"Triệu Nam Tuấn! Cậu dám!"

Thẩm Quân Xuyên ra sức giãy dụa, gân xanh nổi đầy trán, giọng khàn khàn nói: "Buông ra!"

Tưởng Văn Thiệu chật vật bò dậy từ trên đất, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt trừng lớn như muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Nam Tuấn, hét lên: "Chúng mày điên hết rồi à? Đến cả thầy giáo mà chúng mày cũng dám..."

Bọn điên này! Biến thái!

"Thầy giáo thì sao?" Triệu Nam Tuấn mở một chai bia, nhấp một hớp, quan sát thấy có vài người trong lớp đang dao động thì cười lạnh: "Chúng mày cho rằng hôm nay không làm thì sẽ không sao à? Nếu để tên họ Thẩm này đi tố cáo chúng ta, để xem ai trong chúng mày có thể trốn thoát!"

Vừa dứt lời, trên mặt vài học sinh nam lúc nãy vốn còn chút do dự bây giờ lại lộ rõ sự mê man. Bọn họ như tiến vào trạng thái vô thức, chỉ cần Triệu Nam Tuấn ra lệnh một tiếng, thì cái gì bọn họ cũng dám làm, kể cả trở thành đao phủ giết người!

Đúng vậy, chúng họ vốn đâu có muốn như vậy. Tất cả đều là lỗi của Thẩm Quân Xuyên, ai bảo hắn lắm chuyện xen vào việc của người khác. Chỉ cần nghe theo sắp xếp của Triệu Nam Tuấn, giải quyết cái tên Thẩm Quân Xuyên phiền phức này đi, thì sẽ không ai biết những gì họ đã làm.

Bọn họ không làm sai gì cả, sai là Thẩm Quân Xuyên, đều do Thẩm Quân Xuyên...

Triệu Nam Tuấn giật máy ảnh từ tay của một học sinh nam vóc dáng nhỏ bé, đi từng bước đến chỗ Chung Hiểu Kỳ.

"Cậu đừng tới đây, đừng tới đây!"

Chung Hiểu Kỳ co người vào trong một góc, gào khóc lên.

Cô không dám phản kháng, đến cả Thẩm Quân Xuyên cũng không cứu được các cô, thì cô có thể làm gì bây giờ?

Không ai có thể cứu các cô!

"Nè, thầy Thẩm mà chúng mày yêu quý đang phải thay chúng mày tham gia hoạt động đấy." Triệu Nam Tuấn nhét máy quay vào trong tay Chung Hiểu Kỳ, giọng nói trầm thấp ra lệnh: "Lo mà chụp bộ dạng đêm nay của thầy lại, nghe hiểu không?"

"Tôi... Tôi..."

Chung Hiểu Kỳ dùng hết sức thở hổn hển, dưới áp lực của Triệu Nam Tuấn, nước mắt cô tuôn như mưa, tay run rẩy chậm rãi nâng camera lên.

Tưởng Văn Thiệu cắn chặt răng, còn muốn xong lên thì bị Ninh Lộ ôm lại từ phía sau.

"Đừng... Cậu đừng đi. Để cho thầy Thẩm..."

Ninh Lộ thật sự không thể nói nổi nữa, cô vùi mặt vào lưng Tưởng Văn Thiệu, trốn tránh tất cả những sự việc sắp diễn ra.

Chu Mỹ Hàm ngơ ngác ngồi phía đối diện với Thẩm Quân Xuyên nhìn toàn cảnh sự việc, mắt trợn to không chớp dù chỉ một cái. Nước mắt cô đã cạn khô, vừa thấy buồn tủi lại thấy may mắn.

May mắn vì mình đã thoát được một kiếp.

Tiếng cười vui đùa trong phòng lại lần nữa vang lên, mọi người xúm lại vây xem nói cười rộn rã. Chuyện này đối với bọn chúng chẳng qua chỉ là một hoạt động, là một trò chơi mà thôi.

Trước kia đã chơi như vậy nhiều lần lắm rồi, vẫn bình thường chẳng có chuyện gì. Ở trong mắt bọn chúng, Triệu Nam Tuấn mới là kẻ thống trị, thậm chí còn có quyền hạn cao hơn cả pháp luật...

Thôi Hưng Hưng cởi tất rồi nhét vào miệng Thẩm Quân Xuyên, cợt nhả chạy ra sau xếp hàng.

Hay lắm, hắn ta là người thứ sáu.

...

Khi tiếng chuông tan học của tiết tự học buổi tối cuối cùng vang lên, lớp học đã khôi phục sự im lặng vốn có. Lúc này, hầu hết mọi người đều bị tiếng chuông này kích thích, bỗng chốc từ trạng thấy mê mang quỷ dị khôi phục lại bình thường.

Khắp nơi trong phòng học tràn ngập nồng nặc mùi rượu, hỗn tạp mùi tanh nào đó, hun cho người ta gần như không thở nổi.

Không ít người lấy lại tinh thần, sợ hãi nhận ra những gì mình vừa làm, nháy mắt hoảng sợ.

Rốt cuộc bọn họ đã làm gì thế này, lại làm như vậy với thầy giáo của mình...

"Thầy...Thầy Thẩm?"

Có người định tiến lại gần nhưng bị bạn học đứng bên giữ lại. Nói cho cùng cũng không có ai đủ can đảm để đối mặt với vị thầy ẻo lả vô tội, bị bắt chịu tội thay người khác kia...

Thẩm Quân Xuyên lúc này nửa quỳ trên mặt đất, áo sơ mi trắng bị xé nát không còn nguyên vẹn. Hai tiếng đồng hồ dài đằng đẳng bị tra tấn làm nhục cũng không khiến anh khuất phục, anh vẫn thẳng sống lưng, cắn chặt bờ môi, ánh mắt chưa bao giờ chứa đầy phẫn nộ và quyết tâm đến vậy.

"Tôi nhất định phải đưa lũ súc sinh các người... Súc sinh..."

Vẻ mặt Thẩm Quân Xuyên vẫn bình tĩnh, miệng lẩm bẩm: "Có CCTV, có CCTV."

"Tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ báo cảnh sát..."

Anh lảo đảo đứng dậy đi về phía cửa, lại bị mấy nam sinh cản lại khổ sở cầu xin.

"Thầy Thẩm, thầy đừng đi. Thật sự xin lỗi, chúng em sai rồi!"

"Thầy Thẩm, sau này chúng em không dám nữa, thầy tha cho chúng em lần này đi."

"Thầy Thẩm..."

Có vài nam sinh vây xem sau khi tỉnh táo lại cũng bắt đầu hối hận, thậm chí có vài người nhát gan còn quỳ xuống cầu xin Thẩm Quân Xuyên.

"Thầy Thẩm, mọi chuyện không liên quan đến chúng em, chúng em chỉ đứng xem thôi..."

"Đúng vậy, chúng em chỉ nhìn thôi, cái gì cũng không làm, tất cả là do bọn Triệu Nam Tuấn làm, không liên quan đến chúng em." Một nam sinh cao gầy quỳ xuống, khóc lóc cầu xin.

Thẩm Quân Xuyên vẫn nhớ rất rõ cậu ta, từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc buổi 'hoạt động' hoang đường, học sinh nam này vẫn chỉ ngồi yên chỗ của mình, không tham gia cũng không lên tiếng, có thì cũng chỉ dám liếc trộm vài lần mà thôi.

"Thầy, nếu thầy nói chuyện này ra ngoài thì sau này chúng em không cách nào làm người nữa, cầu xin thầy!"

"Chúng em thật sự biết sai rồi, cầu xin thầy!"

Vài nam sinh quỳ xuống, đau khổ cầu xin Thẩm Quân Xuyên cho họ một con đường sống.

Họ chỉ đứng vây xem, cũng chỉ nhìn qua mà thôi, họ đâu có làm gì sai?

Sai là đám người Triệu Nam Tuấn kia, bọn họ không có tội.

"Các cậu... chỉ đứng nhìn xem thôi à?"

Thẩm Quân Xuyên gần như gào lên, lặp đi lặp lại những lơi này. Không nhịn được mà bật cười, tiếng cười vừa chua xót vừa bi thương.

Chỉ đứng nhìn.

Chỉ đứng nhìn xem...

Hóa ra không phải ai trên đời cũng có thể vì người quên mình, cứu khổ cứu nạn.

Có nhiều người chọn chỉ lo thân mình, thờ ơ lạnh nhạt, bàng quan, thấy chết mà không cứu.

Đây là bản chất của con người sao?

Hiện thực chân thật và tàn nhẫn nhất, đủ để giết chết một con người vô tội và tốt bụng.

Thẩm Quân Xuyên muốn cười.

Anh ta vẫn không thể thờ ơ được.

Khi học sinh quỳ xuống đau khổ cầu xin anh ta tha thứ cho họ, làm một người thầy, anh còn có thể làm thế nào?

Thẩm Quân Xuyên bỏ đi.

Bóng lưng của anh đầy tang thương, cả người trong một thoáng như già đi chục tuổi.

Lúc anh về tới nhà, Diệp Thắng đã chờ tới mệt mỏi mà thiếp đi, trong tay còn nắm chặt món quà muốn tặng anh.

Đó là một bản viết tay của ba trăm bài thơ, trong đó hầu hết các bài thơ đến từ thi tiên Lý Bạch.

Thẩm Quân Xuyên thay quần áo xong rồi rửa mặt, mới vừa cẩn thận vừa nghiêm túc cầm lên xem.

Chữ viết của thiếu niên hãy còn non nớt, cũng rất đẹp. Ở sau bản viết tay trò ấy còn chèn thêm một câu —— Cảm ơn thầy của em, em sẽ dùng cả đời của mình để trả ơn thầy.

Thẩm Quân Xuyên nở nụ cười, ánh đèn soi vào làm hiện lên vẻ mặt thanh tú và trắng bệch của anh, cũng thắp sáng lên một chút hy vọng cuối cùng trong lòng anh.

"Thầy?"

Diệp Thắng tỉnh dậy, bĩu môi không vui nói: "Sao bây giờ thầy mới về, em đã đợi rất lâu rất lâu đó, làm việc muộn cũng không nhắn trước."

Không đợi Thẩm Quân Xuyên trả lời, Diệp Thắng đã sáp lại gần, vẻ mặt lo lắng nói, "Thầy, sao sắc mặt thầy lại kém như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hơi thở của thiếu niên phả tới, Thẩm Quân Xuyên như một con thỏ hoảng sợ, đột nhiên đẩy cậu ta ra.

"Không...Không có gì, muộn rồi, em trở về đi."

"Ồ."

Diệp Thắng gãi đầu, lúc đi tới cửa lại đột nhiên bảo: "Thầy, cuối tuần chúng ta đi leo núi đi!"

Thẩm Quân Xuyên không trả lời, anh đã mệt mỏi khép hai mắt lại thiếp đi.

Tuyết ngoài cửa sổ rơi càng ngày càng nhiều, che lấp đi tất cả những thứ dơ bẩn trên mặt đất, cũng chỉ để lại một mảng trắng xóa đơn thuần.

Giống như thế giới này, đen trắng lẫn lộn, giống loài phức tạp, thứ khiến con người mong đợi vĩnh viễn luôn là ngày mai...

~Hết chương 14~

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy ngày này có hơi bận, tôi sẽ cố gắng ra chương mỗi ngày. Hồi ức của vụ án đầu đến đây thôi, sẽ lập tức viết về "Mỹ nhân" Trình và đội trưởng Biên ha ha ha ha.

Thiết lập nhân vật của Đội trưởng Biên vẫn luôn là dạng thành thục, giai đoạn đầu đều dựa vào "Mỹ nhân" Trình dẫn dắt. Về vụ án của Chung Hiểu Kỳ, hiện tại về cơ bản đã sáng tỏ, những điểm đáng ngờ còn lại của vụ án sẽ được tui từ từ giải thích sau.

Với lại, đây là lần đầu viết thể loại trinh thám, lúc đầu thật sự có rất nhiều thứ không hiểu lắm, phải đọc rất nhiều sách. Bạn Quất nào đó đã rất cố gắng rồi ha ha ha ha ha, mong mọi người thông cảm.

Vụ án này cũng chẳng rắc rối lắm, do chỉ số IQ của tui cũng có hạn.

Về Thẩm Quân Xuyên, anh ấy là một thầy giáo tốt, khiến cho người ta phải đau lòng. Có ai đang tò mò về kết cục của người bạn nhỏ của anh ấy không, hãy bấm vào mục yêu thích để theo dõi nhé. Yêu mọi người moah moah!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play