Thời tiết oi bức dị thường, bầu trời mây đen nặng trĩu, diện tích bao phủ ngày càng rộng, một trận gió to thổi tới không bao lâu không trung bỗng vang lên tiếng sét, ngay sau trời tối sầm, mưa to như trút nước đổ xuống...
Trong mưa Sở Linh Nguyệt chạy như điên nhìn trời đột nhiên mưa như trút nước trong lòng không khỏi nổi giận, chạy một mạch đến gốc cây lớn ven đường, chỉ vào bầu trời đang vang lên tiếng sấm mà lẩm bẩm.
"Thiên Lôi đáng chết, sớm không đánh muộn không đánh lại cố tình đánh ngay lúc này làm ta muốn đi tham gia mỹ thực đại tài cũng không để yên, mưa lớn như vậy ta nhất định sẽ bị trễ, cũng chặt đứt đường mưu sinh của ta nha..."
Lời nói còn chưa dứt, một tia chớp xé trời mà đến thẳng tắp đánh vào người đang tức giận mắng trời Sở Linh Nguyệt. Sở Linh Nguyệt hốt hoảng vội vàng chạy đi, lắc mình tránh thoát khỏi.
"Trời ạ, chẳng lẽ ông trời hiểu được mình mắng ổng?" Sở Linh Nguyệt cảm thấy việc này cũng quá quỷ dị, thật đáng sợ.
Nàng ngó xung quanh mới phát hiện mình đang ở cánh rừng ngay giữa vùng ngoại ô thành phố, trời mưa lớn như vậy xung quanh không một bóng người, thì ra từ chỗ nàng ở đến nơi tham gia thi đấu phải đi qua mảnh đất vùng ngoại ô thành phố,mà lúc này mưa to như vậy quanh đây chỉ có một người là nàng nghĩ việc này, nàng càng thêm tức giận hướng lên trời...
"Ta mắng ngươi ngươi sao? Giữ ta ở nơi hẻo lánh như vậy trước không có thôn sau không có xóm thật xui xẻo......"
"Răng rắc..." Sở Linh Nguyệt giận dỗi lại mắng một câu, không đợi nàng mắng xong, một tia chớp lại lần nữa hướng về phía nàng đánh tới, Sở Linh Nguyệt không kịp trốn lôi điện nháy mắt đánh trúng người nàng. Thời khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức nàng mơ hồ nghe được một âm thanh truyền đến bên tai
"Ngươi ở chỗ này lâu như vậy vốn là trái với lệnh trời, hiện tại cũng nên quay trở về.Có người ở dị thế đợi ngươi một ngàn năm ngươi lại không quay về, người bị sét đánh nên là ta......"
Tí tách tí tách mưa rả rích một đêm, sau cơn mưa khí trời mùa thu trở nên tươi mát hoa hoè thơm ngập núi đồi. Đang trong ngày mùa như vậy chẳng có ai lên núi làm gì cả, tất cả đều sớm ra ngoài ruộng thu hoạch vụ thu, mà đối với thôn Thanh Tuyền nơi mà Sở gia tới mặc định không phải là nơi tốt lành.
"Phanh... Bang bang... Phanh phanh phanh..."phía sau thôn Thanh Tuyền có một bãi tha ma, Sở gia đang khênh một bộ quan tài mỏng bước đi
"Ô ô ô, Nguyệt Nhi a, đứa con gái đáng thương của ta..."
Một phụ nhân nhìn mấy người đang khênh cái quan tài tên vai như phát điên mà nhào tới gắt gao ôm chiếc quan tài mặc kệ ai khuyên cái gì đều không cho người đem đi.
"Nương Linh Nguyệt à ngươi đừng như vậy, ngươi như vậy sẽ khiến nàng không thể an tâm rời đi..."
Phụ nhân tóc hoa râm tầm năm mươi đến sáu mươi tuổi hai mắt sưng đỏ, trên người mặc một bộ trang phục đầy những miếng vá nhưng lại hết sức sạch sẽ ghé mặt vào quan tài khóc rống lên, thanh âm run rẩy nói.
"Linh Nguyệt, nữ nhi đáng thương của ta a..."
Phụ nhân khóc không ngừng ruột gan như đứt từng khúc, nàng dùng móng tay mở nắp quan tài muốn nhìn thấy người nằm trong quan, nàng không tin mấy ngày trước đây nữ nhi còn tung tăng nhảy nhót hôm nay đã nằm trong quan tài chờ hạ táng.
Người bên cạnh sợ bỏ lỡ giờ lành lại đây lôi kéo nàng, mạnh mẽ đem nắp quan tài đóng lại.
"Đông... Đông... Đông..." Nhưng rồi sau khi nắp quan đóng lại, trong quan tài đột nhiên truyền tới âm thanh rất nhỏ gõ truyền ra từ bên trong.
"Âm thanh gì vậy?" Ca ca Sở Linh Nguyệt-Sở Tử Thanh nghe được âm thanh mỏng manh này,lập tức kinh hãi lên tiếng.
"Đông... Đông... Đông..." Lại là vài âm thanh truyền ra, so với vừa rồi lớn hơn một chút.
"Chẳng lẽ là xác chết vùng dậy?" Lại có một phụ nhân sợ hãi vang lên.
"Nói bậy, nhất định là Linh Nguyệt còn sống các ngươi mau đem quan tài mở ra, nàng ở bên trong sẽ bị ngạt mất."
Đó là phụ nhân trên mặt tràn đầy đau thương, lúc này không có nửa điểm sợ hãi nàng đứng gần quan tài nhất tự nhiên cũng nghe thấy thanh âm này, nàng vội vội túm Sở Tử Thanh đang đứng bên người bắt hắn mở ra.
Những người còn lại thấy Linh Nguyệt nương nói như thế, đều xúm lại lại ba chân bốn cẳng bắt đầu mở nắp quan tài, Sở Linh Nguyệt là bảo bối của nhà họ Sở, cả gia đình đều đối nàng yêu thương như trân bảo, cho dù nàng là xác chết vùng dậy cũng muốn xem đó là chuyện gì.
Sở Linh Nguyệt bị sét đánh lúc này đây đang ở trong quan tài buồn bực, sự việc xảy ra giống một giấc mộng, không nghĩ tới nàng thuận miệng chửi Thiên Lôi vài câu đã bị sét đánh trúng.
Bất quá, tình huống hiện tại là như thế nào chẳng lẽ bọn họ cho rằng mình đã chết, cho nên đem nàng để vào quan tài chuẩn bị hạ táng? Nàng vừa tỉnh lại liền nghe được tiếng khóc trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ là viện trưởng cùng bọn nhỏ trong cô nhi viện khóc?
Nghĩ vậy nàng ôm hi vọng duỗi tay vỗ vỗ quan tài mấy cái, may mắn nàng tỉnh lại kịp thời nếu không nàng thật sự bị hạ táng lúc tính tỉnh lại cũng sẽ bị ngạt thở mà chết.
Nghĩ đến việc mình bỏ lỡ thi đấu lúc này cảm thấy cũng không to tát lắm vẫn là mạng nhỏ quan trọng quan trọng hơn.
"Phanh" một tiếng, nắp quan bị đẩy ra một tia ánh sáng đột nhiên chiếu vào, Sở Linh Nguyệt có chút không thích ứng không được liền nhắm mắt lại, một hồi lâu mới lại chậm rãi mở ra.
"Nguyệt Nhi, ngươi thật sự tỉnh lại..." Linh Nguyệt nương thấy nàng mở mắt lại khóc lên nhưng lần này rõ ràng là vui mừng mà khóc.
"Nguyệt Nhi..."
"Nguyệt Nhi..."
"Ta đã nói Nguyệt Nhi chỉ là hôn mê, nàng sẽ không chết..." Linh Nguyệt nương thấy nàng tỉnh lại, liến cảm ơn trời đất.
Mọi người thấy Sở Linh Nguyệt thật sự tỉnh lại, cũng đều công nhật chuyện Linh Nguyệt nương nói, không ai hoài nghi đều sôi nổi đi lên gọi nàng, ba chân bốn cẳng đem nàng kéo dậy. Thay vì khuôn mặt bi thương như lúc trước, giờ đây chỉ còn cao hứng cùng kích động.
Vì thế bãi tha ma thôn Thanh Tuyền bây giờ xuất hiện hình ảnh này: Sở Linh Nguyệt ngồi ngay ngắn ở giữa quan tài một đoàn người đem nàng vây quanh, vui mừng nói chuyện với nàng.
Sở Linh Nguyệt trợn mắt há miệng nhìn này một đoàn người xa lạ trang phục đơn bạc, quần áo vải thô đều chằng chịt miếng vá nhưng nhìn sơ đều tương đối sạch sẽ.
Vậy thôi đã đành nhưng tại sao một đám người bởi vì một thời gian dài không có đủ dinh dưỡng hay sao mà khuôn mặt đều giống như trong sách miêu tả là thổ dân gì đó, nhìn nàng chằm chằm bộ dạng như muốn ăn nàng a.
Ông trời, nàng đang ở địa phương nào vậy? Trong giây lát nghĩ đến thời điểm mình bị sét đánh trúng bên tai dường như có âm thanh cùng nàng nói chuyện, nhưng là nói cái gì nàng lại không nghe rõ, lúc này một ký ức xa lạ lại đột nhiên tràn vào trong đầu...
Trong đầu nàng loé lên một ý nghĩ, chẳng lẽ, nàng xuyên... không...? Nghĩ đến đây, lại nhìn nhóm người xung quanh, nàng rốt cuộc không chịu được đả kích, đôi mắt một nhắm chặt, rồi hôn mê bất tỉnh.
"Nguyệt Nhi..."
"Linh Nguyệt..."
"Linh Nguyệt..."
Mọi người sợ hãi kêu lên, mọi người tiến lên sờ nàng hơi thở, thấy nàng hô hấp đều đều chỉ là hôn mê bất tỉnh, thì yên lòng đem nàng từ quan tài nâng ra, gia gia Sở Linh Nguyệt hạ lệnh trước đem nàng mang về nhà sau đó tìm lang trung nhìn thử xem sao.
Ba ngày sau, Sở Linh Nguyệt không thể không tiếp nhận hiện thực là mình đã xuyên qua, ở đây ba ngày nàng còn chưa từ bỏ ý định vẫn luôn mắng Lôi Công, mắng hắn rồi mắng tới mười tám đời tổ tông nhà hắn, nhưng cũng không có sấm sét gì bổ về phía nàng,đã nhiều ngày đều là thời tiết sáng sủa, không có lấy một đám mây.
"Nguyệt Nhi, đây là cháo con thích uống con uống một chút trước, ca ca con cùng tam thúc bọn họ vừa vào núi săn thú chờ lúc bọn họ trở về, nương sẽ hầm thịt cho con ăn."
Nương của Sở Linh Nguyệt- Lý Tú Anh bưng một chén cháo đi đến giường đất đưa cho nàng, nàng nhìn thoáng qua là cháo gạo kê, trong đến mức có thể có thể soi được gương, nàng duỗi tay nhận lấy đặt ở một bên.
"Nguyệt Nhi, nhà của chúng ta không gạo, con chịu khó uống tạm một chút đi..." Lý Tú Anh thấy nàng đem cháo đặt ở mép giường, cho rằng nàng ngại cháo quá loãng cho nên ngồi vào bên giường dỗ nàng ăn.
"Nương, con không phải ngại cháo không tốt, buổi sáng con đã ăn một ít, người đem cháo này bưng cho tam thẩm ăn đi nàng có đang có thai đi chắc cái gì cũng chưa được ăn đâu."
Sở Linh Nguyệt bưng cháo lên đưa cho Lý nương, để nàng bưng cho tam thẩm Tôn Ngọc Nương bên cạnh phòng
"Nguyệt Nhi, con không phải thích uống cháo sao? Trong nhà còn thừa một chén gạo ta xem còn đủ con uống mấy ngày, con không uống sao?"
Lý Tú Anh thấy Sở Linh Nguyệt tỉnh lại lúc liền giống như đổi tính, không hề động cái liền tức giận, hiện tại còn biết nhường nhịn, trong lòng có chút cao hứng nhưng lại có chút hoài nghi sợ nàng sau đó lại tức giận, cho nên thật cẩn thận mở miệng hỏi nàng.
"Nương, con thật sự không uống, buổi sáng ai cũng chưa ăn cơm sáng chỉ có con đã ăn, hiện tại lại uống cháo, con thật sự uống không nổi, người mau bưng cho tam thẩm nàng nếu ăn không ngon, hài tử trong bụng sẽ không đủ dinh dưỡng."
"Nguyệt Nhi, không nghĩ tới, con lần này tỉnh lại hiểu được quan tâm người khác, nương thật là cao hứng, vậy nương liền đem cháo bưng cho tam thẩm con?"
Lý Tú Anh cao hứng khen Sở Linh Nguyệt hai câu, trong mắt toát ra tràn đầy trìu mến.
"Tốt, nương người mau đi đang còn nóng, chờ lát nữa cháo liền nguội, con cũng xuống đất vận động ngây người ở trên giường đất ba ngày chân tay sắp mốc meo."
Sở Linh Nguyệt trong lòng chua xót, thúc giục Lý Tú Anh mau mang qua cho Tôn Ngọc Nương, Lý Tú Anh cao hứng đáp ứng rồi một tiếng, bưng cháo đi ra ngoài.
Chờ sau khi bà rời khỏi đây, Sở Linh Nguyệt đứng dậy xốc chăn trên người xuống, chăn kia là dùng vải bố cùng một khối bông nhỏ làm thành, cũng may hiện tại là mùa thu trời còn chưa lạnh lắm nếu tới mùa đông chăn mỏng như vậy thì khó có thể qua nổi mùa đông.
Chăn như vậy đã xem như là tốt nhất lại đưa cho nàng.
Sở Linh Nguyệt kiếp trước tuy rằng là cô nhi, nhưng mà cô nhi viện thường được rất nhiều tổ chức xã hội giúp đỡ, ngày tháng trôi qua không tồi, không nghĩ tới một đạo sét đánh vào người, tự nhiên lại đem nàng đưa đến địa phương nghèo như vậy.
Qua chuyện này, nàng đúc kết ra một đạo lý, bất kể là người thường, thần tiên hay là quỷ thần đều là ngại bần yêu phú thích nịnh nọt, nàng suy nghĩ nếu lúc trước nàng khen Lôi Công vài câu, biết đâu hắn liền đem mình đánh chết sau đó đưa đến vương phủ hoặc hoàng cung địa phương như vậy không là quận chúa thì cũng là tiểu thư, không thì đưa đến nhà địa chủ làm tài chủ cũng tốt, chứ không phải như hiện tại đến cái nơi nghèo rớt mồng tơi, nhà chỉ có bốn bức tường như Sở gia.
Hơn nữa nguyên chủ cùng nàng đều trùng tên trùng họ,còn là một nữ nhi nhà nông nho nhỏ.
Sở gia không thể nghi ngờ là một đại gia tộc, dân cư đông đảo, ông nội Sở Khai Điền, bà nội Tống Mỹ Lan đều khoẻ mạnh, bọn họ có ba trai một gái.
Đại bá Sở Chí Xa có một nam một nữ, nhi tử tên Sở Tử Khâu, nữ nhi kêu Sở Linh Chi, đại bá nương lúc sinh Sở Linh Chi khó sinh mà chết.
Nhị phòng cũng tức nhà nhà nàng, phụ thân là Sở Chí Minh, đã qua đời nguyên nhân qua đời là gì thì người trong nhà cũng không nói với nàng. Nhà nàng có nàng cùng ca ca Sở Tử Thanh.
Còn tam thúc Sở Chí Cao gia đã có một đệ đệ bảy tuổi Sở Tử Thư, tam thẩm hiện tại lại mang thai.
Cô cô đã xuất giá, gả cho một tú tài ở Thanh Tùng trấn làm vợ.
Sở Linh Nguyệt dùng hết ba ngày mới nhớ được tất cả các thành viên, hơn nữa này ba ngày nàng bởi vì kế thừa được ký ức của nguyên chủ mà cảm thấy hổ thẹn, không nghĩ tới nguyên chủ lúc còn sống thế nhưng lại là người không dễ sống chung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT