền" – Giọng của Liễu La Y dần dần biến nhỏ.

"Ta trước giờ chưa từng dỗ người khác, không biết phải làm sao, nên mới nghe theo lời của Thường nhi làm hoa quế cao, làm đầy cả một lòng hấp, mà chỉ có ba cái nhìn được".

Uất Trì Li nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, thì ra hoa quế cao khi sáng ăn vào như muốn "đòi mạng" kia là nàng ấy làm.

Thật là, không trách được...

Khó ăn đến vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play