*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày liền sau đó, những cơn mưa phùn liên miên gột sạch bụi bặm quẩn trong không khí. Cây cối trong trường sum suê xanh mát, gió nhẹ thoảng qua cỏ hoa, khiến mái tóc dài của Minh Tịnh khẽ khàng lay động. Cuối cùng kỳ thi Tiếng Anh cấp bốn cũng qua, Minh Tịnh thở phào một hơi. Mặc dù sắp tới sẽ phải cật lực chuẩn bị cho đợt thi cuối kỳ nhưng dù sao đấy cũng là chuyện của ngày mai, còn hôm nay thì cứ thư giãn đã.

Trước mặt Đổng Đông lúc này là một nữ sinh xinh xắn lanh lợi, hình như hai người họ đang thảo luận đề thi với nhau. Minh Tịnh vẫn nhớ cô gái này đã từng tham gia huấn luyện quân sự cùng mình, hình như bên khoa Tiếng Nhật, cứ hễ nhắc đến manga hay anime là lại bừng bừng hứng khởi.

Minh Tịnh không định chào hỏi bọn họ, nhưng Đổng Đông đã nhanh miệng gọi cô lại: “Cậu đến nhà ăn đấy à?”

Minh Tịnh mù mờ gật đầu.

“Thế đi cùng nhau luôn đi! Đây là đồng hương của mình, Mễ Giai Giai.”

Mễ Giai Giai nghiêng đầu, dáng vẻ kawaii trông cực ngây thơ: “Mình cũng biết Minh Tịnh mà. Phải rồi, bạn trai của cậu rốt cuộc là Nhan Hạo hay Nghiêm Hạo thế? Hội bạn phòng mình vẫn đoán già đoán non mãi đó!”

Một đám quạ đen nhao nhác vòng quanh đỉnh đầu Minh Tịnh.

Đổng Đông cũng hóng hớt nhìn về phía cô.

“Có thể đừng nói đến chuyện ấy được không?” Mấy cái người này không thể để cho cô yên được sao?

Xem ra đúng là khó yên ổn thật. Trên đường tới nhà ăn, Minh Tịnh lại bắt gặp cả Nghiêm Hạo lẫn Nhan Hạo. Hai người bọn họ có vẻ vẫn cứ là anh em tốt, còn cô chẳng qua chỉ là nữ chính đáng ghét mà thôi.

Nghiêm Hạo dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú níu trên người mình nên bất chợt quay đầu lại. Đôi mắt sáng ngời của cô đối diện với cặp mắt đen hờ hững của anh, khuôn mặt ngượng nghịu bỗng nhiên đỏ ửng. Minh Tịnh thầm nghĩ, giữa bọn họ chưa từng có mâu thuẫn gì, vốn là do cô làm sai nên sửa lỗi mà thôi, hiện tại hẳn là cũng giống như những đàn anh đàn em có quen biết khác trong Kinh Đại, gặp nhau vẫn nên chào hỏi. Vậy là, cô nhoẻn miệng cười như hoa, lúm đồng tiền nở rộ.

Anh tiến về phía cô, một bước, rồi hai bước, đôi chân thoăn thoắt như bay, ánh mắt lướt qua người cô, không hề ngừng bước, cứ vậy vụt mất chỉ trong chớp mắt.

Minh Tịnh chôn chân tại chỗ, ý cười đóng băng bên má. Trông cô giờ phút này hẳn là ngớ ngẩn lắm nhỉ? Cô nghe thấy người khác cất tiếng chào anh, anh lịch sự đáp lại, giọng điệu vẫn lành lạnh như thường lệ.

Cô chầm chậm xoay người, nhìn theo bóng dáng cao lớn mà xa lạ của anh.

Cũng phải. Nếu như đã chia tay, chi bằng cứ dứt khoát đoạn tuyệt thì hơn. Không mập mờ, không ám muội, trắng ra trắng, đen ra đen. Đây mới đúng là phong cách của anh.

Thì ra mùi vị của tan vỡ là như thế này. Vừa chua chát, vừa đau xót.

“Minh Tịnh, cậu và học trưởng Nghiêm trông không giống đang diễn lắm!” Mễ Giai Giai thương cảm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Minh Tịnh, nhỏ giọng nói.

“Mình cũng đâu có công tác ở Đài Truyền hình Trung ương.”

“Không sao, cậu vẫn còn học trưởng Nhan mà, hình như anh ấy đang đợi cậu đấy. Bọn mình đi trước nha!” Mễ Giai Giai đẩy đẩy Đổng Đông, hai người liền vội vàng chuồn đi mất, đi được một đoạn khá xa vẫn còn thậm thụt quay đầu ngó lại.

Nhan Hạo bây giờ có phần giống với mấy chàng trai trẻ tình duyên trắc trở trên phim, mái tóc bay bay trong gió, ánh mắt nghiêm nghị thâm trầm. Minh Tịnh vừa thấy anh, lông tơ lập tức dựng hết cả lên. Cô đã quen với một Nhan Hạo vừa phô trương vừa màu mè, còn Nhan Hạo trước mắt này thì lại hoàn toàn lạ lẫm. Thậm chí, dáng vẻ sa sút tinh thần của anh còn khiến cho cô cảm thấy nguy cơ bủa vây tứ phía.

Nhan Hạo hỏi xem cô thi thế nào, cô vội đáp rằng cũng tạm. Nhan Hạo lại hỏi nghỉ hè này cô có tới Nam Phi chơi không, Minh Tịnh liền bảo sang Tết là Chu Tiểu Lượng và Minh Đại Bằng sẽ về, cho nên là cô không đi.

Nhan Hạo nói: “Thế đến Thượng Hải chơi với anh đi, mẹ anh rất nhớ em.”

Minh Tịnh lắc đầu: “Mùa hè Thượng Hải nóng lắm, có gì để sau hẵng tính.”

Nhan Hạo cũng không kiên trì thuyết phục cô, lập tức chuyển đề tài khác: “Em với Nghiêm Hạo làm sao thế? Đừng bảo là tại vì anh nên chia tay rồi đấy nhé?”

Minh Tịnh đột nhiên nổi cơm tam bành: “Cầu xin các người buông tha cho tôi được không, đừng có vẽ ra mấy chuyện hoang đường, lôi kéo tôi vào mấy cái mối quan hệ này nọ nữa. Nếu tôi thích ai thì sẽ thẳng thắn bày tỏ, không yêu đơn phương cũng chả yêu thầm, không được đáp lại thì thôi, nhất định sẽ không dây dưa. Cuộc sống của tôi cũng chẳng phải chỉ có yêu đương, tôi còn phải đi học đi thi nữa. Tôi chỉ muốn được một mình sống yên ổn thôi, anh có hiểu không?”

Nhan Hạo yên lặng nhìn Minh Tịnh, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó tiến đến vò rối mái tóc của cô: “Lại xù lông lên rồi. Đúng là một con nhím mà, không thể nào đụng vào được. Đã biết, đi ăn cơm đi!”

“Thần kinh!” Minh Tịnh trừng mắt nhìn anh.

Nhan Hạo đuổi theo Nghiêm Hạo. Anh đang đứng xem bảng tin, bên trên có dán một số quảng cáo dịch vụ gia sư cùng với vài tour du lịch.

“Muốn đi chơi à?”

“Có thể đi đâu được chứ, vẫn còn đang nhiều việc lắm!” Nghiêm Hạo rời mắt qua chỗ khác. “Cậu thì sao?”

Nhan Hạo cười khổ: “Tôi thì phải đến văn phòng bố làm việc rồi. Vụ Cao Tiểu Thanh kia tốn không ít tiền, ông ấy bắt tôi ký giấy vay nợ hẳn hoi. Ầy, cuộc sống khó khăn quá mà, chả chuyện nào nên hồn cả.”

Nghiêm Hạo nhíu mày, nhìn Nhan Hạo dò hỏi.

“Tôi bây giờ chính là một thằng con trai bất hiếu. Cái mác này gỡ không xong, mấy nữa nghỉ hè lại sống trong cả băng lẫn lửa cho coi.”

Nghiêm Hạo vỗ vỗ vai anh an ủi. Học kỳ này trôi qua thật nhanh. Kỳ nghỉ hè tới, anh đã chẳng còn lý do gì mà gọi điện cho Minh Tịnh nữa rồi.



Đợt thi cuối kỳ kết thúc, Bắc Kinh chính thức chuyển sang kiểu thời tiết hầm hập, ban đêm không có điều hòa thì không tài nào ngủ nổi. Mọi người nhanh chóng rời trường, về quê tránh nóng. Ký túc xá chỗ Minh Tịnh có điều hòa cho nên cô cũng chẳng vội vàng gì, vô cùng bình thản sắp xếp hành lý của mình. Sơn Béo không biết là nhờ vả ai mà được thực tập ở FAW-Volkswagen Trường Xuân một tháng. Trường Xuân cùng hướng với Cáp Nhĩ Tân, cậu chàng vốn định đi chung với cô, nhưng Minh Tịnh lại nhận lời đi chơi cùng Trần Tĩnh mất rồi. Cổ Phạn đã mua một căn nhà nhỏ ở vùng nông thôn để làm phòng vẽ tranh, Trần Tĩnh bảo muốn tới đó nghỉ mát mấy hôm.

Lúc ấy Minh Tịnh còn mừng rỡ hỏi: “Có phải là thôn Họa Gia(6) trong truyền thuyết không?”

Trần Tĩnh “hừ” một tiếng, nói: “Chỗ đấy sặc mùi kinh doanh, toàn người làm ăn đổ về, đã sớm không còn hương vị nguyên bản nữa rồi. Chỗ chúng ta đi lần này là một thôn quê thật cơ.”

Ông ngoại Minh Tịnh vốn dĩ cũng sống ở quê, nhưng sau này mở tiệm thuốc nên mới chuyển lên thành phố. Minh Tịnh vẫn còn nhớ mang máng chuyện năm xưa. Cô đi đôi ủng bé xíu, bước trên con đường lầy lội, phía trước là một chú chó nhỏ tung tăng chạy, xung quanh là tiếng gà quang quác kêu sau hàng rào. Bên vệ đường có một cây đào rừng không ai cắt tỉa, cành to cành nhỏ đan chặt vào nhau, hoa nở loạn xạ khắp nơi. Miền Bắc mùa xuân, lúa mạch vừa gieo vẫn chưa được xanh tốt lắm, chỉ có những cây dương sa lan(7) là đầy lá non mới nhú.

Minh Tịnh gọi điện thoại về cho bà ngoại. Bà dặn cô phải ngoan ngoãn, đừng gây phiền phức cho người ta. Minh Tịnh liên tục vâng vâng dạ dạ.

Hồ Nhã Lan cũng rời trường muộn vài ngày. Minh Tịnh nghe cô nàng nói Hồ Nhã Trúc đã được nhận vào một công ty của Pháp cho nên thuê nhà bên ngoài để ở.

“Sau này mỗi cuối tuần tôi đều sẽ sang chỗ chị ấy chơi. Ở bên đấy gần nội thành, lên phố cũng tiện hơn nhiều.” Hồ Nhã Lan vờ như không thấy vẻ mặt khó coi của Minh Tịnh, vẫn cứ ăn vạ trên ghế của cô, làm bộ dốc bầu tâm sự.

Minh Tịnh không buồn trả lời. Cô còn đang bận bịu đóng thùng toàn bộ quần áo của mình. Thời gian tới cô khóa cửa phòng đi chơi, nơi đây không được thoáng gió, với cái tiết trời kiểu này thì vải vóc sẽ ẩm mốc hết cho xem.

“Minh Tịnh, tôi đã không còn suy nghĩ gì đặc biệt với anh Nghiêm Hạo nữa rồi,” Hồ Nhã Lan thận trọng nói. “Thực ra từ trước đến giờ tôi vẫn chỉ toàn tự mình đa tình thôi. Hồi ấy nói thế với cậu, đúng là vô lý.”

“Có thể đừng đề cập tới cái người đó được không?” Minh Tịnh xoay tới xoay lui, mồ hôi túa ra đầy đầu. Nhắc tới một người lạnh lùng thì đúng là cũng mát mẻ hơn thật, nhưng Hồ Nhã Lan mở lời đột ngột như vậy, khéo cô đóng băng luôn mất. 

“Ừa!” Hồ Nhã Lan bĩu môi. “Thế để hỏi chuyện khác nhé, anh Nhan Hạo có nói gì về chị gái tôi không?”

“Cái tên xấu xa đấy cũng đừng có nhắc!”

“Anh Nhan Hạo không phải người xấu xa. Đúng là anh ấy hơi thừa tình cảm để đi ban phát lung tung, nhưng mà anh ấy rất có phong độ.”

“Ha!” Nhận xét này quả thực khiến Minh Tịnh mở mang tầm mắt. “Đừng bảo là cậu đổi mục tiêu rồi nhá.”

“Làm gì có chuyện ấy, con người tôi vốn là việc nào ra việc đó. Thôi được rồi, không làm phiền cậu nữa, tôi cũng về phòng xếp hành lý đây.” Hình như là sợ Minh Tịnh hỏi thêm, Hồ Nhã Lan vội vàng lặn mất.

Lần này Minh Tịnh vẫn mang theo chiếc vali đã theo mình vào Nam ra Bắc, lên núi xuống biển kia. Cô tới nhà giáo sư Trần, thấy trong phòng khách đã có một chiếc vali khác, không khỏi thắc mắc: “Hôm nay lên đường luôn ạ?”

“Ừ, Bắc Kinh nóng chết đi được í, ở thêm một giây chị cũng chả thiết tha gì,” Trần Tĩnh vừa nói vừa kiểm tra lại sách mang theo xem có sót quyển nào không.

Minh Tịnh lẩm bẩm: “Vùng nông thôn cũng có phải là khu nghỉ dưỡng đâu, làm sao mát hơn được chứ! Chị nhìn đống mồ hôi trên người em này, đợi em tắm đã rồi đi.”

“Đi đường cũng nóng lắm, đợi đến nơi rồi hẵng tắm.”

Minh Tịnh cúi đầu, thậm chí còn có thể tự ngửi thấy mùi mồ hôi của mình. Cô có hơi lo lắng: “Ở đấy có nhiều phòng không? Liệu em có phải chen chúc với anh chị không thế?”

“Nó là một tiểu viện, điều kiện cả trong lẫn ngoài đều tốt, hội bọn chị vẫn thường xuyên tụ tập bên đấy đó.”

Minh Tịnh lúc này mới yên tâm, tủm tỉm cười: “Ở bên ấy được đến khai giảng luôn thì tốt, tiết kiệm được khối tiền. Đợt tới nghỉ Quốc khánh em còn định đi du lịch nữa.”

“Em muốn ở bao lâu thì ở, miễn là nhớ giúp dọn dẹp nhà cửa và làm cỏ ngoài sân là được, coi như trừ vào chi phí ăn ở của em.”

“Em cứ tưởng rằng những người làm nghiên cứu khoa học sẽ không dính khói lửa nhân gian chứ!” Minh Tịnh không thể tin nổi Trần Tĩnh cũng biết nói chuyện tiền nong.

“Không dính khói lửa nhân gian thì chị uống gió tây bắc để mà sống qua ngày chắc!” Trần Tĩnh chống nạnh, rất ra dáng một nữ vương thực thụ.

Thế nhưng nữ vương cũng chẳng tránh được phận làm tài xế, về vùng thôn quê vẫn phải tự lái xe mà đi. Minh Tịnh chưa có bằng lái. Năm trước là chưa thành niên cho nên không được báo danh, còn năm nay bận tối tăm mặt mũi.

Minh Tịnh vốn cho rằng mình đã che giấu rất kín kẽ rồi, nhưng phỏng chừng hai chữ “thất tình” đã sớm treo trước trán cô. Nếu không bởi vậy thì sao chị Tĩnh lại cứ khăng khăng đòi cô đi chơi cùng chứ, nhất định là chị ấy đang nghĩ cách để giúp cho cô giải sầu.

Chiếc iPhone của Minh Tịnh vẫn cứ im lìm như cũ. Không tin nhắn, cũng chẳng có cuộc điện thoại nào gọi tới.

Chiếc xe rời khỏi thành phố, đi thêm hai giờ đồng hồ mới tới được nơi cần đến. Một khoảng sân rộng với tường trắng và ngói đen đứng sừng sững giữa ruộng đồng xanh ngát ập vào tầm mắt Minh Tịnh. Thỉnh thoảng lại có vài con chó lớn chạy từ giữa bờ ruộng ra, thế nhưng chúng không sủa loạn, chỉ lẳng lặng dõi mắt theo chiếc xe của bọn họ. Hoa ngô đồng đỏ lựng, còn hoa hòe thì màu trắng. Những cây sung chưa ra quả cành lá xanh um tươi tốt. Bên bờ kênh, cẩu kỷ mọc thành từng bụi, trên cành đong đưa vô số chùm quả chín mọng. Lúa vẫn còn chưa trổ bông, một màu xanh mướt trải dài tới tận chân trời. Mấy vườn trái cây vừa đúng độ đang sai quả, đào chín hồng chừng một nửa, còn lê và mơ thì đã trĩu tới cong cành.   

Sau khi quy hoạch, thôn làng này đã được sửa sang tu bổ lại. Mỗi một con đường băng qua rừng đều trải nhựa, đôi bên đường là hai dãy cây thẳng tắp. Cách đó chưa tới một dặm có một mái đình hóng gió đơn sơ. Cây cối trước mặt và sau lưng đều mang một phong cảnh riêng, trong không khí không hề có mùi súc vật. Đất canh tác cũng đã được phân bổ lại, không thể tùy tiện muốn trồng gì thì trồng nấy.

Giảng viên môn Luật Kinh tế của cô từng nói, du lịch sinh thái hay du lịch xanh sớm muộn gì cũng sẽ ăn hết nửa chiếc bánh lớn của ngành kinh tế du lịch. Đây là xu thế chung của thị trường, cũng là bước biến chuyển trong nhận thức của người dân. Hiển nhiên là dân làng ở đây cũng đã ý thức được điều ấy.

Đợt vừa rồi làm báo cáo cuối kỳ, không có sự giúp đỡ của Nghiêm Hạo, cô đã phải rất chật vật mới nhận được một chữ “khá”. Hầy, sao lại nghĩ đến học trưởng nữa rồi!

“Nhìn kìa, chỗ chúng ta ở đấy,” Trần Tĩnh chỉ vào một căn nhà hai tầng bên bờ sông, nói.

Ngôi nhà này thoạt nhìn thì có vẻ rất bình thường. Xung quanh mảnh sân rộng rãi phía trước là một một hàng rào bằng sắt phủ đầy những dây thường xuân. Con đường mòn trong sân được lát lại bằng một dải đá nhấp nhô. Cửa sổ trong nhà rất lớn, phía ngoài còn có lan can bảo vệ. Bên bệ cửa sổ là mấy chậu hoa hướng dương bừng nở, khiến cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp. Trên nóc nhà có một gác xép bằng gỗ, qua cánh cửa sổ hé mở có thể thấy được mấy cái khung tranh lồng kính cùng giá vẽ ở bên trong, có lẽ là nơi Cổ Phạn thường làm việc.

Chỉ có điều, sao cỏ dại ở trong sân lại um tùm đến mức này?

Trần Tĩnh nói không chút ngượng ngùng: “Để phần riêng cho em đó. Em cũng không phải chăm chỉ quá đâu, mỗi ngày chỉ cần dọn một mét vuông là được.”

Cổ Phạn đi từ tầng trên xuống đón họ, thái độ thân thiện không chút câu nệ. Có hai phòng dành cho khách, đều nằm ở dưới tầng một, anh để cho Minh Tịnh tự chọn một phòng. Minh Tịnh chọn căn phòng sát bên bờ sông, có thể nhìn thấy những bông súng rực rỡ phía dưới. Loại cây thủy sinh này thời gian ra hoa rất dài, ban ngày nở ra đêm tối khép vào, phải đến khoảng chừng tháng Mười thì hoa mới tàn héo hẳn.

Sóng ở trong nhà khá mạnh. Minh Tịnh chụp một bức ảnh hoa súng dưới sông, đăng lên vòng bè bạn, không chú thích thêm điều gì.
(6) Thôn Họa Gia: Một thôn trấn nhỏ thuộc Thông Châu, Bắc Kinh, nổi tiếng có nhiều họa sĩ.



(7) Dương sa lan: Một loại cây họ liễu, còn gọi là dương đen lai hay bạch dương Canada.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play