*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời nói của Mẫn Duệ Gia có hơi mập mờ, phối hợp với thanh âm trầm thấp dễ dàng làm người ta xuân tâm rạo rực. Hận không thể trực tiếp để cho hắn ôm vào lòng, mềm nhũn nũng nịu với hắn.
Nhưng đối với cái thứ cảm tình một chữ cũng không hiểu như Chu Tiểu Miêu mà nói, lời này đại khái chính là —— nam chủ hạ thư khiêu chiến với cậu!
Chu Tiểu Miêu lần đầu tiên cùng nam chủ chơi trò đối thủ, rất kích động, ngón tay không tự chủ nâng lên, muốn gặm móng để bình tĩnh một chút.
【Dừng ngay! Tổ tông làm ơn dừng lại!】trong đầu là mỗ hệ thống đang tê tâm liệt phế【Không cho phép gặm tay!】
Chu Tiểu Miêu: QAQ
【Làm nũng cũng vô dụng, không cho phép gặm!】
Không gặm thì không gặm! Chu Tiểu Miêu tức giận nhíu nhíu chân mày, đưa tay đâm lên ngực người đàn ông đang đến gần mình, bên ngoài nghiêm túc bên trong yểu xìu nói: “Anh làm gì vậy, đừng tới gần tôi!”
“Đừng căng thẳng, tôi chẳng qua là chào hỏi người quen thôi mà.” Mẫn Duệ Gia trực tiếp ngồi ở bên người Chu Dương, sắc mặt vốn đang nhàn nhạt lại hiện lên nụ cười nhẹ: “Hay là cậu sợ tôi? Cho nên mới không tôi đến gần?”
“Tôi không phải là người quen của anh.” Chu Dương lẩm bẩm, lại cảm thấy như vậy có hơi tổn hại uy nghiêm của nhân vật phản diện, lập tức đứng đắn nói: “Tôi không sợ anh đâu!”
“Ừ, cậu không sợ.” Mẫn Duệ Gia mắt lộ ý cười, đưa tay vẫy gọi người phục vụ đang lẫn trong đám người qua, đơn giản yêu cầu mấy câu, phục vụ gật đầu rời đi.
Chu Dương cảm thấy có chút không đúng lắm, thắc mắc: “Sao anh ta lại nhìn tôi? Anh vừa nói gì với anh ta đấy?”
“Chẳng qua là gọi một vài món ăn thôi.” Nam thần thần sắc nhàn nhã dựa ngồi ở một bên, cánh tay khoác lên lưng ghế của Chu Dương, không dấu vết đem người bao bọc lấy, nhưng biểu tình vẫn lãnh đạm, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.
“Ồ…” Chu Tiểu Miêu chưa phát hiện ra bất thường, vẫn ngồi tại chỗ tận hưởng dư âm mới vừa rồi mình đặc biệt có khí thế, vẫn cho là mình chất vấn nam chủ, nam chủ không dám không trả lời [ không hề ], đây chắc chắn là khí phách vương giả của đại nhân vật phản diện trong sách nói đây mà(*^▽^*)
【……..】
Hai người ngồi yên lặng một lúc, Mẫn Duệ Gia nhìn người đang ngoan ngoãn uống nước, ánh mắt từ mái tóc màu nâu của cậu, dời đến lông mi khẽ rũ xuống, cái mũi thẳng thẳng, còn có đôi môi phấn nộn bởi vì dính nước mà ướt át đầy đặn, cuối cùng dừng lại ở hầu kết không ngừng nhúc nhích. Tinh xảo xinh xắn, ngậm ở trong miệng chắc hẳn xúc cảm rất tuyệt…
Ở trong tư tưởng càng ngày càng nguy hiểm, Mẫn Duệ Gia kịp thời ngăn lại ý niệm của mình, không ngờ mình lại có ngày có cái suy nghĩ dâng trào như vậy, câm nín hồi lâu.
Sống tới hai mươi bốn năm, cho tới bây giờ hắn chưa được trải qua cái loại chỉ là nhìn người khác thôi mà thiếu chút nữa có phản ứng. Giống như mấy tên nhóc mới lớn nhìn thấy người mình thích, một loại cảm giác cho tới bây giờ mình chưa từng nghiệm qua.
Suy nghĩ của hắn hơi dừng lại, nghiêng đầu tiếp tục quan sát thanh niên bên người, cảm giác trong lòng càng ngày càng kỳ quái, mình tại sao lại đột nhiên hứng thú với cậu ta? Rõ ràng lúc cùng một nhóm, sống chung bốn năm mình cũng không có cảm giác nào, bây giờ mới nhìn thấy đối phương lại cảm thấy đầy mắt đầy lòng đều là vui vẻ, thậm chí có thể kích thích lên phản ứng nguyên thủy nhất…
Đối phương càng nhìn càng đáng yêu, không nhịn được muốn sờ đầu cậu một cái, gãi gãi cằm cậu, hy vọng cậu có thể lộ ra biểu cảm hưởng thụ, thỏa mãn lúc đó.
Đáng tiếc, tay mới vừa đưa ra, liền bị đối phương không chút lưu tình đập rụng.
Chu Dương vô cùng cảnh giác nhìn hắn: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Sao đề phòng tôi quá vậy?” Mẫn Duệ Gia cực kì hoang mang: “Cậu vốn chưa bao giờ sợ tôi, sao bây giờ lại sợ chứ?”
Mắt Chu Dương sáng lên, biết đây là tiếp nối tình tiết của nhân vật phản diện, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức căng thẳng, cười lạnh nói: “Anh quả nhiên tới chọc tôi khó chịu mà, sao nào? Cảm thấy mình bây giờ rất tức giận, thì có tư cách ở trước mặt tôi ra oai hả?”
“Trước khi đến trước mặt tôi phách lối, nhớ phải suy nghĩ nhiều hơn, vì sao mình có ngày này, dù sao tiền nhân trồng cây thì hậu nhân hưởng mát, anh xem có đúng không? Người dư thời gian rảnh rỗi vòng vo còn không biết xấu hổ ở trước mặt tôi ầm ĩ, thật buồn cười!” Chu Tiểu Miêu nghiêm túc chấp hành lời kịch của nhân vật phản diện, đem lời kịch hệ thống đánh dấu từng chữ từng câu nói ra.
Lời này đặt trong lỗ tai ai cũng không dễ nghe, Chu Dương nói mà có hơi chột dạ, nhưng vẫn cường ngạnh đọc cho trót, sau đó lý trí khí thế ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mẫn Duệ Gia: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng hả?”
Người trước mặt quả nhiên trầm mặc, nhìn chằm chằm vào cậu thật lâu không nói gì.
Chu Tiểu Miêu cảm thấy chắc chắn mình đã đả kích nam chủ, lập tức đắc ý, nâng cằm mình lên, nặng nề hừ lạnh một tiếng, bày tỏ rằng mình hết sức xem thường hắn, nội tâm vô cùng sung sướng: Hệ thống hệ thống, giá trị tức giận có tăng lên không?
【Không:)】
Chu Tiểu Miêu: …
Cái này không khoa học, lời này rất khó nghe, chỉ cần có chút sĩ diện đàn ông thì sẽ tức giận, anh ta sao lại…!!!
Chu Dương đang nghĩ vẩn vơ đột nhiên bị người nắm chặt cổ tay, kéo cậu dậy, cưỡng ép rời khỏi bữa tiệc. Nửa đường Chu Dương thậm chí còn nhìn thấy gương mặt quản lý của mình đang kinh ngạc chợt lóe lên.
Chu Tiểu Miêu: Hệ thống hệ thống tôi sắp bị nam chủ giết chết [ khóc lớn. jpg]
【Nga, thân là hệ thống nhân vật phản diện, tất nhiên sẽ có tính năng nhặt xác, luôn sẵn sàng phục vụ, cậu yên tâm đi ha:)】
Chu Tiểu Miêu: …
Bị lôi một đường đi tới phòng nghỉ phía sau đại sảnh bữa tiệc, cửa sau lưng phanh một tiếng đóng lại, Chu Dương không hề có lực phản kháng nào bị ép ngồi trên ghế sô pha, vẫn dũng cảm như cũ đối mặt với thế lực tà ác, hung hăn nói: “Anh, anh muốn làm gì!”
Mẫn Duệ Gia đang đứng thì dừng một chút, vốn không muốn làm gì lại trực tiếp đem người đè xuống ghế sô pha, đem cậu giam cầm giữa ngực mình và lưng dựa của ghế sô pha, thanh âm lạnh lùng nói: “Đem chuyện cậu xuất ngoại mấy năm nay nói ra, nhất là những người cậu tiếp xúc, cẩn thận kể ra hết, không cho phép bỏ sót!”
Chu Dương trợn to hai mắt, không thể tin nói: “Anh nói gì? Chuyện của tôi tại sao phải nói cho anh, anh cũng không phải là người của tôi, bây giờ anh muốn làm gì, thẹn quá hóa giận hả? Mới vừa rồi bị tôi nói trúng đúng không!”
“Đồng Diễm!” Sắc mặt Mẫn Duệ Gia càng lúc càng nghiêm túc: “Cậu nói cho tôi lời cậu mới vừa nói là ai dạy cho cậu?”
“Không có ai hết!” Hệ thống không phải là người, Chu Dương có lý nên chẳng sợ: “Đây là lời tôi muốn nói, không ai dạy tôi hết.”
Mẫn Duệ Gia trầm mặc nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt ác liệt nghiêm túc: “Tôi hỏi lại một lần cuối cùng!”
Người này hoàn toàn không giống với lúc mới vừa gặp lãnh đạm cùng thờ ơ, giống như là một người khác, ánh mắt lạnh như băng thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, Chu Dương há miệng một cái, giọng như bị nghẹn vậy, lắp bắp, đến cuối cùng không nói nên lời.
Người này… Thật đáng sợ.
“Anh, anh sao quan tâm tôi vậy!” Chu Dương bị kinh sợ, có hơi tủi thân không biết tại sao, sao anh ta dữ quá vậy, giống như muốn ăn thịt cậu, nói chuyện bình thường không được hả QAQ
Mắt thấy người trước mặt cúi đầu không nói, lúc này Mẫn Duệ Gia mới cảm thấy thái độ của mình có chút nghiêm trọng, hình như người trong ngực bị hù dọa.
Hắn có hơi không biết phải làm sao, vỗ đầu cậu một cái để trấn an: “Đừng sợ, tôi chẳng qua là lo cậu bị người khác dạy bậy, trước kia ngốc ngốc ngơ ngơ bị người ta lợi dụng, bây giờ nhìn xem, không có chút tiến bộ nào!”
Chu Dương không nói lời nào, vốn nên kiên cường, không biết tại sao, đối phương càng ôn nhu, ngược lại mình càng cảm thấy tủi thân: “Anh dựa vào cái gì mà hung dữ với tôi, anh mới ngốc ngốc, anh mới bị người ta lợi dụng…”
Tiếng nói càng nhỏ càng tủi thân, Chu Dương từ lúc có trí nhớ cho tới nay lần đầu tiên bị người ta mắng, trước kia mình có da lông đẹp đẽ, đi tới đâu đều có người thích, bây giờ mình không có da lông, liền bị mắng QAQ
Chu Tiểu Miêu: Hệ thống tôi không muốn làm người, tôi muốn đổi lại hình dạng cũ, cậu xem hắn ta mắng tôi kìa [ khóc lớn. jpg]
Đến cái chết cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tại sao mới mắng một câu lại tủi thân… Hệ thống chần chờ vẫn không đả kích tâm hồn trẻ thơ của Chu Tiểu Miêu, chỉ nói 【Hắn ta mắng cậu cậu không được cắn hắn sao, dù sao cũng không chết không xong, cắn hai cái vẫn lời!】
Chu Tiểu Miêu: Có lý!
Nhìn cà vạt trước mặt mình đung đưa, Chu Tiểu Miêu ngứa tay nửa ngày, chộp lấy rồi kéo lại, nhe ra răng hổ cắn một cái lên hầu kết hắn, rất đắc ý dùng răng mình cọ cọ mài mài, ám chỉ rằng mình đang cắn mạch sống của hắn, sợ chưa, hắc hắc hắc…
“…”
Mẫn Duệ Gia chân hơi mềm một tay nắm chặt ghế dựa, sắc mặt càng lúc càng nghiêm nghị. Hắn đưa tay chộp lấy đầu của người đang ở trong ngực, đem người ôm chặt lấy, cố nén tê dại cả người đảo lộn vị trí hai người, biến thành hắn ngồi trên ghế sô pha, người trong ngực ngồi trên đùi hắn.
Trên người sôi trào từ lâu, cho dù là Mẫn Duệ Gia trầm ổn lãnh khốc thì bây giờ có hơi thất thố, bại trận bởi tên nhóc không biết xấu hổ ở trong ngực… Quang minh chính đại câu dẫn hắn, thật sự không nghĩ tới hậu quả sao?
Vốn dĩ đối với thanh niên mới vừa trở về nước này ôm tình cảm không giải thích được, bây giờ bị như vậy, đến Liễu Hạ Huệ còn không nhịn được.
Ngay khi Mẫn Duệ Gia sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc, tay nâng lên chuẩn bị ôm lấy người trong ngực, người trên người mình đột nhiên xông ra như đạn đại bác, trong nháy mắt đã vọt tới cửa.
“Lêu lêu lêu ~~~” Chu Tiểu Miêu hoàn toàn không ý thức được mình mới vừa từ miệng cọp thoát ra, đắc ý nhìn người trên ghế sô pha đang có mơ ước chèn ép mình, nhanh chóng mở cửa lắc mình chuồn đi!
Hắn biết mình có thể cắn mạch máu của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dám đụng tới mình, há há há há há!
Lần đầu gặp mặt, Chu Dương cảm thấy mình thành công cứu hòa một ván, tâm tình trong nháy mắt thoải mái, cả người đắc chí, cho dù có trở về bữa tiệc, cũng sẽ cảm thấy nơi này không ồn ào, ánh đèn không chói mắt nữa.
Chu Tiểu Miêu: Hệ thống, giá trị tức giận có cao lên không?
【Không có
cho dù nam chủ bị trêu chọc như vậy, nhưng anh ta không tức giận đâu!】
Chu Tiểu Miêu không biết phải làm sao: Người này thật đúng là tốt tính, nếu có người dám cắn hầu kết của tôi, tôi liều mạng với hắn ta ╭(╯^╰)╮
【……..】
Hệ thống lo lắng thở dài, nó nên giải thích làm sao cho Chu Tiểu Miêu đây, ý nghĩa của việc cắn hầu kết ở loài người, so với loài mèo các cậu khác nhau hoàn toàn.
Thật là nhức đầu.