Sau khi tới nơi này thực tập, tôi bị đen không ít. Mỗi ngày đều rời giường lúc 6 giờ, mấy ngày đầu tôi còn buồn ngủ dậy không nổi nhưng sau đó cũng đỡ hơn. Tôi cùng anh ấy mỗi ngày đều video call. Một ngày gọi điện rất nhiều lần, mới đi có mấy ngày mà tôi đặc biệt nhớ anh ấy và anh ấy cũng vậy. Anh ấy nháo nhào muốn tới tìm tôi nhưng anh ấy cũng đang thực tập, cũng đang suy nghĩ đến cách tìm một công việc tốt hơn.
Tôi vừa cứ như vậy chịu đựng vừa quay về trường để ôn luyện cho kỳ thi cuối kỳ. Lúc thực tập tôi đem đồ dọn đi rồi, cho nên khi trở về thì không còn gì.Tôi ngủ ở trên giường cứng, bồi hồi mãi không thôi, thời đại học của tôi thế mà kết thúc như vậy ư.
Tôi nằm ở trên giường nhớ lại mấy năm nay của mình. Trông rất ổn, là bí thư chi đoàn, bí thư trường, thành tích cũng không tệ, quan hệ với các thầy cô cũng rất tốt, nhận được học bổng, top 3 học sinh tốt và cán bộ ưu tú, là đảng viên tích cực, có bạn bè thân thiết, quan trọng nhất chính là tìm được người yêu của mình và điều quan trọng hơn là sự tồn tại của người yêu của tôi khiến cho cả hành trình trở nên tốt đẹp hơn. Nó có vẻ không tồi, tiếp theo, tôi phải ngay lập tức lao tới đoạn nhân sinh còn lại.
Sau khi thi xong, trường của anh ấy cũng phải đi thực tập, anh ấy đi Thiên Tân mà tôi lại ở Thịnh Kinh. Giữa chúng tôi cách nhau chín giờ đi xe lửa, nhưng tôi không ngăn cản anh ấy, bởi vì tôi cho rằng tình yêu đẹp là phải cho đi, là tôi yêu anh ấy, mà anh ấy là tự do. Tôi hy vọng anh ấy có thể tỏa sáng rực rỡ ở lĩnh vực của mình, thế nên đi Thiên Tân là lựa chọn tốt nhất của anh ấy.
Tôi cũng tới địa điểm công tác của tôi, ở cái thôn nhỏ này chính thức bắt đầu sự nghiệp thực tập của tôi.
Từ đó về sau, một ngày của tôi cứ lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác. Tôi bắt đầu hoang mang, tôi học chuyên ngành, tôi học đại học. Sau khi tốt nghiệp chỉ để làm những việc như này sao. Tôi hình như bắt đầu thay đổi, ban đầu sự thay đổi ấy chỉ như một hạt giống, sau đó chậm rãi nảy mầm.
Tôi không muốn trở thành một người chỉ có thể làm trợ lý cho người khác, cả đời là trợ thủ cho người khác. Tôi không muốn đi làm nhân viên bán hàng vì tôi không thích giao tiếp với người lạ. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định tiếp tục đi học. Nhưng tôi quyết định không nói với ai, bởi vì tôi sợ rằng bản thân sẽ thất bại.
Cuối tháng chín, anh ấy đột nhiên nói cho tôi biết anh ấy đang nhập viện. Tôi bị dọa sợ, tuy rằng anh ấy đã nói với tôi là không có sao cả, đã khám xong rồi, không có chuyện gì lớn hết nhưng tôi vẫn vội vàng đặt vé đi thăm anh ấy. Dọc đường đi tôi đặc biệt sợ hãi, sau khi lo lắng đi hết cả một quãng đường, bảo vệ dưới lầu bệnh viện lại không cho tôi đi vào, nói đã qua thời gian thăm bệnh. Tôi gấp đến mức khóc lên khi gọi điện cho anh ấy, sau đó chị của anh ấy xuống lầu đón tôi, tôi mới đi lên được.
Thấy anh ấy nằm ở trên giường, người gầy đi rất nhiều, lòng tôi đau đớn không thôi, muốn mua cho anh ấy đồ ăn ngon nhưng bác sĩ nói anh ấy không thể ăn bất cứ thứ gì, phải đợi kết quả kiểm tra ngày mai. Sau đó tôi ngồi ngay bên cạnh anh ấy, cũng chỉ có thể ngồi.
Anh ấy vẫn luôn an ủi tôi, nói không quan trọng, ở bệnh viện vài ngày là tốt rồi. Tôi trước nay chưa từng chăm bệnh, tôi cũng không biết tôi có thể làm gì. Tôi chỉ có thể ở bên anh ấy, đỡ anh ấy lúc đi WC, sau đó lại chỉ có thể nhìn anh. Buổi tối giúp anh ấy lấy khăn ướt lau mặt. Anh ấy cảm động không thôi, tôi liền nghĩ, lau chân cho có khi nào khóc luôn không. Sau đó tôi lại lau chân cho, anh ấy thật sự suýt chút nữa khóc.
Buổi tối tôi nằm bên cạnh anh, anh ấy nói chụp bức ảnh đi. Sau đó anh ấy còn nhân lúc tôi ngủ chụp trộm đăng lên vòng bạn bè, anh ấy nói, chờ anh cưới em. Buổi sáng tôi cảm động không thôi khi thấy bài đăng. Thấy được rất nhiều bạn bè bình luận chúc phúc. Anh ấy lại hôn lên mặt tôi, nói, chờ anh cưới em. Tôi nói, được.
Xem ra giống như trước kia tư định chung thân, sau này tôi thật sự toàn tâm toàn ý chờ anh ấy cưới tôi, không hề dao động.
Anh ấy nói anh tốt lên hơn rồi, kêu tôi trở về, đúng lúc công ty cũng rất bận, chúng tôi hẹn tháng sau gặp mặt lại. Về sau mỗi tháng chúng tôi đều gặp nhau một lần.
Sau khi trở về, công ty muốn tôi đi Tam Á vào mùa đông, tôi suy nghĩ một chút, giống như không quá hợp lý. Tôi chính là một người thích mạo hiểm, anh ấy nói anh không đồng ý để em đi. Tôi ngay lập tức biểu đạt với anh ấy rằng tôi muốn đi, anh ấy nói vậy được rồi, sinh nhật năm nay của em cùng đông chí, chúng ta không thể cùng nhau trải qua. Nhưng tôi làm sao quản được những điều đó, cũng không quay đầu lại đi rồi.
Sau khi đến Tam Á, là một chu kỳ mới về gieo giống, ươm mầm, trồng cây phải có thời gian nhất định,… Một đoạn thời gian bận bịu rốt cuộc cũng rảnh, tôi cùng Quý Hàm ở trên đảo tham gia vào một lữ đoàn. Đó là lần đầu tiên sau đại học tôi đi ra ngoài chơi khi bất hòa với anh ấy. Mỗi một nơi tôi đi qua tôi đều sẽ chụp ảnh gửi qua cho anh ấy, chia sẻ tâm trạng của tôi khi đó cùng với anh ấy, chúng tôi đi được hơn phân nữa hồn đảo nổi danh ở địa phương, tôi ở thung lũng Hoa Hồng ước một điều ước. Lần sau nhất định sẽ cùng đi với anh ấy, bổ sung những bức ảnh không có anh ấy.
Đầu tháng mười một, tôi mới dám nói cho anh ấy biết tôi muốn tiếp tục đi học. Anh ấy rất tức giận, anh ấy chất vấn tôi, muốn đi học, vì cái gì muốn đi Tam Á, vì sao không ở lại Thịnh Kinh học tập, rốt cuộc đã nghĩ gì. Anh ấy nói anh không muốn tôi lại đi học. Nhưng khi đó tôi chỉ muốn được thoát khỏi môi trường công tác của mình nên đã bất chấp nhiều như vậy.
Có lẽ từ lúc đó giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện những vấn đề. Nhưng tôi chưa bao giờ là loại người núp bóng của người khác, tôi muốn sát cánh cùng anh ấy, bất cứ chuyện gì tôi đều muốn cùng anh ấy cùng nhau giải quyết, cùng nhau gánh vác. Tôi không thể làm người chỉ ở bên cạnh phất cờ hò reo. Cho nên tôi đã nói rất nhiều, thái độ cực kì kiên quyết. Cuối cùng anh cũng đồng ý cho tôi làm như vậy.
Giữa năm tôi về thành phố T báo danh, anh ấy tới sân bay đón tôi, chúng tôi ôm nhau ở lối ra, anh ấy nói trở về rồi đừng đi. Tôi không trả lời anh, bởi vì kỳ thi là vào tháng năm, tôi chỉ cần ba tháng là đủ. Tôi quay đầu hỏi anh, chúng ta ăn gì, anh ấy nói ăn lẩu đi, nhiệt độ trong ngày chênh lệch rất lớn, đừng để bị cảm.
Đúng vậy, khi đó Tam Á so với Thịnh Kinh, thấp hơn rất nhiều độ.
Chúng tôi đi dạo trên đường phố Thịnh Kinh, không ai nhắc về chuyện kỳ thi, cũng không có nhớ về ngày trước, càng không có triển vọng tương lai, hiện tại ngẫm lại, khi đó anh ấy thật rất thất vọng. Lúc đó, anh ấy hẳn là thật sự muốn kết hôn với tôi.
Nhưng đột nhiên tôi biến thành một người có ước mơ. Tôi không muốn lại làm một con cá mắc cạn, tôi không thể thoải mái yên tâm tiếp nhận đối đãi của người khác khi mà tôi không đền đáp lại được điều gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT