Bình thường Hạ Miên Miên đã bị cả nhà chiều chuộng chẳng khác nào một
đại báu vật, lần này bị thương ở tay, sự sủng ái này còn tăng lên gấp
bội phần. Dì Liên hận không thể biến cô thành đứa bé lọt lòng, cơm bưng
nước rót tận miệng.
Bởi vì tay phải bị thương cho nên rất
nhiều công việc thường ngày bị hạn chế. Buổi tối ăn cơm xong, dì Liên
thậm chí còn bưng bát lên muốn bón cơm cho Hạ Miên Miên, dọa Hạ Miên
Miên sợ đến độ vội vàng tránh ra sau, trực tiếp đụng thẳng vào ngực Hạ
Văn Xuyên.
Hạ Miên Miên dở khóc dở cười nhìn dì Liên:
“Dì Liên, anh con gọi con là nhóc, nhưng mà con cũng đâu thực sự là
một đứa nhóc. Ăn cơm thôi mà, con tự làm được. Không cần đút đâu.”
Dì Liên không vui nói: “Vậy sao được, con có cầm đũa được đâu.”
Hạ Miên Miên nhanh trí giơ tay trái của mình lên, nói:
“Con có thể dùng tay trái để ăn, dì cứ đưa con một cái thìa là được.”
“Con không quen dùng tay trái, ăn như vậy chắc chắn sẽ rất chậm.”
“Không sao cả dùng nhiều là quen thôi, con cũng muốn ăn chậm rãi.”
Cuối cùng Hạ Miên Miên dùng hết tất cả lí lẽ cộng hai kiếp người lại mới chật vật bảo vệ được quyền lợi
“Ăn cơm bằng tay trái của mình”.
Ngoại trừ buổi trưa lúc ở bệnh viện thái độ của Hạ Văn Xuyên có chút
khẩn trương, còn lại hoàn toàn khôi phục lại vẻ tỉnh táo, lý trí, còn đủ bình tĩnh bàn giao một số việc cho dì Liên, sau đó quay lại công ty,
mãi đến chạng vạng tối mới về.
Nhìn bộ dạng bình tĩnh đó của
anh, Hạ Miên Miên không khỏi hoài nghi Hạ Văn Xuyên lúc này và người vừa rồi ở bệnh viện, người ngồi cùng xe với cô, rồi cả người đã nói những
lời kia với có phải hay không là cùng một người?
Buổi chiều Chu
Khả Nhi lại gọi điện thoại tới, đối với vết thương của Hạ Miên Miên cô
vẫn rất chú ý, cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho Hạ Miên Miên. Hạ
Miên Miên bất đắc dĩ lắc đầu, người nào cũng cho cô là búp bê sứ.
Ăn cơm bằng tay trái quả thực rất khó chịu, cũng rất chậm, ảnh hưởng
không nhỏ đến khẩu vị. Hạ Miên Miên nếm qua mấy miếng, đã không muốn ăn
nữa, nhanh chóng buông thìa đũa nói với Hạ Văn Xuyên:
“Em ăn no rồi.”
Hạ Văn Xuyên bình thản đáp: “Tiếp tục ăn? Hay là anh đút cho em ăn?”
Hạ Miên Miên: …
Không còn cách nào khác, Hạ Miên Miên tiếp tục chậm rì rì xúc cơm ăn,
Hạ Văn Xuyên dường như cố gắng phối hợp với tốc độ ăn của cô, cũng ăn
rất chậm, thi thoảng còn gắp thức ăn chỏ Hạ Miên Miên,vô cùng kiên nhẫn.
Hạ Miên Miên có hỏi về tên nhóc ban trưa, trượt ván tông vào
người cô, tuy nhiên Hạ văn Xuyên không nói, chỉ đáp những chuyện như vậy cô không cần quan tâm.
Từ tận đáy lòng Hạ Miên Miên hi vọng, đó
đơn thuần chỉ là sự cố ngoài ý muốn, mà không phải có người cố ý dàn
xếp, như thế Hạ Văn Xuyên cũng sẽ quản cô không quá nghiêm ngặt.
Đêm trước khi đi ngủ, Hạ Miên Miên phải quấn túi chống thấm trước khi
tắm, nằm ngâm mình trong bồn cũng phải cẩn thận từng li từng tí, bởi vì
tay không tiện, cho nên việc tắm rửa rất mất thời gian, Hạ Văn Xuyên chờ ở bên ngoài một lúc, hỏi cô có cần hỗ trợ không.
Hạ Miên Miên vốn muốn cự tuyệt, nhưng chỉ có một tay thì không gội được đầu, cho nên đành đồng ý với lời đề nghị của anh.
Hai người làm chuyện thân mật vô số lần, Hạ Miên Miên vì thế cũng
không mấy ngại ngùng, e lệ với vấn đề này. Lúc Hạ Văn Xuyên tiến vào cô
vẫn rất bình tĩnh, ngược lại người chủ động đòi giúp đỡ - Hạ Văn Xuyên
lại trải qua một quá trình dày vò đến muốn điên.
Hạ Miên Miên híp mắt, không thèm nhìn anh, chỉ đùa đùa dặn dò:
“Anh hai nhớ cẩn thận nha, đừng kích động.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, dìu cô ngồi dậy, sau đó cố ý cọ cọ lên vai Hạ Miên Miên khiến cả người cô nổi đầy da gà, da vịt.
Nhưng mà anh cũng chỉ cọ chút xíu, không làm ra việc gì khác, tắm rửa xong xuôi, Hạ Văn Xuyên lấy một chiếc khăn tắm to quấn quanh nửa người
dưới của mình, lại lấy một cái khăn khác bao lấy người cô.
Sau đó quay người muốn ôm cô, ai ngờ bị cô nhóc nhà mình thẳng thừng tạt nước lạnh:
“Em bị thương ở tay, không phải ở chân. Em tự đi được.”
Không đợi cô nói xong, Hạ Văn Xuyên vẫn như cũ ngang ngược bế bổng cô lên giường, ra lệnh:
“Ngồi xuống đây, anh sấy tóc cho.”
Khăn tắm không được quấn chặt, Hạ Miên Miên vừa ngồi xuống giường,
chiếc khăn đã tuột xuống, Hạ Miên Miên chỉ có tay, cũng chẳng làm thế
nào được, chỉ đành dùng tay trái kéo chiếc khăn lên che bớt phần nhạy
cảm.
Nhưng nửa kín nửa hở, e ấp kiều diễm lại càng dễ khiến người nào đó “toàn thân khó chịu.”
Hạ Văn Xuyên vừa cầm máy sấy tóc đến, nhìn thấy bộ dạng yêu kiều này,
so với bất kỳ tư thái nào trước đây đều quyến rũ hơn gấp bội, máu toàn
thân nóng lên, anh phải hết sức vất vả mới đè được ý nghĩ phạm tội
xuống.
“Anh không sao chứ?”
Hạ Miên Miên kinh ngạc nhìn anh.
“Ừm, không có việc gì, trước tiên sấy tóc cho khô đã.”
Hạ Văn Xuyên cầm máy lên nói. Hạ Miên Miên do dự một chút nói:
“Nhưng em nghĩ trước tiên anh nên nghĩ cách cầm máu đã! Máu anh…”
Hạ Văn Xuyên: …
Bởi vì lo lắng cho cô, Hạ Văn Xuyên dù có nghẹn đến chảy máu mũi,
cũng nhịn xuống, không động vào cô. Hong khô tóc xong, lại lấy quần áo
ngủ mặc vào cho Hạ Miên Miên, sau đó ôm cô đi ngủ. Hạ Miên Miên không
dám trêu chọc anh, nằm trong ngực Hạ Văn Xuyên, nhắm mắt không nhúc
nhích.
Tại thời điểm chuẩn bị thiếp đi, chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh thì thầm bên tai:
“Nhóc, đừng bị thương lần nữa. Anh rất khó chịu.”
Hạ Miên Miên bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nhỏ giọng đáp “Vâng” một tiếng.
Bởi vì tay Hạ Miên Miên không phải ngày một ngày hai là khỏi, cho nên chuyến du lịch nước ngoài cũng bị hoãn lại, điều này vừa hay đúng ý
định của Hạ Văn Xuyên.
Khi biết Hạ Miên Miên muốn đi du lịch
xe cùng bạn bè, Hạ Văn Xuyên rõ ràng ngàn vạn lần không tình nguyện,
nhưng vì muốn làm một người bạn trai tốt, cho nên anh vẫn cắn chặt răng
gật đầu đồng ý, tuy không thể trực tiếp ngăn Hạ Miên Miên nhưng anh có
thể đi thuyết phục dì Liên để bà ra mặt ngăn cản.
Ngoài ý muốn chính là, Hạ Văn Xuyên còn chưa cần giở mấy chiêu trò thao túng suy
nghĩ, đùa nghịch tâm can của người khác, Hạ Miên Miên vẫn có thể ngoan
ngoãn ở nhà, trong tầm mắt của anh.
Về lời hứa kia, Hạ Miên Miên
băn khoăn một hồi, cuối cùng vẫn tìm một ngày đẹp trời hẹn hai cô bạn
đến, giải thích một trận. Bạch Tinh và Lệ Hạ đương nhiên không để ý, có
thể ra ngoài chơi đương nhiên rất thích, nhưng sức khỏe của bạn chí cốt
vẫn là ưu tiên hàng đầu.
“Kỳ thực ý của anh tớ là, sắp xếp một anh chàng hướng dẫn viên đưa hai cậu đi, toàn bộ chi phí anh ấy sẽ chi trả.”
Hạ Miên Miên nói với hai cô bạn. Hôm nay hẹn hai người, cô cũng không đi xa, nhân lúc thời tiết dễ chịu, không khí thoải mái, Hạ Miên Miên
hẹn hai người chị em thân thiết đến biệt thự ven hồ của Hạ gia, cùng dã
ngoại, nướng BBQ, cũng là nơi đêm 30 Hạ Văn Xuyên dẫn cô đi đốt pháo
hoa.
View ở đây cực kỳ đẹp, tầm nhìn khoáng đạt, phong cảnh hữu tình, là một nơi cực kỳ thích hợp cho việc tản bộ, chụp ảnh, picnic cắm trại cùng bạn bè. Bởi vì đồ ăn thực sự quá nhiều, Lệ Hạ vừa ngồi xuống
đã bắt đầu cần mẫn chiến đấu không ngẩng mặt lên lần nào, chỉ vùi mặt
trước bàn mỹ thực.
Nghe Hạ Miên Miên nói bao trọn hai người họ một chuyến du lịch nước ngoài, Bạch Tinh giật mình, vội vàng khoát tay nói:
“Không cần, không cần, lão đại, trước cậu nói đưa chúng mình đi, bởi
vì chúng ta là bạn bè thật thiết, vì thế nên hai đứa tớ mới mặt dài đồng ý.”
“ Hiện tại tay cậu bị thương không đi được, lại còn lo cho bọn tớ, muốn đưa tớ và Tiểu Hạ đi! Thế nghe sao được? Lợi dụng cũng
không đến mức ngang ngược, không có đạo lý như thế! Không được là không
được. Chờ cậu khỏi hẳn lúc đó hãy tính.”
Cô nhìn cô ấy cả kinh liên tục khoát tay, dáng vẻ hoảng hốt, nhịn không được mỉm cười
“Được rồi, không đi thì không đi, chờ hai người thi đại học xong, tớ nhất định sẽ được hai cậu đi chơi xả hơi một chuyến.”
Lần này Bạch Tinh không có ý kiến nữa, còn mặt dày đáp:
“Được quyết định vậy đi.”
Hạ Miên Miên nhoẻn miệng cười: “Một lời đã định.”
Lê Hạ nhét hai miếng sushi vào miệng, nhồm nhòm nói: “Ok.”
Một tháng sau, vụ huyên náo Sở thị ăn trộm tài liệu mật rốt cục cũng
được đưa ra toàn. Bởi vì không tìm được người bảo lãnh, cho nên tại
phiên tòa xét xử vụ việc này, Tần Nguyệt bị bắt giam. Hạ Miên Miên cũng
theo đi dự tính, xa xa nhìn thấy Tần Nguyệt, cô cơ hồ không nhận ra dì
nhỏ này.
Trong ấn tượng của cô, người dì này dung mạo xinh
đẹp, mình hạc xương mai, khí chất vô cùng đài các, dịu dàng, nụ cười
thanh nhã, chính là vẻ đẹp mong manh, đoan trang điển hình của phụ nữ
thời xưa. Nhìn hoàn toàn không có điểm nào giống một người phụ nữ 40
tuổi.
Nhưng lần này gặp lại bà, Tần Nguyệt đã hoàn toàn thay
đổi, bà gầy đến mức vêu vao, không chút sức sống, da vàng như nến, hai
mắt vô thần, nhìn không khác một bà lão 60 vất vả mưu sinh.
Tần
Nguyệt không có ý đồ biện giải cho bản thân, luật sư hỏi gì đáp nấy, đối với việc vì sao đến Hạ gia trộm văn kiện và cũng kể lại vô cùng thành
thật, kỹ càng.
Đương nhiên không quên nhất mạnh hành vi đó do
Bạch Mông Lam xui khiến, nhưng ngoại trừ lời khai từ miệng bà, chẳng có
bất kỳ chứng cứ nào chứng minh giao dịch giữa bà và Bạch Mông Lam.
Tất cả chứng cứ đều chỉ ra rõ ràng người phụ trách liên hệ trực tiếp
với Tần Nguyệt chính là cấp dưới của Sở Tuấn An, cũng là người phụ trách lần đấu thầu này.
Vị cấp dưới kia cũng thành thật thú nhận đã thực hiện giao kèo với Tần Nguyệt, nhưng đánh chết cũng khăng khăng
chối bỏ việc Bạch Mộng Lam dính dáng đến vụ án này.
Anh ta còn không ngừng chắc chắn Bạch Mộng Lam không tham gia vào bất kỳ việc gì
của Sở thị, cho nên đương nhiên không có khả năng dính dáng đến vụ án
kinh tế này.
Cuối cùng quan tòa phán quyết thành lập tội danh đánh cắp bí mật thương mại, bởi vì liên quan đến nhiều vấn đề tương đối lớn, mà Hạ thị cũng bị tổn thất nghiêm trọng bởi hành vi này, cho nên Tần
Nguyệt bị kết án 6 năm tù giam, đồng thời phạt tiền theo chế tài đã được pháp luật quy định, chủ mưu vụ án quản lý của Sở thị cũng bị phạt.
Có thể nói, mặc dù Hạ thi thua thầu, nhưng lại là kẻ thắng cuộc trong
cuộc chiến với đối thủ Sở thị, không chỉ thắng được thanh danh, còn cầm
về được một khoản bồi thường lớn, quan trọng nhất, chính là đường đường, chính chính, hung hăng đạp cho đối thủ cạnh tranh một cước.
Sở thị không những thua đấu thầu, thua kiện, phải bồi thường tiền, còn
mất hết thanh danh, chỉ riêng điểm này cũng đủ khiến đám đại cổ đông Sở
thị đứng ngồi không yên.
Trên thương trường thanh danh cực kỳ quan trọng, trong nhiều trường hợp còn mang tính quyết định, nhiều năm như
vậy, hình tượng của Sở thị trong mắt bạn bè làm ăn vẫn luôn trầm ổn,
trọng chữ tín, quang minh chính đại.
Hiện tại bị dán lên các
mác “Thủ đoạn dơ bẩn”, về sau hợp tác với các công ty khác, không khỏi
khiến đối tác do dự, suy nghĩ. Mà hết thảy những việc này đều do sự ngu
ngốc của một người phụ nữ gây ra.
Mặc dù tòa không có bất kỳ
chứng cứ nào chi ra được Bạch Mông Lam chính là chủ mưu, nhưng chỉ cần
là người biết chuyện, kẻ ngốc cũng có thể suy ra chuyện gì đã xảy ra.
Tần Nguyệt và cấp dưới của Sở Tuấn An trước nay hoàn toàn không quen
biết, là hai kẻ hoàn toàn xa lạ, đột nhiên lại biết nhau, còn cấu kết
làm ra chuyện táo tợn như vậy, khẳng định phải có kẻ trung gian bắc cầu.
Kẻ này vừa là bạn bè với Tần Nguyệt, lại có quan hệ với Sở thị, nhìn
đi nhìn lại chỉ có một mình Bạch Mộng Lam. Đạo lý này ai cũng hiểu,
nhưng trên tòa chỉ nói chứng cứ. Chỉ có thể trách Tần Nguyệt ngu xuẩn,
thời điểm giao dịch với Bạch Mộng Lam, lại chẳng lưu lại bằng chứng gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT