Bởi vì một câu ” Không về được “của kỵ sĩ trưởng, Giản Kiều lập tức liền nhảy lên xe ngựa, chạy tới phủ công tước.

Cậu muốn đổi lại với Lôi Triết. Cậu sợ chết, nhưng cậu sợ Lôi Triết thay mình đi chết hơn.

Sau khi gõ mở cửa của phủ công tước, cậu mới từ trong miệng quản gia biết được, Lôi Triết cùng lão công tước đã đi tới trại lính. Hai cha con bọn họ sẽ cùng nhau xông pha lên chiến trường.

Giản Kiều liền vội vội vàng vàng chạy tới quân doanh, nhưng ngay cả cửa của quan doanh cũng không vào được. Lôi Triết kiên quyết không chịu gặp cậu.

Giản Kiều đứng ở ngoài chờ đợi. Lôi Triết không ra,  thì cậu không đi trở về.

Nhưng cậu đánh giá quá cao năng lực của chính mình. Khổ nhục kế này căn bản không có chỗ trống để triển khai. Lôi Triết phái mấy người lính, trực tiếp trói cậu lại đem về nhà trọ, còn bày mưu đặt kế để hai tên người hầu nam khóa trái phòng ngủ của cậu.

Mãi đến tận ngày quân đội xuất phát ấy, Giản Kiều mới giành được tự do.

Cậu leo leo lên tòa nhà cao ở cổng thành, sắc mặt tái nhợt mà nhìn xuống.

Lôi Triết mặc khôi giáp màu đen cưỡi ngựa đi ở trước nhất, lão công tước lạc sau hắn nửa vị trí. Lần này, hai cha con bọn họ là chính Phó chủ soái. Kẻ cầm đầu dẫn đến chiến tranh bạo phát, An Đức Liệt thân vương lững thững đi theo hai người, trong mắt ẩn giấu dã tâm cùng sự không cam lòng khi phải chịu làm kẻ dưới trướng.

Hắn nỗ lực lợi dụng cuộc chiến tranh này để thiết lập  vững vàng vị trí thái tử của mình. Hắn cần phải có một chiến công và danh vọng lớn lao chứng tỏ sự oai phong của bản thân. Còn ở trong chiến tranh sẽ chết mất bao nhiêu người, thì điều này hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn. Có lẽ 300 người bị tàn sát dã man kia, cũng chỉ là một loại thủ đoạn giúp cho hắn khơi mào lên ngọn lửa chiến tranh.

” Lôi Triết, Lôi Triết!” Giản Kiều nằm nhoài trên tường thành, một tiếng tiếp một tiếng mà gọi, thét cho đến khi cổ họng trở nên khản đặc.

Có rất nhiều người đồng thời gọi như cậu. Bọn họ đứng ở trên tường thành, nhìn theo con trai của chính mình, trượng phu, bằng hữu, huynh đệ… Đi xa. Lần này đi, có khả năng một ít người trong quân đội mãi mãi cũng không về được nữa.

Nghĩ tới đây, Giản Kiều gọi càng cấp thiết hơn. Nửa người cậu cũng đã nhoài ra tường thành, gần như muốn trực tiếp nhảy thẳng xuống. Hai người hầu nam cuống quýt ôm lấy eo cậu.

Giản Kiều thật hận không thể nhảy xuống, ngã thẳng vào trong lòng Lôi Triết. Như vậy, cậu có thể đem người kia đổi lại.

Tiếng la của cậu bị nhấn chìm bên trong tiếng hô hoán như nước thủy triều.

Ngay tại lúc này, trong lòng Lôi Triết sinh ra ý nghĩ quay đầu lại, nhìn thẳng về phía Giản Kiều. Khuôn mặt tuấn mỹ như đao khắc lên không mang theo một tia biểu tình, trong tròng mắt xanh thẳm cũng không có nửa điểm chập trùng sóng lớn.

Hắn cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn Giản Kiều, ánh mắt thâm thúy đến mức dường như muốn đem đối phương hút vào.

Giản Kiều bị hắn nhìn quá mức chăm chú dần dần ổn định lại.

Hai người cách xa không gian, cách xa dòng người, nhìn nhau thật lâu.

Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ đôi mắt đỏ hoe của Giản Kiều, nhưng Lôi Triết lại vào lúc này thu hồi tầm mắt. Hắn gắp kẹp bụng ngựa, khiến cho tuấn mã dưới thân phi về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Cách Lan Đức.

Hai tay Giản Kiều chống đỡ tường thành, vội vội vàng vàng nhoài thân ra, lớn tiếng la lên: ” Lôi Triết, Lôi Triết, anh mau trở về!”

Hai tên người hầu không chỉ ôm lấy eo cậu, còn ôm lấy chân của cậu. Nếu như không ai ngăn cản, vừa nãy cậu đã nhảy xuống!

Quân đội biến mất ở cuối con đường, dân chúng tống biệt chậm rãi tản đi, chỉ có Giản Kiều là còn đứng ở trên tường thành, trên mặt mang biểu tình hồn bay phách lạc. Ở phía kia của bức tường thành có một cô gái, bên người cô có rất nhiều người hầu cùng kỵ sĩ vây quanh, có người giúp cô bung dù, có người giúp cô tách ra khỏi dòng người.

Cô ấy mang theo duệ đuôi váy hoa lệ, không nhanh không chậm đi tới.

“Cậu chính là Giản Kiều?” Cô ta tiếng nói chậm rãi hỏi.

Giản Kiều lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú phía cuối đường, nhìn về nữ nhân kia, sau đó kinh ngạc phát hiện đối phương thế mà lại là Khắc Lệ Ty công chúa.

“Chính là tôi.” Biết được thân phận cao quý của đối phương, Giản Kiều lẽ ra phải khom lưng hành lễ. Nhưng người xưa nay cẩn thận chặt chẽ như cậu lại thẳng tắp mà đứng tại chỗ, không có bất kỳ hành động nào. Sự ra đi của Lôi Triết phảng phất như lấy đi bộ não và một nửa linh hồn của cậu.

Cả người cậu đều nằm trong dòng nước xoáy ngổn ngang, bàng hoàng, luống cuống. Cậu không có cách nào làm ra phản ứng với thế giới bên ngoài.

Khắc Lệ Ty công chúa trên dưới đánh giá cậu mà không hề che giấu chút nào, cuối cùng cong môi nở nụ cười, nụ cười này rất ngọt ngào, nhưng bên trong tròng mắt lại ngâm một tầng nọc độc.



Hai tên người hầu bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, ấy vậy mà trực giác nhạy cảm của Giản Kiều lại hoàn toàn không có phản ứng.

Lôi Triết đi rồi, cậu đã không thể suy nghĩ thêm gì khác. Khắc Lệ Ty công chúa đối với mình có có địch ý hay không, cậu hoàn toàn không để ý, cậu chỉ muốn đem Lôi Triết trở về.

“Hoa Đô bá tước quả nhiên danh bất hư truyền, khuôn mặt này còn trắng nõn hơn cả tôi.” Khắc Lệ Ty công chúa khẽ cười khen một câu, sau đó rời đi. Cô ấy phảng phất như chỉ đến đây để chào hỏi.

Giản Kiều vừa không khách sáo hàn huyên, cũng không khom người cúi chào. Cậu đi tới một bên tường thành, tiếp tục nhìn về phương xa, chẳng khác gì một pho tượng.



Sau mỗi một ngày, Giản Kiều đều đợi tin tức chiến thắng trở về của Lôi Triết.

Chờ từ đầu mùa xuân đến đầu mùa hạ, lại từ đầu mùa hạ đợi đến trời thu. Ngày hôm đó, tiền tuyến rốt cục đưa tới chiến báo,  đội quân tiến công do Lôi Triết chỉ huy đã bị quân chủ lực do Lan Đốn tướng quân chỉ huy đánh chặn và tàn sát, cuối cùng biến mất ở cánh đồng hoang vu.

Toàn bộ đội ngũ mấy trăm người, tất cả đều không thể trở lại trại.

Cánh đồng hoang vu che kín đầm lầy phảng phất như đã đem bọn họ cắn nuốt.

Mộ An hoàng hậu khi nhận được chiến báo đã té xỉu tại chỗ. Hơn nữa Tra Lý Tam Thế đã qua đời từ hai tháng trước, những tin tức này đối với quân đội của Cách Lạc Thụy mà nói không thể nghi ngờ nhất định là một đòn đả kích nặng nề.

Thời khắc đại chiến nổ ra, quốc vương đột ngột qua đời, chuyện này dù nghĩ thế nào cũng là một điềm báo xấu.

Mộ An hoàng hậu nằm ba ngày trên giường bệnh mới miễn cưỡng khôi phục tinh thần.

“Triệu hồi Giản Kiều vào cung điện cho tôi!” Cô ta trầm giọng hạ lệnh.

Mấy chục phút sau, Giản Kiều bị một nữ quan đưa vào cung điện hoàng hậu. Cậu đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt càng tái nhợt hơn so với trước đây, sương mù dày đặc trong mắt như vực sâu biển lớn, nuốt sống tất cả tình cảm.

Thương tâm, khổ sở, hối hận, những cảm xúc nhân loại nên có, lại không thể hiện ra trên khuôn mặt tuấn mỹ quá mức của cậu.

Cậu ngồi ở bên cửa sổ, người lại phảng phất như đang bồng bềnh tại phương xa.

Nhìn thấy cậu như vậy, Mộ An hoàng hậu càng nhất thời không biết nên nói gì. Thật lâu sau đo, lâu đến mức ngọn lửa trên chân nến bắt đầu trở nên yếu ớt dần đi, Mộ An hoàng hậu mới chậm rãi mở miệng: “Tôi biết Lôi Triết là vì cậu mới cự tuyệt hôn nhân mà tôi an bài cho hắn, cũng cự tuyệt sự bảo vệ của tôi. Nếu như không có cậu, hiện tại hắn vẫn đang ở bên trong phủ công tước, cười đùa cùng đám chó mèo, hoặc là cùng thê tử của hắn vân du khắp nơi.”

Thân thể gầy yếu của Giản Kiều hơi chao đảo một chút, nhìn qua giống như một đám lửa sắp tàn.

Cậu cúi thấp đầu, đem đôi mắt ửng hồng của mình giấu ở trong bóng tối.

Cho đến lúc Mộ An hoàng hậu cảm thấy mệt mỏi khi phải nhìn khuôn mặt đẹp đẽ giỏi về đầu độc lòng người của hắn, mới nhắm mắt lại nói rằng: “Trở về cầu khẩn đi, dùng thành ý to lớn nhất của cậu cầu nguyện Lôi Triết có thể bình an trở về. Đây là chuyện duy nhất cậu có thể làm cho hắn.”  

“Đi đi, tôi không muốn gặp lại cậu nữa.” Cô vung vung tay, tiếng nói thập phần uể oải.

Giản Kiều yên lặng đứng lên, chậm rãi khom người xin cáo lui.

Sau khi trở về nhà trọ, cậu cởi áo khoác casmia cùng giày ống cao, đi chân đất, chỉ mặc một bộ áo sơ mi trắng đơn bạc cùng một cái quần đen, nâng một ngọn nến bọc trong lồng pha lê, đi tới trên đường.

Cậu đi bộ vào giáo đường, quỳ gối trước mặt Thượng Đế thành tâm thành ý cầu khẩn vì Lôi Triết, sau đó đi vòng cả tòa Cách Lan Đức, mỗi đi một bước đều ở trong lòng yên lặng niệm tụng một câu: “Cầu Thượng đế phù hộ cho người yêu dấu nhất của tôi. Phù hộ hắn có thể bình an trở về.”

Nghi thức đi bộ bằng chân trần và thắp nến cầu nguyện là một dạng truyền thống, một khi bắt đầu nhất định phải tiến hành tới cùng, không quản thổi gió hạ mưa hay là băng tuyết bao trùm. Mỗi khi trong nhà phát sinh tai nạn trọng đại, rất nhiều người đều sẽ làm như vậy.

Nhưng đó là lần đầu tiên đối với Giản Kiều. Cậu đến đến từ thời hiện đại, đến từ một đất nước thế tục, từ một xã hội tin vào khoa học. Cậu không kính ngưỡng Thượng Đế, cũng không tin thần tích.

Nhưng bây giờ, cậu lại khẩn cầu một trận thần tích. Cậu hi vọng Lôi Triết có thể sống sót trở về.

Thời điểm cậu đi chân trần ở trên đường, rất nhiều người ý thức được cậu đang làm gì. Tin tức chiến bại đã lan truyền khắp nơi thành thị.

Vì vậy không ngừng có người tiếp tục đi theo phía sau cậu, tạo thành một dòng sông uốn lượn được hội tụ từ dòng người cùng ánh nến. Con sông này chậm rãi đi vòng quanh trên mỗi một con đường, âm thanh cầu xin thần phật phù hộ lan tỏa khắp nơi.



Bất tri bất giác, bầu trời rơi xuống mưa phùn mù mịt. Người từ trước đến giờ sợ sệt dãi gió dầm mưa như Giản Kiều lại hoàn toàn không tránh né. Cậu thậm chí còn nghĩ, trận mưa này có phải là ông trời đang đáp lại chính mình hay không?

Lôi Triết có thể sống sót trở về sao? Hắn vì mình mới đi ra trận. Hắn yêu mình, cho nên hắn biến mất.

Yêu thực sự là thứ đáng sợ nhất trên thế giới.

Yêu là hủy diệt.

Trong suốt cuộc buổi cầu nguyện, những ý niệm này gần như khiến tâm trí của Giản Kiều tan vỡ.

Đã sống hai đời, tất cả mọi người xung quanh cậu, bao gồm cả bản thân cậu, tựa hồ bị hủy diệt bởi tình yêu.

Vì vậy sau khi trở về, ngâm qua một hồi mưa thu, cùng với tâm lý quá mệt mỏi, không ngạc nhiên chút nào khi Giản Kiều ngã bệnh. Trận bệnh này ập đến dữ dội, cơ hồ tại ngày đầu tiên liền tước đoạt năng lực đi đứng của cậu. Cậu nằm ở trên giường, luôn luôn ho khan, ho đến mức tất cả trong miệng đều là mùi máu tanh.

Bác sĩ đến xem qua vài lần, cuối cùng đều lắc đầu rời đi.

Giản Kiều biết mình sống được không bao lâu nữa. Cậu sợ chết, nhưng cậu lại dự đoán chính xác về cái chết. Cậu ăn một bữa cơm, bổ sung nhiệt lượng, sau đó dùng cánh tay bủn rủn vô lực, viết hai phong thư xiêu xiêu vẹo vẹo.

Một phong thư cho Lôi Triết, lại không biết nên gửi tới chỗ nào. Một phong thư cho Mộ An hoàng hậu, nó được nữ quan chuyển đến trong tay cô ấy vào ngay buổi tối ngày hôm đó.

Sáng sớm hôm sau, Mộ An hoàng hậu đã ngồi ở bên giường bệnh của Giản Kiều, đem vài trang khế ước đất đai mỏng manh xé thành mảnh nhỏ ở ngay trước mặt cậu.

“Lôi Triết xác thực sớm đã biết bên trong lãnh địa của cậu ẩn giấu mấy quặng sắt chất lượng tốt. Hắn quả thật muốn khống chế cậu, thuận tiện đem quặng sắt khống chế ở trong tay. Mục đích hắn kết bạn với cậu là vì tôi, tôi muốn làm nữ vương. Nếu làm nữ vương thì chúng tôi cần phải có quân đội, cần phải có binh khí.” Mộ An hoàng hậu không e dè mà nói ra dã tâm không thể cho ai biết của chính mình. 

“Tôi biết, bằng không một cái bá tước nho nhỏ, một cửa hàng châu báu nhỏ nhoi, không cần tới hắn phải nhọc lòng phí sức như vậy.” Tiếng nói Giản Kiều hết sức yếu ớt, thỉnh thoảng xen lẫn những trận ho kịch liệt.

Lần thứ nhất gặp mặt, cậu cũng đã đoán được mục đích của Lôi Triết, nhưng bởi vì khát vọng ánh sáng và nhiệt độ trên người đối phương, cậu mới cho phép hắn tới gần như vậy.

Ánh mắt Mộ An hoàng hậu sắc bén nhìn gần cậu, nói rằng: “Nhưng tất cả những gì sau đó hắn đối với cậu là dùng tâm, bằng không hắn sẽ không lấy mạng của mình đổi với mạng của cậu.”

“Cái này tôi cũng biết.” Giản Kiều nhắm mắt, khóa lại dòng nước mắt sắp trào ra.

“Mạng của cậu đã dùng mạng của em tôi để đổi, cho nên cậu nhất định phải sống sót, hiểu chưa? Sống đến khi em của tôi bình an trở về.” Mộ An hoàng hậu nắm chặt cái tay gầy yếu đến mức chỉ còn dư lại xương cốt của Giản Kiều, gần như uy hiếp mà nói ra câu nói này.

Sau đó cô ta thoáng giơ lên hàm dưới, một đoàn y sư cung đình liền đi tới, xem bệnh cho Giản Kiều.

Người từ lâu đã từ bỏ tất cả, chuẩn bị tùy ý rơi vào đen kịt trầm miên vĩnh viễn như Giản Kiều, lại vào giờ phút này giãy dụa ngồi dậy, sương mù dày đặc trong mắt như bị cuồng phong thổi tan, hiển lộ ra ánh sáng giống như hỏa diễm thiêu đốt.

Cậu phải sống, cậu muốn sống đến khi Lôi Triết bình an trở về!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play