Mười hai giờ đêm, Lê Văn Vân từ từ mở mắt.
Sau vài tiếng tu luyện, anh cảm thấy cả người trở nên rất sảng khoái.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một màn đêm đen kịt.
Lê Văn Vân thở ra một hơi rồi đi ra ngoài.
Anh vẫn chưa điều tra ra chỗ ở của Lê Hành nên không thể đi tìm Lê Hành để hỏi chân tướng của sự việc.
Hôm qua, từ chỗ của Lê Vân Sinh anh mới biết được mọi chuyện là do Lê Hành đứng đằng sau sai khiến.
Sau khi nghe được tin đó anh vẫn không ngừng suy nghĩ về nó.
Lê Hành có lý do của ông ta.
Lúc ông ta và Lê Cảnh An cạnh tranh với nhau, vì để Lê Cảnh An mất đi ưu thế, ông ta đã ra tay hãm hại.
Có như thế ông ta mới có khả năng chiến thắng.
Ông ta hoàn toàn có động cơ.
Nhưng Lê Văn Vân vẫn còn nhớ rất rõ.
Buổi họp mặt thường niên năm đó, bàn của anh toàn là những người trẻ tuổi của nhà họ Lê, bia mà Lê Văn Vân uống đều do chính anh mở.
Điều đó có nghĩa là, chuyện anh bị bỏ thuốc mê chắc chắn là do một trong số những người trẻ tuổi trên bàn đã làm.
Bởi vì lúc đó Lê Văn Vân có được những thành tích rất tốt nên được nhà họ Lê xem trọng.
Vì vậy những người ngồi cùng anh tất cả đều là con cháu của dòng chính, chắc chắn không có ai là dòng thứ.
Vì vậy khi mà Lôi Bân nói với anh chuyện này có liên quan đến người nhà họ Lê.
Anh đã bắt đầu liên kết các sự việc lại với nhau và cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến dòng chính của nhà họ Lê.
Nhưng Lê Hành giống với Lê Cảnh An, cả hai đều là con cháu của dòng thứ.
Dĩ nhiên, nếu đi theo hướng lập luận này, muốn tìm ra chân tướng của sự việc để rửa sạch tội danh cho bản thân, Lê Văn Vân cảm thấy không có vấn đề gì là quá khó.
Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, Lê Văn Vân quyết định ngày mai sẽ bảo Lôi Bân điều tra chỗ ở của Lê Hành.
Sau đó anh sẽ dùng một chút thủ đoạn để xử lý tiếp.
Nghĩ đến đây, đôi lông mày của anh hơi cau lại.
Anh nằm trên giường tiếp tục ngủ.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, anh bị Lê Cảnh An gọi dậy từ rất sớm.
Sau đó Lê Cảnh An lái xe đưa anh đến tập đoàn Hãn Vũ.
Lê Văn Vân cảm thấy anh nên dọn ra ngoài ở riêng.
Nếu không sẽ không có ngày nào anh được ngủ thẳng cẳng, hơn nữa lúc cần hành động cũng thuận tiện hơn nhiều.
Nhưng mà anh vừa mới quay về Lâm Hải, cũng đã chín năm không gặp bố mẹ, anh nên ở bên cạnh họ nhiều hơn mới phải.
Sau khi đến công ty, Lê Văn Vân lại tìm lý do để đánh bài chuồn.
Anh chạy đến nhà của Đặng Hân Hân tiếp tục ngủ.
...!
Mười giờ sáng, trong một văn phòng làm việc ở tập đoàn Hoàn Vũ của Trần Mỹ Huyên.
Trần Mỹ Huyên mặc một bộ quần áo màu trắng của hãng OL, bà ấy cùng một vài người khác lần lượt đi vào phòng họp, trên tay của bọn họ ai nấy cũng cầm văn kiện tài liệu.
Trong phòng họp, Tả Hạo và Liễu Ngọc đang ngồi chờ.
Sau khi nhìn thấy Trần Mỹ Huyên đi vào, anh ta vội vàng đứng dậy.
Trên mặt anh ta không còn cái vẻ kiêu ngạo lúc đứng trước mặt Lê Văn Vân nữa mà thay vào đó là một gương mặt nịnh bợ, anh ta cuối người giơ tay ra chào hỏi: "Chào Chủ tịch Trần."
Trần Mỹ Huyên mỉm cười, bà ấy nhìn Liễu Ngọc rồi nói: "Cô là em họ của Lê Văn Vân?"
Nghe Trần Mỹ Huyên hỏi, cả Tả Hạo và Liễu Ngọc đều ngẩn ra.
Trần Mỹ Huyên nhìn thấy biểu cảm của hai người họ liền hiểu: "Xem ra con người của Lê Văn Vân thật quá khiêm tốn rồi.
Cậu ấy là người đã giới thiệu hai người với tôi vậy mà không nói chuyện này với hai người.
Cô có một người anh họ thật là tốt."
Câu cuối cùng là bà ấy nói với Liễu Ngọc.
Lúc này, Liễu Ngọc và Tả Hạo không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Trần Mỹ Huyên vậy mà thật sự có quen biết với Lê Văn Vân.
Một vị Chủ tịch vừa xinh đẹp vừa nổi tiếng như bà ấy thật sự quen với Lê Văn Vân.
Bản thân có được cuộc hẹn ngày hôm nay tất cả là nhờ vào cuộc điện thoại hôm qua của Lê Văn Vân.
Hôm qua anh ta thật sự đã gọi điện cho Chủ tịch Trần.
Tả Hạo bị dọa đến ngây người.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt.
Hôm qua lúc lời đi, anh ta đã nói những lời vô cùng khó nghe, vậy mà Lê Văn Vân lại không gọi cho Trần Mỹ Huyên nói bà ấy hủy cuộc gặp mặt hôm nay.
Thật ra, Tả Hạo rất xem thường Lê Văn Vân.
Bản thân anh ta luôn tự mình phấn đấu, lại là người trẻ tuổi vì vậy luôn cho rằng giá trị của bản thân rất cao.
Còn Lê Văn Vân đã ngồi tù chín năm, anh chỉ vừa mới ra tù, hơn nữa tội danh của anh còn là cưỡng dâm.
Chính vì thế mỗi lần đứng trước Lê Văn Vân, anh ta luôn cảm thấy mình rất tài giỏi.
Nhưng bây giờ, Lê Văn Vân vậy mà thật sự có quen biết với một vị Chủ tịch tài giỏi bậc nhất trong giới làm ăn như Trần Mỹ Huyên.
Chuyện này khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên và không tài nào có thể hiểu được.
Liễu Ngọc đứng ở bên cạnh, lúc đầu cô ấy cũng có chút kinh ngạc, sau khi đã hiểu ra mọi chuyện sắc mặt của cô ấy lại trở nên vô cùng phức tạp.
Sau đó, vì quá tò mò nên đã trực tiếp hỏi Trần Mỹ Huyên: "Chủ tịch Trần, bà thật sự có quen biết với Lê Văn Vân?"
Trần Mỹ Huyên cười nói: "Chuyện này nói ra cũng là một cái duyên.
Cậu ấy giúp tôi một chuyện vì thế hai chúng tôi mới quen biết nhau."
Nói xong, bà ấy ngồi xuống: "Hai người cũng ngồi đi.
Hai người hãy giới thiệu về hạng mục và bản kế hoạch của mình.
Đây là tổ đánh giá của công ty chúng tôi.
Lê Văn Vân đã cho cô cậu một cơ hội, công ty của chúng tôi cũng không thể đầu tư một cách bừa bãi được.
Chúng tôi phải xem xét hạng mục của hai người có tiềm năng hay không."
Hai người ngồi xuống, thế nhưng lúc này Liễu Ngọc không còn tâm trạng để giới thiệu nữa.
Ánh mắt cô ấy có chút xao nhãng, không biết là đang nghĩ chuyện gì.
Sau khi Tả Hạo ngồi xuống, anh ta giới thiệu một cách đầy tự tin: "Đây là một hạng mục về trò chơi.
Tôi đã lên ý tưởng từ rất lâu rồi, nó nhất định sẽ trở thành một trò chơi có sức hút.
Nếu đem so sánh với LOL hay Vương Giả thì có thể sẽ không bằng, nhưng sự sôi động của nó chắc chắn sẽ không thua kém gì..."
Sau đó anh ta trình chiếu PPT và bắt đầu giới thiệu.
Trần Mỹ Huyên nghiêm túc lắng nghe, bà ấy cau chặt mày.
Đội đánh giá cũng không ngừng trao đổi ý kiến với nhau.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Tả Hạo dừng phần trình bày, anh ta nhìn về phía Trần Mỹ Huyên.
Trần Mỹ Huyên ngồi ở phía đối diện.
Trên gương mặt bà ấy không có quá nhiều dấu vết của thời gian, ngược lại còn đem đến cho đối phương một cảm giác, đó chính là đang được chiêm ngưỡng cái đẹp.
Khí chất đó khiến Tả Hạo bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Trần Mỹ Huyên cau mày nói: "Chúng tôi cần phải thảo luận một chút, hai người đợi một lát."
Khoảng mười phút sau, Trần Mỹ Huyên ngẩng đầu lên nói: "Cậu Tả, thật xin lỗi.
Chúng tôi cảm thấy hạng mục trò chơi này của cậu không phù hợp với công ty của chúng tôi."
Tả Hạo sửng sốt, mặt anh ta biến sắc: "Về số tiền đầu tư chúng ta có thể thương lượng, đây thật sự là một hạng mục rất có tiềm năng."
"Thật xin lỗi." Trần Mỹ Huyên lắc đầu nói: "Đây là quyết định sau khi đã đánh giá của chúng tôi.
Tôi cũng không còn cách nào khác.
Chuyện làm ăn của công ty không phải một mình tôi là có thể quyết định được."
Sắc mặt của Tả Hạo vô cùng u ám, anh ta nói: "Chủ tịch Trần, hôm qua Lê Văn Vân đã nói gì với bà rồi phải không? Ví dụ như chuyện đừng đầu tư vào hạng mục của tôi."
Trần Mỹ Huyên cau mày: "Sao cậu lại nói như vậy.
Làm ăn là làm ăn, bạn bè là bạn bè, nếu như có một mối làm ăn tốt dâng đến cửa, chúng tôi sẽ không vì vài câu nói của Lê Văn Vân mà từ bỏ nó.
Chỉ là chúng tôi cảm thấy hạng mục này của cậu không có triển vọng.
Đương nhiên đây chính là quyết định sau khi chúng tôi đã cùng bàn bạc với nhau.
Cậu có thể tìm đến công ty khác để hợp tác."
Bà ấy cười cười rồi nói: "Chào cô cậu."
Nói xong, bà ấy liền rời khỏi phòng họp.
Nhìn thấy Trần Mỹ Huyên rời đi, sắc mặt của Tả Hạo càng thêm tệ, anh ta đấm tay lên bàn nói: "Liễu Ngọc, đây nhất định là chuyện tốt mà Lê Văn Vân đã làm.
Anh ta đã gọi điện cho Chủ tịch Trần bảo bà ấy đừng đầu tư vào hạng mục của chúng ta, bảo bà ấy hôm nay hãy nói những thứ không tốt về chúng ta.
Mục đích là muốn làm nhục chúng ta."
Liễu Ngọc sửng sốt nói: "Chắc không phải vậy đâu, có thể là do Chủ tịch Trần không đánh giá cao hạng mục của chúng ta."
"Nhất định là do anh ta làm.
Hạng mục của anh rõ ràng là rất tốt, Chủ tịch Trần không thể có lý do gì để từ chối." Sắc mặt Tả Hạo vô cùng u ám: "Anh sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu."
...!
Lê Văn Vân hoàn toàn không biết chuyện gì.
Anh nằm ngủ ở nhà Đặng Hân Hân đến tận gần mười hai giờ trưa mới từ từ mò dậy.
Ngủ.
Đỗ Tịch Tịch đứng trước mặt anh.
Cô ấy vô cùng tức giận nhìn anh.
"Cô nhìn tôi làm gì?" Lê Văn Vân vừa dụi mắt vừa nói.
"Hừ, cái tên háo sắc nhà anh.
Hôm qua vậy mà muốn hôn tôi." Đỗ Tịch Tịch trừng mắt nói: "Anh phải mời tôi đi ăn cơm tôi mới tha thứ cho anh."1
"Muốn tôi mời ăn cơm thì cứ nói thẳng ra đi, còn bày đặt sẽ tha thứ cho tôi." Lê Văn Vân nói.
Đỗ Tịch Tịch cười cười để lộ hai lúm đồng tiền: "Không phải nói anh mời tôi ăn cơm, có người mời tôi ăn cơm, là bạn cùng phòng thời đại học với tôi.
Nhưng mà có một tên con trai phiền toái cũng sẽ đến, anh giả làm bạn trai của tôi đi."
Lê Văn Vân bất lực nói: "Lại nữa hả? Hay là không đóng giả nữa chúng ta làm thật luôn đi, nếu không tôi sẽ thu phí."
Đỗ Tịch Tịch sửng người, sau đó mặt lập tức đỏ bừng, cô ấy lè lưỡi với Lê Văn Vân: "Anh nằm mơ đi.".