Nói xong, anh nhíu chặt lông mày.
Đây là nguyên nhân người của khu Tội Ác không nên xuất hiện ở thế giới bình thường, những kẻ này không tuân thủ pháp luật, mà sức chiến đấu của bọn họ đối với những người bình thường khác mà nói, hoàn toàn là tình huống không thể phản kháng.
Làm ăn với bọn họ chính là xem ai có thế mạnh hơn.
“Bọn họ… Không phải không thể ra ngoài hay sao?” Sắc mặt Liễu Ngọc hơi thay đổi nói.
Khu Tội Ác đã lưu lại một ấn tượng không hề tốt đẹp gì đối với Liễu Ngọc, bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy bắt nguồn từ khu Tội Ác.
Cô ấy biết đó là một thành phố như thế nào, cũng biết được rốt cuộc con người ở thành phố đó là như thế nào, vì vậy khi nghe thấy Lê Văn Vân nói, cô ấy theo bản năng cảm thấy hơi sợ hãi.
Ở trong mắt cô ấy, người của khu Tội Ác đa phần là kẻ giết người không chớp mắt.
Những người này mà xâm nhập vào thế giới bình thường, thì chính là một sự uy hiếp cực kỳ lớn đối với người thường.
“Yên tâm đi, Người Gác đêm sẽ đuổi bọn họ đi.” Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Chỉ là anh không ngờ rằng lần này tập đoàn Hãn Vũ lại gặp phải những người này, đợi anh lấy được tài liệu rồi xem xem rốt cuộc là kẻ nào, chuyện này không có vấn đề gì quá lớn.”
Liễu Ngọc gật đầu nói: “Ừ!”
“Đợi sau khi anh trở về Lâm Hải, khoảng thời gian này ngoài lúc ra ngoài đi làm ra, em cố gắng đừng đi đâu cả, cũng nhắc cả bố mẹ anh nữa.” Lê Văn Vân cười nói: “Anh sẽ sắp xếp cho đám người bác sĩ Phạm dọn đến gần tiểu khu, ở gần mọi người hơn một chút.”
Đợi sau khi kết thúc hôn lễ của Lý Thu ở bên này, Lê Văn Vân phải đi đến khu Tội Ác một chuyến.
Lần này phải tốn một khoảng thời gian dài, lúc anh không ở đây, anh vẫn lo lắng cho sự an toàn của bố mẹ mình.
Liễu Ngọc ngoan ngoãn gật đầu nói: “Em biết rồi!”
Lê Văn Vân gật đầu.
Xe đi thẳng về phía trước, rất nhanh chóng điện thoại anh đã nhận được tài liệu về công ty mới kia cùng với người đại diện theo pháp luật v.v
Đại diện pháp luật là một người tên là Xa Chấn Vũ, Lê Văn Vân không hề biết kẻ này.
Sau khi tới khách sạn, anh đưa hết thông tin của Xa Chấn Vũ cho Đao Ba, bảo anh ta cùng đi điều tra với đám người ở khu Tội Ác kia xem rốt cuộc kẻ này là ai.
Tiếp theo, anh đi cùng với Liễu Ngọc làm thủ tục nhận phòng.
Trở về phòng, sắp xếp đồ đạc xong, điện thoại anh bất chợt vang lên.
Anh cầm di động nhìn thoáng qua, phát hiện là Đao Ba gọi đến, Lê Văn Vân nhận điện thoại hỏi: “Biết là ai chưa?”
“Chưa biết tên Xa Chấn Vũ này là ai, nhưng mà trong số những cái tên mà anh gửi qua đây có người mình quen biết đấy, đó là Châu Sâm, đến từ khu phía Nam khu Tội Ác, hơn nữa còn là tên cầm đầu mấy thế lực lớn ở khu phía Nam.” Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Đao Ba.
“Cầm đầu thế lực đỉnh cấp ở khu phía Nam ư?” Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi.
Khu phía Nam khu Tội Ác, Lê Văn Vân rất ít giao tiếp với người bên này, thánh chủ khu phía Nam cũng là một người cực kỳ kín tiếng.
Lê Văn Vân nhíu mày rất chặt, nói: “Một thủ lĩnh của thế lực đỉnh cấp ở khu phía Nam nhưng lại không lộ mặt đứng đầu, thế lực này khá thú vị đây.” Lê Văn Vân sờ cằm, tiếp tục nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
“À mà hôn lễ của Lý Thu còn hai ngày nữa đúng không, đến lúc đó tôi cũng qua đó chơi một chút.” Đao Ba vội vàng nói.
“Được đấy.” Lê Văn Vân bật cười nói: “Chẳng lẽ anh ta không mời anh chắc?”
“Có mời.” Đao Ba cười hì hì nói: “Nhưng mà chuyện này phải có anh đồng ý mới được, tôi ở bên này thống lĩnh hơn ngàn người ở khu Tội Ác mệt lắm chứ!”
“Chậc chậc.” Lê Văn Vân phàn nàn vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi ngắt máy, anh sờ cằm trầm tư.
Không biết tại sao anh cứ cảm giác thấy chuyện mà tập đoàn Hãn Vũ gặp phải không hề đơn giản như vậy, có điều anh cũng lười nghĩ nhiều.
Ở khu Tội Ác không thể có kẻ nào vượt qua được trình độ của Hodges, hơn nữa cho dù là Hodges thì Lê Văn Vân hiện tại cũng đủ nắm chắc có thể hạ gục kẻ này.
Sau trận chiến ở dãy núi Aspen, Lê Văn Vân có thể cảm giác được thân thể của mình đã lột xác, hiện tại anh đã lớn mạnh tới mức nào có lẽ đến chính bản thân anh cũng không rõ.
Khả năng chỉ có khi đối mặt với Tiêm Quỷ màu vàng một lần nữa thì anh mới có thể nghiệm ra được, hoặc là đánh một trận với Trác Nhất Minh để biết mình đang ở trình độ nào.
Nhưng mà Trác Nhất Minh chỉ có thể chém một đao, Lê Văn Vân không thể nào thật sự đánh nhau với ông ta được.
Nhưng mà anh có thể xác định được, hiện tại bản thân chắc chắn đã ở trên trình độ của Hodges.
Vì vậy mặc kệ chuyện lần này là ai đi nữa, anh chắc chắn có thể đối phó được.
Nếu như nhóm người này đã dùng cách như vậy để vào thế giới bình thường, phá vỡ quy củ, Lê Văn Vân thân là Người Gác Đêm cũng phải đến dạy dỗ bọn họ một bài học mới được.
Sau khi xác định xong, Lê Văn Vân lôi điện thoại ra gọi điện cho Tô Tín, sau khi bên kia nhấc máy, anh lạnh nhạt nói: “Ông hẹn với Xa Chấn Vũ ra ngoài nói chuyện một chút, ngày mai tôi sẽ đích thân đi gặp người này.”
Tô Tín im lặng hồi lâu, sau đó mới cười khổ gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ liên lạc với bên kia, ngày mai gặp lúc nào?”
“Buổi trưa đi.” Lê Văn Vân cười nói.
Ngày kia là đám cưới Lý Thu, Lê Văn Vân tính toán phải giải quyết xong xuôi mọi chuyện vào trưa ngày mai để buổi tối bọn họ có thời gian chuẩn bị đám cưới cùng với Lý Thu.
“Được!” Đầu điện thoại bên kia, Tô Tín đồng ý nhận lời.
Sau khi cúp máy, Lê Văn Vân vươn vai xoay eo đi ra khỏi phòng.
Đám người Lý Thu đã chờ ở tầng một, Lý Thu định sẽ dẫn đám người Lê Văn Vân đi tham quan phòng tân hôn của mình một chút.
Tới đại sảnh tầng một, Lê Văn Vân liền phát hiện đám người Phạm Nhược Tuyết ai nấy đều có vẻ nghiêm nghị.
Lê Văn Vân đi tới gần, nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lên xe đi rồi em nói tiếp.” Phạm Nhược Tuyết thở dài một hơi.
Đoàn người đi ra khỏi khách sạn, bước lên xe, đi về phía đám cưới của Lý Thu, Lê Văn Vân lại đang nghe Phạm Nhược Tuyết nói chuyện.
“Tiêm Quỷ xuất hiện ở bên ngoài Bắc Cảnh.” Đúng vào lúc này, Phạm Nhược Tuyết chợt thở dài một hơi nói: “Hệ Hoa chúng ta ở bên này, Du Châu xuất hiện một con, ở bên Europa, Bắc Mỹ cũng có rất nhiều nơi bọn chúng liên tiếp xuất hiện, có điều đều là Tiêm Quỷ màu lam.”
Nghe tới đây, sắc mặt Lê Văn Vân cũng đột nhiên thay đổi.
Trước đó đám Tiêm Quỷ đều đáp xuống Bắc Cảnh, đại đa số người bình thường ở Bắc Cảnh đều đi sơ tán ra ngoài hết, Người Gác đêm chỉ cần đóng quân tại Bắc Cảnh, chỉ cần quy mô của bọn Tiêm Quỷ không lớn thì bọn họ sẽ khống chế được tình hình rất dễ dàng.
Nhưng mà hiện tại Tiêm Quỷ rơi xuống bên ngoài Bắc Cảnh, tình hình không mấy lạc quan, bởi vì có số lượng lớn những người bình thường đang sống, một khi đám Tiêm Quỷ đi vào nơi có người sống đông đúc, sẽ tạo thành tổn hại cực lớn.
“Có tổn thất nhiều không?” Lê Văn Vân thở ra một hơi hỏi.
“Tổn thất cũng không quá lớn, những nơi bọn chúng rơi xuống đều không phải là khu dân cư tụ tập đông người, mạng lưới ngầm Người Gác Đêm bên này cũng đã nắm được tin tức từ trước, vì vậy đã rất nhanh chóng khống chế được tình hình.
Nhưng mà lần này sau khi Tiêm Quỷ màu vàng rơi xuống, những Tiêm Quỷ bình thường này cũng bắt đầu rơi xuống bên ngoài Bắc Cảnh, đây sẽ là một chuyện vô cùng phiền phức.” Phạm Nhược Tuyết từ từ thở ra một hơi nói.
“Anh hiểu.” Lê Văn Vân trầm ngâm nói: “Chỉ e là sự tồn tại của Tiêm Quỷ sẽ không giấu được người bình thường nữa, đám lão già bọn họ nghĩ thế nào rồi?”
“Hiện tại toàn bộ Người Gác đêm đã bắt đầu hội nghị khẩn cấp, bây giờ một số đông người của khu Tội Ác đã xuất hiện ở thành phố bình thường, gần như đã thành loạn trong giặc ngoài!” Phạm Nhược Tuyết thở dài một hơi nói.
“Hodges… Đáng chết!” Lê Văn Vân nhìn ngoài cửa sổ xe, lẩm bẩm nói..