*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mãi đến tận trưa ngày hôm sau thôn mới có điện trở lại, nhưng mưa vẫn chưa ngừng rơi. Chị gái ngược gió dầm mưa tới nấu cơm trưa cho mọi người, kể rằng quanh đấy có một số hộ nước còn tràn vào trong nhà. Nước sông dâng tới tận đê, có nhà còn sụp cả bếp, hiện tại thanh niên trai tráng trong thôn đều đang chung tay chống lũ!

Ăn trưa xong, Trần Tĩnh nhận một cuộc điện thoại. Viện nghiên cứu yêu cầu bổ sung một số dữ liệu, cần cô qua ngay lập tức.

Trần Tĩnh ban đầu cũng không nói dối, vốn là đề tài nghiên cứu bên ấy đã kết thúc rồi cho nên cô mới mặt dày bảo mình cần thư giãn chút đỉnh. Hiện giờ có việc đột xuất, cô chỉ còn biết sờ sờ mũi, mặt mày ủ ê quay về. Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Cổ Phạn không yên tâm với kỹ thuật lái xe của Trần Tĩnh nên muốn về cùng với cô. Trần Tĩnh đáp lại một câu, xém chút khiến cho anh ta chết sặc: “Anh có đi cùng thì chả phải vẫn là em lái sao, nếu có chuyện gì xảy ra thì lại thêm một người nữa bị thương, chỉ có hại chứ không có lợi.”

Cổ Phạn bất đắc dĩ cười cười: “Thế đi cẩn thận nhé, đến nơi thì gọi cho anh.”

Trần Tĩnh hào phóng hôn tạm biệt Cổ Phạn ngay trước mắt Minh Tịnh và Nghiêm Hạo. Cổ Phạn dõi mắt nhìn theo chiếc xe Trần Tĩnh lái đi, mãi tới khi nó tiến vào chỗ ngoặt thì mới từ từ thu hồi tầm mắt.

Tối qua cúp điện, đã bị tụt lại so với tiến độ dự kiến nên hôm nay Cổ Phạn quyết định không nghỉ trưa để sớm bắt tay vào công việc. Khi quay về phòng vẽ tranh, anh lại đột nhiên phát hiện có người đã chiếm chỗ mình.

“Hì hì!” Minh Tịnh tinh nghịch cười cười với anh chàng, trong tay vẫn còn đang cầm một cây cọ vẽ. “Đạo huynh, em không làm phiền anh chứ?”

Cổ Phạn không khỏi thấy hơi bất ngờ. Minh Tịnh vốn tính lịch sự, tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất biết để ý đến cảm xúc của người khác. Hình như đây là lần đầu tiên cô vào phòng vẽ của anh, lại còn không mời mà tới.

“Không sao, anh cũng đang muốn nghỉ ngơi một lát.” Trong phòng vẽ có một bộ trà cụ(2). Cổ Phạn đổ đầy nước vào ấm, bật bếp điện lên, thong thả chờ nước sôi, sau đó ngâm lá trà trong chỗ nước mới đun rồi rót cho Minh Tịnh một tách.

“Sao hôm nay không nghỉ trưa?” Cổ Phạn hỏi.

Minh Tịnh cũng không biết hôm qua cô có chợp mắt được tẹo nào không. Cô chỉ biết lúc mình mở mắt ra thì trời đã tờ mờ sáng, cô nằm lệch bên mép giường, còn Nghiêm Hạo thì đang rửa mặt trong nhà tắm. Ban sáng đầu cô ong ong cả buổi, đáng nhẽ đến trưa nên dành thời gian nghỉ ngơi mới đúng. Ngặt nỗi cảm giác về sự tồn tại của Nghiêm Hạo trong căn nhà này quá mạnh mẽ, tựa như bất kể cô có làm gì thì cũng không tránh được cặp mắt của anh. Bên ngoài trời vẫn còn mưa, cô không thể trốn ra được, chỉ đành căng da đầu lên mà lẩn vào phòng vẽ tranh của Cổ Phạn.

Minh Tịnh quen biết Cổ Phạn cũng đã được một thời gian, nhưng vẫn không nhớ kỹ nổi mặt mũi anh ta thế nào. Cổ Phạn thực ra không xấu, chẳng qua dung mạo quá đỗi nhạt nhòa. Hoặc cũng có thể nói là kiểu tóc và trang phục của con người này quá bắt mắt, vậy nên người ta thường bất giác bỏ qua khuôn mặt của anh ta.

“Em không buồn ngủ ạ.” Minh Tịnh khẽ nhấp một ngụm trà, cố gắng nuốt cả trà lẫn cái ngáp kia xuống bụng.

Cổ Phạn nhịn cười, duỗi chân ra hỏi: “Thế là em muốn tâm sự cùng đạo huynh hở?”

Minh Tịnh nhìn chằm chằm mười đầu ngón tay của mình, xong rồi bất chợt ngẩng đầu: “Đạo huynh, anh chắc chắn là mình yêu chị Tĩnh chứ?”

Cổ Phạn nhún vai: “Có rất nhiều người từng hỏi anh câu này rồi. Anh và Trần Tĩnh nhìn thế nào cũng không giống cùng một kiểu người, đúng không?”

Minh Tịnh gật đầu.

“Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Trần Tĩnh là ở một phòng trưng bày nghệ thuật. Một nhóm người đang đàm luận về bức họa “Mona Lisa” của Leonardo da Vinci. Trong khi ai nấy đều nói về việc phải vẽ thế nào thế nào, cô ấy lại nghiêm túc ngắt lời họ, giảng giải gì mà góc độ với chẳng đường cong, rồi thì ánh sáng này nọ, còn dùng cả đống thuật ngữ Vật lý thuyết minh cho luận điệu của mình nữa. Lúc ấy anh cảm thấy cô gái này rất thú vị nên đã chủ động tiến tới bắt chuyện. Em có biết không, hồi trước anh không học đại học chính là vì ghét Toán Lý Hóa đó, còn cô ấy thì từ hồi cấp hai đã thắng không biết bao nhiêu cuộc thi về mấy cái môn đấy rồi. Hôm đó anh còn có hẹn với bạn nữa, cậu ấy giúp anh tìm được việc vẽ tranh cho căn biệt thự của một ông lớn ở quê. Kết quả là trò chuyện với cô ấy một hồi, anh liền quên sạch tiêu luôn. Cô ấy là tinh anh trong lĩnh vực chuyên môn của mình, nhưng mà ở mọi phương diện khác thì vẫn như một đứa trẻ, hồn nhiên, chân thành, nhiệt tình. Cô ấy không cố gắng che giấu khuyết điểm của bản thân, cũng chẳng khoe khoang sở trường thành tích, không cổ hủ, không giả tạo. Hồi đấy anh cứ như bị trúng bùa vậy, cảm thấy cô ấy cái gì cũng tốt cũng hay, sau đó liền trịnh trọng tuyên bố mình muốn theo đuổi người ta, là kiểu theo đuổi lấy hôn nhân làm tiền đề ấy. Trước kia gia đình chẳng để anh thiếu cái ăn cái mặc bao giờ, bởi vậy nên là anh cũng chả biết lo lắng cho tương lai. Thế nhưng sau khi đăng ký kết hôn, anh bắt đầu muốn kiếm tiền, muốn có mái ấm riêng của chính mình. Ra ngoài chơi cùng bạn bè, anh cũng bớt phóng túng hơn. Anh chẳng so đo hai người bọn anh rốt cuộc khác nhau thế nào, cũng không bận tâm đến suy nghĩ của mấy kẻ chả liên quan. Anh chỉ biết ở bên cô ấy, anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất cõi đời này.”

“Thế anh có biết chị Tĩnh hack WeChat, hack email…” Minh Tịnh giật mình che miệng, trời ạ, lại nói hớ rồi!

Cổ Phạn nở một nụ cười bí hiểm: “Biết chứ.”

“Anh không giận à?”

“Sao cô ấy không hack người khác mà chỉ hack mỗi mình anh? Đó là bởi vì cô ấy quan tâm đến anh.”

Minh Tịnh thầm nghĩ, nếu chị ấy hack người khác thì anh đã phải vào nhà giam thăm tù rồi: “Vậy là anh không có tí bí mật nào thật ạ?”

“Đứng trước mặt cô ấy, anh chẳng cần bí mật gì cả. Nhưng mà, đây chỉ là cách anh và Trần Tĩnh ở bên nhau thôi, không đồng nghĩa với việc ai yêu đương cũng sẽ vậy. Thật ra quan hệ nam nữ, nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản, tùy vào cảm nhận mỗi người. Đừng có nghe mấy ông chuyên gia bảo hạnh phúc đều như nhau hết, thực ra không phải thế đâu. Hạnh phúc cũng như uống nước, ấm lạnh thế nào, chỉ có bản thân mình biết. Hạnh phúc biểu hiện ra ngoài chưa chắc đã là hạnh phúc đích thực. Hạnh phúc đích thực là trong lòng tự cảm giác, em có thể lừa gạt người khác, nhưng không giấu được chính mình. Còn muốn uống trà nữa không?” Cổ Phạn hất mái tóc dài của mình, nhã nhặn hỏi.

Minh Tịnh lúng túng lắc đầu, cô vẫn chưa tỉnh táo lại sau khi nghe lý luận về hạnh phúc của Cổ Phạn. Đây có phải là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường không nhỉ? Cổ Phạn đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này với cô, chẳng nhẽ anh ta đang ám chỉ cô lừa mình dối người ư?

“Đạo huynh…”

Cổ Phạn đứng lên, chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: “Em nhìn kìa, tạnh mưa rồi.”

Không còn mưa nữa, mây mù cũng nhanh chóng kéo nhau tản đi. Mặt trời ló dạng, rạng rỡ như thể chưa từng có đợt bão dông kia vậy. Mấy vũng nước đọng lấp la lấp lánh dưới nắng. Ruộng đồng ngập trong biển nước, chẳng còn thấy bờ đâu nữa. Những chiếc lá cây lấm tấm hạt mưa, vươn mình về phía mặt trời, trông càng tràn trề sức sống.

Minh Tịnh ra ngoài vườn kiểm tra tình hình hoa cỏ. Một nửa số hoa cô trồng thì vẫn ngoan cường trụ vững, nửa còn lại đã bị mưa vùi xuống đất, chìm trong bùn lầy nhầy nhụa. May mắn là những gốc cây cô vun xới hồi đầu hiện tại vẫn đang còn sống, chỉ có điều hoa đã rụng tả tơi. Ngắm nghía vườn tược xong xuôi, cô lại ra ngoài dạo bộ một vòng. Ruộng lúa không hề hấn gì, song những vườn cây ăn quả lại bị thiệt hại nặng nề. Toàn bộ số trái cây sắp sửa chín nay đã rụng rơi đầy đất, hình thức không còn đẹp nữa, nhặt lên đem đi bán thì cũng chẳng được mấy đồng, mang về lại ăn không hết, thế là chủ hộ đành chia cho mỗi người một ít.  

Minh Tịnh đi ngang qua cũng bị dúi cho nửa rổ lê. Mấy quả lê này bên ngoài đã thủng lỗ chỗ, gọt vỏ đi rồi chắc chẳng còn được bao nhiêu, vậy là cô liền tính tới chuyện mang về chưng thành nước uống.

Minh Tịnh ôm lê quay lại nhà nhỏ, trông thấy nhà đang có khách, chính là vị họa sĩ chuyển tranh tới thành phố để đóng khung mà hôm trước cô bắt gặp. Bức tranh đó chỉ vừa mới gắn khung xong đã được một người Trung Đông mua đi với một cái giá rất cao, xác lập hẳn kỷ lục mới trong sự nghiệp vẽ vời của anh ta. Thế là anh chàng họa sĩ liền mở tiệc rượu ăn mừng ở tiểu viện của mình, mời rất nhiều bạn bè qua, trong đó có cả Minh Tịnh và Nghiêm Hạo. Anh ta nhìn cô, cười nói: “Những người khác không đi cũng chẳng sao, nhưng cô bé này thì bắt buộc phải đến nhé. Hôm đấy anh vừa lúc gặp được em nên mới may mắn như vậy.”

Minh Tịnh quay đầu nhìn Nghiêm Hạo theo bản năng, thấy anh nhàn nhạt mỉm cười thì mới gật đầu đồng ý.

Đó là một đêm hè trong trẻo. Mặt trời vừa xuống núi, sao đã rải đầy trời tây, trăng sáng cũng sớm treo cao. Tiết trời vẫn nóng nhưng đã không còn oi ả, thỉnh thoảng còn có một đợt gió vi vu như có như không thổi tới.

Bữa tiệc rượu của họa sĩ kia cũng không hẳn là tiệc rượu. Sân ở bên ấy khá rộng nên mọi người cùng nhau dựng mấy cái giá nướng thịt, có rượu có bia, có Nhị Oa Đầu(3), cũng có cả nước hoa quả. Bạn bè của anh ta không phải chỉ toàn họa sĩ mà còn có ca sĩ và nhà thơ nữa. Có người mang theo đàn guitar đến chơi, sau khi cạn hai chén rượu thì liền ôm đàn nghêu ngao hát bài “Cô gái trong căn nhà hoa”. Anh ta hát một câu, những người khác lại đệm theo một câu, còn có người lôi kéo cô nàng bên cạnh suồng sã. Chẳng mấy chốc, mùi hormone và dopamine đã ngập tràn trong không khí.

Cổ Phạn ngồi một bên, trông thấy đôi mắt sáng rực của Minh Tịnh cùng ánh mắt càng lúc càng trầm của Nghiêm Hạo. Thế là anh ta liền đi tới vỗ vai Nghiêm Hạo, bảo anh đưa Minh Tịnh về trước, còn mình khả năng là sẽ ở lại say sưa cả đêm.

Minh Tịnh đứng dậy, lòng đang còn chút lưu luyến, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Nghiêm Hạo về nhà.

Toàn bộ thôn làng đã sớm chìm vào bóng tối, không gian vô cùng yên tĩnh. Nơi này nhà dân không nhiều, ánh đèn le lói đó đây, ở giữa màn đêm đen đặc nhìn trông rất giống những vì sao sáng xa xôi, và tiếng côn trùng rả rích lại càng khiến cho chốn đây thêm tĩnh lặng.

Nghiêm Hạo đút tay vào trong túi quần, bước đi rất chậm. Minh Tịnh chỉ cách anh có một bước chân. Nhìn lên bờ vai rộng lớn của anh, trái tim cô đột nhiên lại mềm mại đến lạ kỳ.

“Học trưởng, đây là kỳ nghỉ hè vui nhất của em từ bé đến giờ đó.”

Nghiêm Hạo khựng lại, chờ cô đuổi kịp bước anh.

“Hồi trước cứ mỗi bận nghỉ hè là em lại bay khắp chốn, bay đi lẻ bóng, bay về cũng vẫn một mình. Trong khi mọi người đang mặc sức chơi đủ trò cùng chúng bạn, em lại phải vội vàng thích ứng với hoàn cảnh mới. Dù rằng đã sớm được học tiếng Anh giao tiếp lâu rồi nhưng mà mỗi một nơi em đến lại có khẩu âm và phương ngữ riêng, kể cả có nói tiếng Anh thì vẫn rất khó giao tiếp với họ. Thực ra em cũng chẳng thích nghỉ hè lắm đâu, ngoại trừ được gặp bố mẹ thì chả còn gì để mong chờ nữa. Năm nay không cần phải đến Nam Phi cho nên là em vui lắm. Nhưng mà, điều khiến cho em vui nhất chính là gặp được học trưởng ở đây.”

Minh Tịnh yêu kiều ngẩng đầu, sau lưng cô là vô số ánh đèn rực rỡ từ phía tiểu viện của anh chàng họa sĩ kia. Nghiêm Hạo nhìn khuôn mặt bừng sáng rạng ngời trước mắt, làn gió đêm nhẹ nhàng mơn trớn từng tấc da thịt của anh. Anh muốn nói gì đó, miệng hơi hé mở, rồi lại mau chóng khép lại.

“Lòng em vẫn luôn không ngừng tự mình đa tình mà nghĩ, phải chăng học trưởng biết em ở đây cho nên mới tới chỗ này.”

“Phải.”

Minh Tịnh ngẩn người.

“Anh thấy bài em đăng trên vòng bè bạn nên đến đây.” Vốn dĩ anh đã chuẩn bị đi Quảng Châu trước rồi mới trở về viết luận văn sau, nhưng rồi kế hoạch của anh đã vì cô mà xáo trộn. “Anh muốn xem thử xem liệu mình có còn cơ hội hay không.”

“Em còn nghĩ, học trưởng mua thuốc chống muỗi, mua mũ rơm, mua kem dưỡng da, mua dụng cụ sửa chữa… có thể nào cũng là vì em không?” Minh Tịnh nuốt nước miếng, trái tim nảy lên loạn xạ như thể bị suy cấp tính.

“Ừ.” Anh chẳng phải là thiên thần, chẳng hề giàu lòng nhân ái đến mức có thể tận tâm tận lực chăm lo cho người khác như vậy. Trong mắt của anh chỉ có mình cô mà thôi.

Minh Tịnh lại khóc. Nước mắt tràn qua khe hở giữa những ngón tay của cô, tựa như một làn suối trong lặng lẽ thấm qua kẽ đá.

“Chị Tĩnh nói anh là học trưởng Nghiêm nhà em, vậy anh có bằng lòng làm học trưởng nhà em không?” Cô nghẹn ngào hỏi. “Em biết bây giờ mình quả thật vô lý hết sức, bởi vì lúc trước em đã từng sẵn có tiền án rồi, nhưng mà học trưởng có thể cho em một cơ hội được không? Lần này em chẳng hề giận dỗi ai, cũng không muốn lấy học trưởng ra làm lá chắn, mà em chỉ đơn thuần là thích anh thôi. Ngày hôm qua em chưa trả lời anh ngay, không phải bởi em do dự, mà là vì em sợ hãi, sợ rằng cảm giác của học trưởng đối với em không giống cảm giác của em với anh. Lỡ như em nói thẳng ra mà học trưởng lại cự tuyệt thì liệu sẽ thế nào đây, em cũng chẳng dám nghĩ nữa! Rất nhiều người bảo rằng em không nên thích anh, họ đều cho rằng khoảng cách giữa em và anh quá lớn. Nhưng tình cảm vốn dĩ là lẽ tự nhiên, nó đến thì cứ đến thôi, em đâu thể nào kiểm soát. Hơn nữa thích một người cũng chẳng phải chuyện phạm pháp gì, sao em phải giấu giếm chứ? Học trưởng nói có đúng không?”

Cảm giác thất bại giống như một tảng đá lớn rớt thẳng từ trên trời xuống, hoàn toàn đánh gục Nghiêm Hạo. Tại sao lúc nào cũng là cô giành trước chứ? Lần trước là cô nói giỡn, lần này cô nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, cả hai lần, anh đều không có cơ hội chủ động. Dựa trên góc nhìn của một người con trai mà nói thì chuyện này quả thực cũng hơi đáng buồn. Nhưng đáng buồn thì sao nào? Kết quả chẳng phải vẫn là hai người ở bên nhau ư, được vậy là quá tốt rồi.

Anh nhẹ nhàng dắt tay cô, trịnh trọng tuyên bố: “Được rồi, quyết định vậy nhé, anh là học trưởng Nghiêm nhà em.”

“Thế thì, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn ạ.” Cô cười nói, đôi mắt long lanh nhòa lệ.

Bọn họ đan tay vào nhau, thong thả sóng bước trở về trên con đường làng quạnh vắng. Dọc đường không có bóng ai, như thể cả thế giới này chỉ còn có mỗi hai người họ vậy. Những ngọn đèn nơi xa xăm dần nối đuôi nhau tắt lịm. Ánh trăng trắng ngà tựa một tấm lụa mỏng manh, dịu dàng phủ lên vai họ.

Nghiêm Hạo hơi nghiêng đầu nhìn Minh Tịnh. Đêm trăng như ảo mộng này, thực ra lại chính là thứ mà anh vẫn luôn khát vọng. Minh Tịnh, em có biết không? Anh cũng rất thích em, còn nhiều hơn, còn sớm hơn là em thích anh rất nhiều.
(1) Đỗ nhược: Hay còn gọi là thài lài trắng, một vị thảo dược chủ trị đau thần kinh, nhức đầu, hoa mắt chóng mặt…



(2) Trà cụ: Bộ dụng cụ pha trà đạo, ngoài ấm chén và khay thì còn có chén tống, hũ trà, kháo trà, lọc trà, khay đựng, bộ dụng cụ gắp và một số dụng cụ khác như bếp điện, ấm nước, khăn lau v.v…



(3) Nhị Oa Đầu: Một loại rượu mạnh lâu đời có nguồn gốc từ Bắc Kinh, thường nặng 44 – 56 độ. Nấu loại rượu này phải qua hai lần chưng cất cho nên được gọi là “nhị oa đầu” (hai nồi rượu).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play