Lê Văn Vân nhìn Lữ Dương, ngạc nhiên hỏi: “Hoà thượng? Vừa rồi tôi chém tiêm quỷ đỏ đã gặp một hoà thượng, ông ta nói với tôi mấy lời khó hiểu lắm, sao thế?”
Lữ Dương nghi ngờ nói: “Lúc nãy khi tôi và Lý Vũ Thấm tới đây đã nhìn thấy một vị hoà thượng ở cổng thành.
Tôi cảm thấy ông ta tỏ ra sát ý với tôi!”
“Sát ý?” Lê Văn Vân sửng sốt nói: “Hoà thượng mà cậu nói là siêu cấp à?”
“Trông như người thường, nhưng vừa rồi tôi cảm nhận được một mối đe dọa.
Tôi chắc chắn rằng ông ta đã ngoài siêu cấp.” Lữ Dương gật đầu nói: “Nhưng cuối cùng vẫn không lựa chọn ra tay.”
“Hả?” Lê Văn Vân cau mày.
Tình huống mà Lữ Dương nói quả thực có phần giống với vị hoà thượng mà Lê Văn Vân gặp vừa rồi.
Thoạt nhìn thì như một người bình thường.
Nhưng Lê Văn Vân nghĩ chắc chắn ông ta đã hơn hẳn siêu cấp.
Điểm khác biệt duy nhất là vị hoà thượng kia khuyên anh đừng sát tâm quá nặng, trong những câu chữ đó, Lê Văn Vân cảm giác người kia hẳn là kiểu người của đức mẹ.
“Chẳng lẽ là cùng một người sao?” Lê Văn Vân nghi ngờ hỏi.
Có thể Dõan Nhu và lão già lừa đảo sẽ biết rõ những người ẩn thân trong khu Tội Ác, nhưng họ không ở đây, Lê Văn Vân không biết đi đâu hỏi.
“Sao ông ta lại muốn giết cậu vậy?” Lê Văn Vân hỏi.
“Ánh mắt của ông ta nhìn vào khẩu súng của tôi, hẳn là đã nhận ra, sau đó sát khí trong nháy mắt biến mất, che giấu rất nhanh.” Lữ Dương nói.
Lê Văn Vân do dự một lát, sau đó nói: “Tôi dẫn hai người đi xem có phải là vị hoà thượng kia không?”
Nói xong, anh quay người và đi về phía sườn đồi trước đó với hai người họ, nhưng khi họ đến nơi, vị hoà thượng đó đã biến mất.
“Lát nữa tôi sẽ hỏi Minh Sùng.” Lê Văn Vân sờ sờ cằm nói: “Chúng ta ra bến cảng đi!”
“Không ngờ anh lại đi trước một bước, tôi còn định xông tới chọc thủng thận của Hodges.” Lữ Dương thở dài.
Lê Văn Vân liếc nhìn người này, không nói nên lời, sau đó hỏi: “Cậu đã tìm được chiếc xương phù hợp với mình chưa?”
“Tìm được rồi, lấy được ở chỗ của lão già đó, ông ta cho tôi năm miếng, tôi đã hấp thu rồi, giờ đã mạnh hơn trước gấp đôi.” Lữ Dương đắc ý nói.
Lê Văn Vân chết lặng!
Xem ra Lữ Dương giống như mình, đều thuộc loại người nhanh chóng hấp thu xương cốt, đương nhiên hấp thu năm miếng xương cũng không mạnh lắm, có lẽ hiện giờ anh ta cũng không kém Duẫn Nhu là bao.
Lê Văn Vân nghĩ có lẽ phải hấp thu hai mươi miếng xương mới tương đương với cấp độ của Hodges.
“Cậu vẫn còn sớm.” Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Tiếp tục tìm xương mới thích hợp đi, nói nghe coi xương cốt của cậu gọi là gì?”
“Dễ nghe hơn so với xương rồng, của ông đây gọi là xương kỳ lân.” Lữ Dương tự hào nói.
“Xí, không biết xấu hổ!” Lý Vũ Thấm ở bên cạnh nói: “Tôi nghe ông nội Trác nói xương mà anh ta hấp thụ là xương chuột, có liên quan đến chuột đấy, dáng vẻ của anh ta cũng đáng khinh giống y như chuột vậy.”
Trên mặt Lữ Dương lộ ra vẻ xấu hổ, anh ta hắng giọng: “Đừng nói nhảm, là xương kỳ lân, cô nghe lầm rồi.”
Bọn họ vừa nói vừa đi về phía bến cảng.
Lý Vũ Thấm đi đến bên cạnh Lê Văn Vân, yên lặng nắm áo của anh, hỏi: “Lê Văn Vân, bây giờ anh đã về rồi, khi nào thì cưới em đây.
Em nghe họ nói anh đã kết hôn một lần, em không ngại chuyện đó đâu, giờ anh đã đánh bại tiêm quỷ vàng, chắc chắn ba mẹ em sẽ đồng ý.
Chúng ta quay về sẽ làm đám cưới ngay nha!”
Hai mắt Lữ Dương sáng lên, nói: “Đúng vậy, Lê Văn Vân, là đàn ông, anh phải có trách nhiệm với những gì mình đã nói.
Mau cưới Lý Vũ Thấm đi, bác sĩ Phạm hãy giao cho tôi chăm sóc.”
Lê Văn Vân trừng mắt nhìn anh ta, sau đó hắng giọng: “À, Vũ Thấm à, lúc ấy là do sắp chết nên mới nói câu đó, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.”
“Em không quan tâm, dù sao chúng ta cũng đã có hôn ước, em đã là vợ chưa cưới của anh.” Lý Vũ Thấm nói.
Lê Văn Vân thấy đau đầu quá, anh tăng tốc, nhanh chóng tới gần bến cảng, rất nhanh, anh nhìn thấy một người đàn ông.
Minh Sùng đang đứng đằng kia, dưới chân có một cái hố sâu, bên trong cái hố, ngài Mặc đang nằm trong đó.
Minh Sùng đang đứng đó, mặt không chút biểu cảm, có hàng trăm người đang đứng bên bến cảng, nhưng lúc này ai nấy đều lạnh run, không ai dám nhúc nhích!
Nói thừa, Hodges đã chết, ngài Mặc bị đánh đến suýt chết, sao họ dám ra tay chứ.
Lê Văn Vân tiến sát lại và thấy ngài Mặc nhăn nhó vì đau đớn.
Ông ta vẫn chưa chết, như Lê Văn Vân ra lệnh, ông ta bị bắt sống.
“Những mảnh xương mà Hồng Nguyệt đã thu thập được trong những năm qua ở đâu?” Lê Văn Vân nheo mắt lại, hỏi.
“Tôi sẵn sàng nói cho cậu biết, nhưng tôi có điều kiện.” Ngài Mộ nghiến răng nói.
“Ông nghĩ ông có tư cách để bàn điều kiện với tôi à?” Lê Văn Vân hỏi ngược lại.
“Trên thế giới này, chỉ có tôi, Bùi Nghênh Tùng và Hodges mới biết được những bộ xương đó ở đâu.
Bây giờ tất cả họ đều đã chết, còn tôi là người duy nhất biết được.” Ngài Mặc cắn răng nói.
“Nói, điều kiện của ông là gì?” Lê Văn Vân lạnh lùng hỏi: “Đừng hòng nhắc đến mấy chuyện tha cho ông này nọ.”
“Tôi muốn sống, ngay cả khi ở trong nhà tù của Người Gác Đêm mấy người.” Ngài Mặc nhìn Lê Văn Vân và nói với ánh mắt sáng quắc.
Lê Văn Vân nhìn Minh Sùng, nói: “Tạm thời giữ lại.
Hãy để Trác Nhất Minh và Vương Hồng nói chuyện với ông ta, quả thật tin tức từ miệng ông ta rất có ích đối với chúng ta.”
Trước đó, Lê Văn Vân chém Bùi Nghênh Tùng chính là do anh đã biết ngài Mặc có thông tin về những mảnh xương đó, nhưng bây giờ, nếu anh giết ngài Mặc thì hết thảy sẽ không còn rõ ràng nữa.
Minh Sùng gật đầu nói: “Ừ.”
“Tiếp theo… Anh định xử lý Hodges thế nào đây?” Lê Văn Vân hỏi: “Sau ngày hôm nay, có thể khu Tội Ác sẽ rơi vào bạo loạn.”
Minh Sùng thở dài, nói: “Trác Nhất Minh đã bàn bạc xong rồi, sau khi Demps chết, chúng tôi sẽ cử một nhóm người gác đêm đi máy bay đến đó để duy trì trật tự, và sau đó yêu cầu bà Loan quay trở lại khu Tội Ác và để bà ấy ổn định lại người của Hồng Nguyệt trong đó, nếu có thể thu nhận chúng cho chúng ta dùng thì chúng ta sẽ tự sử dụng chúng, sau đó sẽ hợp nhất một nhóm người qua bên này với chúng ta… hẳn là sẽ xây dựng một sân bay tạm thời.”
Lê Văn Vân gật đầu, bây giờ Trác Nhất Minh và Vương Hồng đã thu xếp xong những chuyện này, anh cũng không cần lo lắng quá.
“Về phần Hodges.” Minh Sùng thở dài nói: “Khi còn sống, ông ta là một người sĩ diện, tôi sẽ an táng ông ta đàng hoàng, đương nhiên trước khi mai táng, tôi sẽ thông báo cho toàn khu Tội Ác biết chuyện này.”
Lê Văn Vân chậm rãi thở dài, nói: “Ừ, anh đã sắp xếp rất chu đáo.
Đúng rồi, anh có biết trong khu Tội Ác có một vị hoà thượng không? Hẳn là đã ở cấp bậc ngoài siêu cấp rồi.”
Minh Sùng cau mày khi nghe những lời này của Lê Văn Vân, một lúc sau, anh ta lắc đầu nói: “Tôi không rành lắm về tin tức của khu Tội Ác, hơn nữa trong này còn che dấu rất nhiều người, họ không muốn lộ diện, có lẽ ngay cả Hodges cũng không biết hết.
Hòa thượng đã hơn siêu cấp à, tôi cũng không rõ lắm.”
Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Vậy chỉ còn cách trở về hỏi Dõan Nhu và lão già lừa đảo kia thôi.”
“Chúng ta hãy đến trang viên của Hodges trước, chỉ có trong trang viên của ông ta mới có thể giao tiếp với thế giới bên ngoài.” Minh Sùng nói.
Lê Văn Vân gật đầu.
...
Cùng lúc đó, ở lối vào của sòng bạc ngầm Yên Kinh, đôi mắt của Ngô Nghiêu bất ngờ nheo lại khi nghe thấy cái tên Đao Ba: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cái tên Đao Ba có mối quan hệ nhất định đến Lê Văn Vân.”
“Tôi không phủ nhận.” Nhan Tam nói: “Tôi biết với khả năng của cậu, muốn lợi dụng lúc anh ta không phòng bị mà ám sát là điều dễ dàng.
Còn về việc cậu có chịu làm hay không, đó là vấn đề của cậu.
Chúng tôi có thể cung cấp chất độc không màu, không mùi, không vị và sau này không thể phát hiện ra.
Đây là cháu gái tôi, Nhan Như Tuyết, nếu cậu nghĩ thông suốt rồi thì hãy đến tìm nó.
Đao Ba chết rồi, cậu sẽ biết được tin tức về kẻ thù của mình.”
Ngô Nghiêu nhìn Nhan Như Tuyết, cô ấy đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
Anh ta nhất thời trở nên bối rối, một lúc sau, mới chậm rãi thở dài nói: “Hỏi một câu ngoài lề, tại sao ông lại muốn giết Đao Ba?”
“Chuyện này tôi sẽ không nói cho cậu biết, giống như cậu cũng sẽ không nói cho tôi biết, tại sao cậu lại giấu giếm thực lực của mình mà trà trộn vào trong Người Gác Đêm.” Nhan Tam cười nói.
Sắc mặt của Ngô Nghiêu thay đổi nhiều lần khi nghe ông ta nói như thế..