Mười giờ tối, màn đêm buông xuống.
Bên trong quán bar Quang Niên, đêm khuya tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ vừa mới bắt đầu.
Tiếng hát đinh tai nhức óc quanh quẩn cả quán bar, trong đám người thường xuyên vang lên tiếng hoan hô reo hò chói tai. Các cô gái mặc váy ngắn ở đây không lúc nào không kích thích hormon tuyến thượng thận của tất cả đàn ông xung quanh tăng vọt, thỉnh thoảng còn bị người khác bắt chuyện, muốn lấy phương thức liên lạc.
Em gái nhảy nóng bỏng giữa sân khấu ra sức biểu diễn, những người muôn hình muôn vẻ tụm lại như vào một thùng nhuộm lớn. Có người cầm ly rượu chạy lộn xộn khắp nơi, có người xem biểu diễn, có người cùng nhóm bạn uống rượu chơi trò chơi, có người tùy tiện phát tiết tâm trạng mà hò hét tai...
Mà Biên Hành Phong lúc này đang ngồi trong góc, hai mắt nhắm nghiền ngáy khe khẽ. Người anh được bọc bởi bộ quần áo nhung vừa dày vừa nặng, hiển nhiên có chút xa lạ với hiện trường náo nhiệt này.
Thật may không ai chú ý tới bên này, anh tăng ca đã mấy ngày, hiếm khi được ngủ ngon giấc ở trong quán bar.
Cách đó không xa, Đường Tuy đang dẫn người theo dõi. Qua khoảng chừng mười phút đồng hồ, một người phụ nữ mặc váy đen, tóc ngắn trông rất lão luyện đi ra từ trong phòng bao dưới lầu. Cô ta cố hết sức hạ thấp đầu, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong bóng tối, vội vã bước lên lầu hai.
"Nhân vật mục tiêu xuất hiện."
Đường Tuy rất tự nhiên đứng dậy, thờ ơ lắc lắc ly rượu trong tay hai cái, đi theo lên lầu.
Đợi bóng người của y biến mất ở cửa thang lên lầu, Biên Hành Phong bất ngờ mở hai mắt ra, rời đi bằng cửa sau của quầy bar.
Lầu hai của quầy bar, trong phòng bao sang trọng nào đó.
"Nghe nói kẻ nhân tình kia của cô bị bắt rồi?" Đỗ Giang Đào ngậm điếu thuốc, ánh mắt khẽ lim dim lại thành một cái kẽ hở nhỏ, u ám trợn mắt nhìn Tô Đan Dương.
Tô Đan Dương mở chai rượu Âu Mỹ, giọng nói vô cùng thô lỗ: "Còn không phải là do tay chân các người không sạch sẽ hay sao! Sao Lý Băng lại xuất hiện ở chỗ Triệu Nam Tuấn chứ?! Không phải đã nói xử lý cô ta trước hay sao?"
Tay Tô Đan Dương vùi vào trong mái tóc ngắn đến mang tai của mình, dùng sức bứt mấy cái, tâm trạng kích động, "Nếu các người không thể cứu Mỹ Hàm ra, chúng ta cứ lấy mạng đổi mạng!"
Đỗ Giang Đào hừ lạnh một tiếng, không hề coi lời cô ta nói ra gì.
Chỉ là một lâu la dưới trướng Triệu Ngọc Cẩn mà thôi, tối nay ra khỏi cánh cửa này, còn có thể thấy ánh mặt trời ngày mai hay không cũng chưa nói chắc được!
"Bây giờ cớm đã để mắt tới chúng ta, tôi khuyên cô nên thức thời một chút để lão Triệu đưa cô 50 vạn trước, xuất ngoại trốn đi. Độc là từ tay cô cả, chỗ này của tôi rất sạch sẽ."
Tô Đan Dương không tự chủ được siết chặt ly rượu, cắn răng nghiến lợi nói: "Họ Đỗ, anh muốn qua cầu rút ván?!"
Mẹ nó!
"Không được nhúc nhích!"
Một giây tiếp theo, Đường Tuy dẫn người vọt vào bên trong, móc còng tay lạnh như băng từ sau hông quần ra...
Cửa sau của quán bar Quang Niên thông với một con hẻm cũ, đại đa số đều là các hộ gia đình khó khăn còn chưa thể di dời và phá bỏ, trên căn bản về ban đêm không hề có người đi qua lại.
Trên tường treo một bảng chữ lớn màu đỏ, dưới ánh đèn neon đặc biệt nổi bật.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn thô kệch, ánh mắt thô bỉ lén lén lút lút đi từ cửa sau quầy bar ra, run cầm cập lấy điện thoại ra bấm số di động của Triệu Ngọc Cẩn.
"Alo!"
Còn chưa chờ được đến lúc điện thoại thông máy, bả vai gã đã bị người khác ấn một lực thật mạnh xuống.
Toàn thân Lưu Toàn run lên, sắc mặt hoảng hốt quay đầu, lại thấy Biên Hành Phong anh khí mười phần, gương mặt tuấn tú trông như trong bài poker.
"Là mày?"
Biên Hành Phong vẫn còn có chút ấn tượng với người này, chính là khách làng chơi hôm bữa tới nhà Chu Mỹ Hàm.
Lưu Toàn chợt né khỏi tay của Biên Hành Phong, nhanh chân bỏ chạy!
"Đứng lại!"
Ánh mắt Biên Hành Phong khẽ run lên, anh nhấc chân đuổi theo.
Lưu Toàn giống như một con chuột chạy qua đường tùy tiện len lỏi vào các ngõ hẻm, quẹo hết mấy khúc cua, rất nhanh đã cắt đuôi được Biên Hành Phong.
Ra khỏi hẻm tồi tàn, đối diện chính là đường cao tốc, lúc gương mặt gã đang lộ vẻ đắc ý, sau lưng chợt truyền tới tiếng phụ nữ gọi ầm ĩ.
"Vị đại ca phía trước ơi."
Giọng nói đó mị hoặc êm tai, nhưng trong đêm tối lại càng toát ra vẻ lạnh lẽo thấm vào người.
Lưu Toàn cảnh giác quay đầu lại, một chiếc giày cao gót bay tới, nện chính xác lên mặt gã, không lệch dù chỉ là một mảy may.
"A!"
Lưu Toàn kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất, Biên Hành Phong cũng chạy hai ba bước lên trước nhấn gã nằm hẳn xuống rồi còng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trình Độ một hồi, hỏi: "Tại sao cậu lại ở đây?"
Không phải hắn đến Ngũ Thạch Kiểu gặp Trương Đại Xuân hay sao? Vì sao đi xong một chuyến trở về, sắc mặt lại khó coi tới kia.
"Người ta đương nhiên là quan tâm tới đội trưởng Biên rồi!"
Trình Độ nhón chân nhảy đến bên cạnh Biên Hành Phong, rồi tiện thể nhặt giày cao gót đi vào.
Hắn đã tỉnh táo lại lúc ở trên xe Trương Đại Xuân, bảo Trương Đại Xuân đi đường vòng đưa hắn tới đây.
"Về cục trước đã, bên Đường Tuy chắc cũng đã bắt được người rồi."
Hai giờ trước, Đường Tuy đưa một phần tài liệu do đội phòng chống ma túy tra được cho Biên Hành Phong. Biên Hành Phong xem xong mới biết, hóa ra Hắc Tam Nhi là phụ nữ, ngoài ra có quan hệ với cô ta cũng không phải Lý Băng mà là Chu Mỹ Hàm!
Biên Hành Phong liên tưởng đến tên chơi gái hôm đó tới nhà Chu Mỹ Hàm, nếu như Chu Mỹ Hàm là đồng tính luyến ái thì tại sao cô ta lại tiếp khách nam?
Do vậy, hai người chia nhau ra hành động, bắt được quản lý quán bar Quang Niên tên Đỗ Giang Đào, trung gian bán ma túy cho quán bar Quang Niên và KTV Kim Thạch là Hắc Tam Nhi và tài xế nhà Triệu Ngọc Cẩn, Lưu Toàn.
"Tiếp theo đội trưởng Biên có tính toán gì?" Trình Độ hơi đảo mắt, lòng dường như có chút không yên.
"Lập tức quay về thẩm vấn Chu Mỹ Hàm, cô ta không nói thật."
Biên Hành Phong vẫn áp chế Lưu Toàn, Chu Châu và Hứa Minh Hiên lái xe tới tiếp ứng.
"Sếp!"
Biên Hành Phong ừ một tiếng: "Trước tiên dẫn gã về cục, thẩm tra cả đêm."
"Rõ sếp!"
Sau khi lên xe, Trình Độ theo sát Biên Hành Phong, kề sát bên tai anh rủ rỉ: "Đội trưởng Biên, sau lưng vụ án này có gì đó. Chẳng bằng cậu vứt vụ này cho Đường Tuy, chúng ta chỉ cần tra rõ nguyên nhân cái chết của Chung Hiểu Kỳ, bắt hung thủ, cục trưởng Tôn chắc cũng không gây phiền phức cho cậu."
Giọng Trình Độ mang theo mấy phần yếu ớt, tựa như thể lực đã chống đỡ không nổi nữa, giống như lời còn chưa dứt thì sẽ té xỉu ngay.
"Không, bất kể sau lưng vụ án này có cái gì, tôi nhất định phải tra rõ!" Giọng điệu của Biên Hành Phong vô cùng kiên định.
"Cậu không sợ hay sao?" Trình Độ thấp giọng hỏi, giọng càng tỏa ra cảm giác âm u.
"Sợ?"
"Trở nên giống như tôi vậy, lún sâu vào trong đầm lầy không ra được. Trở thành ác quỷ, trọn đời không thể thoát thân."
Trình Độ vừa nói, trên mặt không tự chủ lộ ra nụ cười dữ tợn, dọa người khác cả kinh, nổi da gà toàn thân trong nháy mắt.
Biên Hành Phong lướt nhanh qua hắn một cái, sắc mặt rất bình tình: "Cậu cần nghỉ ngơi hoặc uống thuốc không?"
Đối mặt với những người có bệnh thần kinh, bạn không thể nói cậu ta có bệnh, nhưng thỉnh thoảng khi thích hợp cũng có thể nhắc nhở cậu ta, tới giờ uống thuốc rồi.
"Không cần." Trình Độ thu lại nụ cười, vẻ mặt ảo não.
"Cậu tốt nhất là chắc chắn bản thân mình không có vấn đề gì, nếu chết bên cạnh tôi, ngay cả tôi có trăm cái miệng cũng không phân bua được."
Biên Hành Phong nhắm mắt dưỡng thần, nhưng đầu óc lại hết sức tỉnh táo.
Anh thực sự có chút... không muốn liên can gì tới người này.
"Đội trưởng Biên, cậu biết cảnh giới cao nhất của trị liệu tâm lý là cái gì không?"
Biên Hành Phong mở mắt ra, nghe Trình Độ tự hỏi tự trả lời: "Là tự khỏi bệnh."
Hắn mất ba năm để tự chữa khỏi cho mình, dùng hết can đảm chạy về phía tia sáng sau cùng trong sinh mệnh của mình.
Nội tâm hắn liều mạng đuổi theo, gào thét lên với những tia sáng kia, những tia sáng đó liệu có hồi đáp lại hắn hay không?