Lôi Triết nhanh chân đi vào trong pháo đài, thời điểm gặp thoáng qua Gia Tây Á ngữ khí lạnh như băng nói rằng: “Chớ tự mình đa tình, trận diễn xuất này không phải vì cô mà chuẩn bị. Nụ cười của cô khiến người khác phải bỏ ra vô số kim tệ đi mua, nhưng ở trong mắt tôi nó không đáng giá một đồng!”
Gia Tây Á nhún nhún vai, hoàn toàn không bị câu nói này xúc phạm tới.
“Thân mến, anh thật ấu trĩ!” Cô ta bắn trả một câu.
Lôi Triết cười nhạo một tiếng, tiếp tục đi vào bên trong.
Sau khi trở lại phòng yến hội, người quản gia dùng khay phụng đưa ra chiếc túi vải do An Đức Liệt thân vương lưu lại cùng với chiếc nhẫn khắc tộc huy Cách Lan Đức.
Lôi Triết cầm lại nhẫn, khoát tay nói: ” Hãy lấy chồng kim tệ này cầm đi khen thưởng đám Chu Nho kia đi, biểu diễn của bọn họ làm cho tôi phi thường hài lòng.”
Quản gia khom người lĩnh mệnh.
Lôi Triết đem nhẫn chụp vào trên ngón áp út, sau đó ngã dựa vào trong ghế sôpha, chậm rãi chuyển động chiếc nhẫn hình đầu sư tử ở ngón cái mà Giản Kiều tặng cho mình. Đầu óc của hắn còn đang không ngừng nhớ lại cảnh tượng lúc trước sắp chia tay, mê muội cùng tâm tình kích động giống như sóng biển rửa sạch trái tim của hắn.
Hắn cúi đầu, mang theo mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, hôn một cái kim cương máu được khảm nạm trong miệng sư tử.
Ngay tại lúc này, vị nữ Chu Nho tên là Tá Y kia rụt đầu rụt cổ, nơm nớp lo sợ mà đi tới, bên trong giọng nói run run: “Đại nhân, chúng ta vừa mới nhận được phần thưởng của anh, cho nên tôi ở đây là để thay mặt mọi người cảm tạ anh. Lòng hảo tâm của anh không gì sánh kịp, cảm tạ anh!”
Lôi Triết cụp mắt xoa xoa kim cương máu, thản nhiên điềm tĩnh đáp một tiếng, cặp chân dài tùy ý đặt ở trên cái bàn tròn, tư thái thập phần lười biếng.
Có thể nhìn ra được, màn biểu diễn ngày hôm nay thực sự đã lấy lòng được hắn. Hắn bây giờ như một đầu sư tử thỏa mãn, khắp toàn thân đều lộ ra vẻ thư thích nhàn tản.
Tá Y tỉ mỉ quan sát thần thái của hắn, vì vậy trở nên táo bạo hơn, quỳ sát xuống, nhỏ giọng nói rằng: “Đại nhân, sau khi kết thúc diễn xuất, chúng tôi đã nhận được rất nhiều lời mời của quý tộc. Bọn họ hi vọng chúng tôi đi đến quý phủ của bọn họ tiến hành biểu diễn, còn nói sẽ cho chúng ta rất nhiều kim tệ. Thưa anh, anh có cho phép chúng ta làm vậy không? Chúng ta có thể đem tất cả kim tệ thu hoạch được sau khi diễn xuất đều cho anh, chỉ xin anh mỗi ngày ban thưởng cho mấy người chúng ta một ít bánh mì trắng là được rồi.”
Bọn họ bị người khác nuôi dưỡng như súc vật, thức ăn tự nhiên sẽ là cám, lúa mạch da, rau héo….. đó là những thứ khó có thể nuốt xuống.
Trước khi bị bán vào phủ công tước trước, bọn họ thậm chí còn không biết ngủ ở trên giường là cảm giác gì. Một cái chuồng ngựa đơn sơ, chất đầy cỏ dại nơi sinh sống của những người như họ.
Một túi kim tệ khổng lồ như vậy là đồ vật mà bọn hắn chưa từng gặp từ xưa đến này. Vừa rồi, có mấy đồng bạn đã hôn mê bất tỉnh sau khi lấy được kim tệ.
Niềm vui sướng và hạnh phúc quanh quẩn tại trái tim mỗi người, mà Tá Y vô cùng can đảm bỗng nhiên ý thức được, chính mình đã gặp một người chủ nhân vô cùng nhân từ, cũng đã tìm được một nghề nghiệp cực kỳ tốt.
Vì vậy cô ấy đến đây. Cô muốn xem thử mình có thể tranh thủ một chút để có được một cuộc sống tốt đẹp hơn cho những người bạn đồng hành của mình hay không, giúp họ giống như người bình thường, có thể ăn những đồ ăn bình thường, ở tại phòng ốc bình thường để sinh hoạt.
Nếu như trước đây, Lôi Triết tuyệt đối sẽ một cước đưa cái nữ Chu Nho lòng tham không đủ này đạp ra ngoài. Dùng danh nghĩa phủ công tước để đi biểu diễn kịch nói ở một nhà rồi lại một nhà, bọn chúng định làm cái gì vậy? Đem phủ công tước cải tạo thành đoàn xiếc thú sao?
Kịch nói do hắn tự mình biên soạn chỉ có thể được tổ chức ở trong quý phủ của hắn, biểu diễn cho các tân khách hắn mời xem, người bên ngoài đừng có mơ.
Hết thảy đại quý tộc đều là làm như thế này. Bọn họ chỉ muốn đem thứ đồ tốt nhất chiếm làm của riêng, thậm chí đem đem thứ đồ tốt nhất của người khác cướp đoạt lại, sau đó dùng những thứ tốt đẹp kia làm biểu tượng cho thân phận và địa vị của mình.
Nhưng mà, khi Lôi Triết ngẩng đầu lên, thời điểm lộ ra vẻ giận dữ, hắn bỗng nhiên nghĩ tới Giản Kiều. Hắn nghĩ tới nghĩ về sự phục tùng và thỏa hiệp của cậu, cũng nghĩ sự ôn nhu cùng thiện lương của cậu.
Vì thế hắn siết chặt quai hàm của mình trong nháy mắt, sau đó ngữ khí nặng nề mà nói rằng: “Có thể, tuy nhiên, các người chỉ có thể tiếp nhận lời mời ở những nơi có địa vị ngang ngửa hoặc là cao hơn phủ công tước. Lúc sắp ra khỏi cửa, các người còn phải nhận được sự đồng ý của quản gia, bằng không sẽ không được tự tiện rời đi.”
Đây là sự nhượng bộ to lớn nhất hắn có thể làm ra. Nếu bất kỳ con mèo hoặc con chó nào có thể mời Chu Nho của phủ công tước đi biểu diễn, như vậy thân là chủ nhân như hắn thì tính là gì? Trung đoàn trưởng của đoàn xiếc thú sao?
Tá Y vui mừng khôn xiết, liên tục rập đầu lạy: “Cảm tạ chủ nhân! Cảm tạ chủ nhân! Anh thật sự quá nhân từ! Thượng Đế nhất định sẽ phù hộ cho anh!”
Mỗi ngày đều có thể ăn vài bánh mì trắng vừa ngọt vừa mềm, đó là một niềm hạnh phúc sinh hoạt thế nào nhỉ! Thượng Đế cũng sẽ thấy được ước ao của bọn họ phải không?
Tá Y cao hứng đều mức nước mắt cũng sắp chảy ra.
Lôi Triết thiếu kiên nhẫn nghe những lời tâng bốc này, xua tay với Tá Y. Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng rít gào mừng như điên của đám Chu Nho kia, hắn không khỏi mỉm cười.
Hắn vẫn chưa ý thức được, trái tim sắt đá của chính mình đã sụp đổ một góc, lộ ra sự mềm yếu bên trong.
—
Cùng thời khắc đó, Giản Kiều đang ngồi ở trong xe ngựa, nhắm mắt hồi ức lại màn biểu diễn vừa nãy. Đương nhiên, điều cậu chú ý tới không phải là huyên náo trên đài, mà là mỗi một hành động bé nhỏ của Lôi Triết ngồi ở bên cạnh mình.
Người kia thường xuyên nhìn trộm gò má của bản thân, trong mắt tràn đầy căng thẳng. Người kia từ hưng phấn mong đợi đến ủ rũ. Người kia đưa chính mình lên xe ngựa, phảng phất như một đứa trẻ đã làm hỏng việc, lảng tránh đối diện cùng mình.
Từng cảnh tượng ấy, hết khung cảnh này đến khung cảnh khác, cũng có thể làm cho từ trong đáy lòng của Giản Kiều bật cười.
Vì thế cậu liền cong cong khóe môi, yên tĩnh mà nở nụ cười.
Mở mắt ra, cúi đầu, nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc thạch đeo tại ngón tay áp út, một cách tự nhiên cậu đột nhiên nhớ lại tròng mắt màu xanh lam của Lôi Triết, vì vậy mỉm cười.
Trở lại nhà trọ, thời điểm cởi chiếc áo choàng thuộc về Lôi Triết ra, cậu nhẹ nhàng vỗ về vải vóc mềm mại, lần thứ hai nở nụ cười.
Giản Kiều lúc nào cũng cười, mỗi một đoạn ngắn thoáng hiện về trong đầu có liên quan với Lôi Triết, mỗi một vật phẩm gửi ở bên người đến từ Lôi Triết, cũng có thể làm cho cậu phát ra tiếng mỉm cười đắc ý.
Chưa có ai quan tâm đến cảm xúc của cậu như Lôi Triết.
Cậu còn nhớ đời trước, thời điểm khi đang chìm trong suy sụp và sắp gục ngã vì kiệt sức, cú điện thoại cùng với cha mình kia. Cậu ở trong điện thoại cầu cứu, cậu nhất định phải phải tìm một người bác sĩ tâm lý cho chính mình, nhưng là trẻ vị thành niên, nên cậu không đủ khả năng trả mấy trăm tệ một giờ cho việc chẩn đoán và điều trị.
Khi cậu nghĩ mình sắp chết vì bệnh tật, ít nhất cha sẽ mềm lòng một chút.
Nhưng mà, người nghe điện thoại ở đầu dây bên kia, lại dùng thanh âm cực kỳ lạnh lùng nói rằng: “Mày đúng là mầm mống của mẹ mày, tất cả chúng mày đều yêu thích sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đó! Trầm cảm sẽ chết sao, vậy mày đi chết đi có phải tốt hơn không. Tao sẽ không lãng phí dù chỉ một phân tiền ở trên thân thể của mày đâu.”
Cắt đứt cú điện thoại này, Giản Kiều triệt để lâm vào bóng tối không thể tuyệt vọng hơn. Khi đó, cậu nghĩ mình sẽ như thế này cả đời, không có hi vọng, không có ấm áp, không có quang minh.
Nhưng bây giờ, một người cho là vĩnh viễn cũng không chiếm được hi vọng, ấm áp cùng quang minh như cậu, bỗng nhiên lại có một người hao hết tâm tư nỗ lực nhét tất cả những thứ ấy vào trong tay.
Nghĩ tới đây, Giản Kiều vừa cười, trong mắt lại lóe lên hơi nước mắt.
Đêm nay, cậu từ trong ác mộng bừng tỉnh, nhưng tựa hồ cũng không quá đỗi sợ hãi như trước nữa.
—-
Thời gian thoáng một cái đã qua, Giản Kiều cùng một số đại lãnh chúa xung quanh Địch Tác Lai Đặc rốt cuộc cũng ký kết được khế ước mua bán lương thực.
Thả xuống bút lông ngỗng, lúc cùng mấy vị đại lãnh chúa bắt tay, một người trong số đó bỗng nhiên tràn đầy phấn khởi mà nói rằng: “Chúng ta đi săn thú đi. Bây giờ là thời điểm thịt hươu mềm và tươi mới nhất.”
Người thấy máu liền ngất xỉu như Giản Kiều: “…”
Cậu căn bản không có cách nào có thể từ chối, bởi vì mấy vị đại lãnh chúa lập tức đã thay xong bộ quần áo săn, nắm lấy vũ khí, mang tới chó săn cùng kỵ sĩ, chuẩn bị xuất phát.
Người hầu cũng mang một bộ đồ đi săn phù hợp cho Giản Kiều. Nếu cậu đột ngột cắt ngàng chuyến lưu hành của những người này, khế ước ký kết vừa mới nói không chừng sẽ xảy ra sự cố gì đó.
Giản Kiều không đường thối lui lấy ra khăn mùi soa xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, gượng cười nói: “Tôi có thể gửi lời mời đến một vị bằng hữu được không?”
Vì vậy Lôi Triết liền tới.
Hắn cầm theo một thanh trường cung khổng lồ, dẫn một đám chó săn điên cuồng sủa gọi, vài tên kỵ sĩ cường tráng như tháp sắt đi hai bên, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến bãi săn.
Hắn tung người xuống ngựa, nhanh chân đi về phía Giản Kiều, dùng sức mạnh và cánh tay cường tráng đem đối phương kéo vào trong lồng ngực, vừa cười sang sảng vừa nói nhỏ: “Đừng lo lắng, tất cả đã có tôi. Tôi sẽ không để cho cậu nhìn thấy máu tươi rồi té xỉu dưới con mắt mọi người. Tôi sẽ bảo vệ cho thể diện của cậu.”
Hai má tái nhợt của Giản Kiều rốt cục nhiễm phải một tia đỏ ửng, tay chân lạnh lẽo cũng khôi phục một chút nhiệt độ. Dùng cuống họng đều đã khô khốc khàn tiếng sốt sắng mà nói rằng: “Lôi, cám ơn anh. Anh có thể tới đây thật sự là quá tốt.”
Cậu ngửa đầu nhìn hảo hữu duy nhất của mình, mím mím môi mỏng, lộ ra một nét cười cực kỳ nhạt nhẽo.
Lôi Triết dùng ngón tay xoa xoa một bên quai hàm của cậu, trong tròng mắt tràn đầy ôn nhu.
“Đừng lo lắng, chỉ cần đi theo tôi là tốt rồi.” Hắn lần thứ hai căn dặn.
Sau khi lên núi, Lôi Triết trên danh nghĩa dùng hành động phân công nhau mang Giản Kiều rời khỏi đội ngũ săn bắn.
“Chúng ta ở chỗ này chờ, sau khi trời tối bọn họ sẽ trở lại điểm tập hợp thổi lên kèn hiệu, thời điểm đó chúng ta liền có thể trở lại.” Lôi Triết tung người xuống ngựa ở một bên khe núi.
Cảnh sắc nơi này dưới cái nhìn của hắn là đẹp nhất. Hắn yêu thích âm thanh dòng nước chảy xiết đánh nham thạch, cũng yêu thích hơi nước tràn ngập bao phủ thung lũng mông lung.
Giản Kiều nhảy xuống ngựa, lo lắng hỏi: ” Nếu không bắn trúng con mồi, anh sẽ bị bọn họ cười nhạo, đúng không?”
Cậu biết rằng việc những đại quý tộc này thường ngày thích làm nhất chính là so sánh. So sánh tài phú, địa vị, quyền thế, nữ nhân, chiến tích… So sánh tất cả, mà Lôi Triết lại thích tranh cường háo thắng như vậy.
“Không sao. Vì cậu, coi như bị bọn họ cười nhạo cũng không đáng kể.” Lôi Triết đi về phía khe núi, ngữ khí thập phần hờ hững.
Nghe thấy câu nói này, Giản Kiều không tự chủ được nở nụ cười. Cậu đuổi kịp Lôi Triết, sau đó không thể không nhìn thấy dòng sông uốn lượn lưu động kia. Trên mặt nước nổi sóng lăn tăn tung bọt trắng xóa, dưới mặt nước có dòng chảy cuồn cuộn phun trào, tiếng nước ầm ầm ầm đầy trời khắp nơi vang lên.
Cảnh tượng như vậy, phút chốc liền đem Giản Kiều mang về cái ác mộng ban đầu kia.
Thẳng đến lúc này cậu mới phát hiện, chính mình ngoại trừ sợ sệt máu tươi, còn sợ sệt cả nguồn nước. Sợ hãi ẩn sâu với trong tiềm thức, làm cho cậu trốn tránh mọi sông hồ biển cả trong cuộc đời. Cho nên cậu chưa bao giờ phát hiện cái nhược điểm này.
Cậu chạy tới một bên khe núi, sắc mặt trắng nhợt, sau đó hốt hoảng rút lui.
Nhưng mà cục đá mọc ra rêu xanh ướt nhẹp quá trơn trượt, cậu dưới sự hoảng loạn dĩ nhiên ngã nhào xuống.
Rầm một tiếng, cậu tiến vào trong nước, lại phảng phất như lọt vào dung nham, sinh ra cảm giác đau đớn giống như liệt diễm thiêu đốt. Dòng nước tràn vào miệng mũi, cướp đi hô hấp của cậu, sợ hãi như một đầu quái thú, sóng ngầm từ bên trong dòng chảy xiết chui ra, hướng về phía cậu tập kích.
“Cứu tôi!” Cậu há miệng, nỗ lực hô lên hai chữ này, lại sặc vào càng nhiều nước lạnh hơn.
Dòng nước chảy xiết đem cậu cuốn về phía hạ du, dọc theo đường đánh vào nham thạch của đáy sông, đau đớn một lần so với một lần càng đến mãnh liệt hơn, hơn nữa nó đã giết chết cậu một lần.
Ngay khi thần chết siết cổ cậu, thời điểm muốn đem cậu tha về phía địa ngục, một đôi cánh tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo cậu, đem cậu mang khỏi mặt nước lộ ra tia sáng.
Là Lôi Triết.
Giản Kiều lập tức leo lên trên người đối phương, như một cây dây leo víu ở cây đại thụ có thể cho chính mình càng nhiều không gian sinh tồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT