Giọng của Lê Văn Vân trầm xuống, cả căn phòng lại im lặng.
Nhìn vẻ mặt ngây dại của Lê Văn Vân, Phạm Nhược Tuyết lại chùng xuống: “Tiêu rồi, đúng là tình huống xấu nhất đã xảy ra, anh ấy… hình như lại mất trí nhớ rồi.”
Hoàng Thi Kỳ vội chạy đến, nắm lấy tay Lê Văn Vân và hỏi: “Lê Văn Vân, là tôi, tôi là số 2, tôi là Thi Kỳ!”
Lê Văn Vân giãy dụa rút tay ra khỏi tay cô ta và nói: “Cô gái à, tôi công nhận là cô rất đẹp, nhưng… tôi đã có vợ rồi, nam nữ thụ thụ bất thân…”
“Cái gì...” Lúc này, người trong phòng hoàn toàn sững sờ.
Đồng tử của Phạm Nhược Tuyết mở to, cô nhìn Lê Văn Vân không chớp mắt, trong đôi mắt ấy loé lên một tia tức giận.
Hoàng Thi Kỳ cũng rất tức giận, cô ta trừng mắt nhìn Lê Văn Vân và nói: “Được lắm, Lê Văn Vân, anh không nhớ chúng tôi nhưng lại nhớ rõ bà vợ Nguyễn Vũ Đồng của anh, tôi biết ngay mà, anh chỉ thích loại cảm giác ở rể mà thôi.”
Lê Văn Vân quay đầu lại, nắm lấy tay Phạm Nhược Tuyết nói: “Bà xã à, chúng ta về đi, anh muốn sinh con, chúng ta sản xuất em bé đi.”
Phạm Nhược Tuyết sững sờ, cô kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân, lúc này cô mới để ý thấy một nụ cười thoáng qua khóe miệng anh!
Mặt cô bỗng đỏ bừng, cô đẩy Lê Văn Vân ra rồi mắng: “Đừng bị anh ấy lừa gạt, anh ấy chỉ giả bộ mất trí nhớ để lợi dụng tôi thôi.”
Hoàng Thi Kỳ sững sờ, cô ta nhìn Lê Văn Vân, lúc này, Lê Văn Vân cũng bật cười.
“Anh!” Hoàng Thi Kỳ không nói nên lời: “Thú vị chỗ nào chứ?”
“Khi tôi hôn mê, không phải mấy người nói sợ rằng tôi sẽ mất trí nhớ sao? Tôi nghĩ nó khá thú vị đấy chứ, vì vậy tôi đùa chút thôi.” Lê Văn Vân vội hắng giọng: “Nhưng bác sĩ Phạm à, em thật sự không muốn sinh con với anh à?”

Sắc mặt ửng đỏ trên mặt Phạm Nhược Tuyết biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, cô đưa tay trái lấy ra vài cây kim dài màu bạc rồi nói: “Em thấy bệnh của anh vẫn chưa khoẻ hẳn, để em châm cho anh vài châm.”
Lê Văn Vân tái mặt, vội vàng nói: “Anh muốn ăn cái gì đó.”
Anh đã truyền dung dịch dinh dưỡng trong hai mươi ngày qua và không ăn bất cứ thứ gì.
“Có xuống giường được không?” Phạm Nhược Tuyết ở bên cạnh hỏi.
“Sức khoẻ của anh không có vấn đề gì, ý thức của anh vẫn luôn tỉnh táo, anh vẫn nghe thấy cuộc trò chuyện của mọi người, nhưng...!anh chỉ không thể mở mắt, dường như cơ thể của anh đã thay đổi, chân khí đã vượt qua một cấp độ mới, nhưng cụ thể thay đổi đến đâu thì anh không biết, nhưng cảm giác là chuyện tốt.”
“Vậy thì được!” Phạm Nhược Tuyết nói: “Chúng ta đến nhà ăn ăn chút gì đó, cũng coi như mừng ngày Lê Văn Vân xuất viện!”
Lê Văn Vân từ trên giường đứng dậy, thay quần áo, sau đó quay đầu nhìn Hoàng Thi Kỳ: “Đúng rồi, hồi nãy cô nói những người từ khu Tội Ác đến thế giới bình thường là có chuyện gì vậy?”
“Ngài Minh đã thoả thuận với Hodges rồi, chẳng phải lúc ấy ngài Minh bị Hodges kéo đến khu Tội Ác sao? Anh ta đã vội vàng rời khỏi đó và đạt được thỏa thuận với Hodges cho phép người từ khu Tội Ác ra ngoài.

Thật ra những người ở khu đó không dám bước ra ngoài, thêm nữa là sợ hãi Minh Sùng và át chủ bài của Người Gác Đêm ở đó, đã buộc Hodges phải đầu hàng.

Ngoài ra, Hodges cần thời gian để phát triển thế lực của chính mình, tự nhiên cũng hình thành tình hình không cho phép ra ngoài.” Hoàng Thi Kỳ nói: “Hiện tại người của Hồng Nguyệt đã bị chết gần hết, bên phía khu Tội Ác, Hodges vẫn đang tuyển người, lại bắt đầu xuất hiện rồi.”
Lê Văn Vân liếm môi nói: “Hả, Hồng Nguyệt này đúng là sinh sôi bất tận mà.”
Không ngờ vừa giải quyết xong Bùi Nghênh Tùng, lại xuất hiện một Hodges và một lão già họ Mặc.
Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Lôi Bân đâu? Rốt cuộc đã gặp phải rắc rối gì? Với thực lực của tập đoàn Hãn Vũ, hẳn không phải là vấn đề lớn!”
“Tập đoàn Hãn Vũ...!quả thật đã gặp phải một số rắc rối.

Chuyện của nhà họ Lê khiến tập đoàn Hãn Vũ cảm thấy bất lực.

Đối phương đã nuốt rất nhiều tài sản của nhà họ Lê và đầu tư rất nhiều, trước đây họ đã đầu tư vào Du Châu hàng trăm triệu tiền mặt, tài chính đã bị kẹt.

Dạo gần đây có một dự án ở Giang Tô và Chiết Giang đã gặp sự cố nhỏ.” Hoàng Thi Kỳ nói: “Hiện tại vẫn chưa giải quyết được.

Sau đó, toàn bộ công ty đã bị biến động, và nó vẫn là ngành công nghiệp, nguyên nhân là do quá nhiều lần thay đổi dây chuyền sản xuất.”
“Dự án gì?” Lê Văn Vân hỏi.
“Vẫn là dự án phát triển cảnh quan du lịch, nói tóm lại, Lôi Bân rất coi trọng dự án này và đầu tư rất nhiều tiền vào đó.

Bây giờ, có vẻ như bên kia đã nuốt rất nhiều tiền và không có ý định đưa dự án này ra.” Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói.
“Giang Tô và Chiết Giang?” Lê Văn Vân cau mày: “Đối phương có lai lịch thế nào?”
“Không rõ ràng lắm!” Hoàng Thi Kỳ cười khổ nói: “Chúng tôi không thể sử dụng Người Gác Đêm cho việc này.

Giờ Người Gác Đêm đã bỏ mạng rất nhiều người, hơn nữa người của khu Tội Ác lại ra ngoài phạm tội khắp nơi, Người Gác Đêm đã rất bận rộn rồi.”
“Vậy hôm nào chúng ta hãy đi Giang Tô và Chiết Giang một chuyến, đúng lúc đã lâu rồi tôi cũng chưa qua đó.” Lê Văn Vân cười nói: “Coi như đi du lịch để thư giãn, xem có thể thuận tiện giải quyết chuyện này hay không?”
Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: “Vậy được, chúng ta có khả năng thì cứ đi thôi, nhưng lão đại à, chỉ sợ anh không thể đi được.”
“Ý gì?” Lê Văn Vân hỏi.
“Ngài Minh đã đợi anh ở đây mấy ngày rồi.

Lần này Người Gác Đêm bị tổn thất nặng nề bởi vì quân át chủ bài của khu Tội Ác không tham gia trận chiến.

Lão già nói chuyện này cần phải có người chịu trách nhiệm, đương nhiên người đó chính là Hodges.” Hoàng Thi Kỳ cười nói: “Cho nên ngài Minh đã đợi anh tỉnh để đưa anh cùng đến khu Tội Ác giải quyết Hodges.”
“Lão già định khai trừ Hodges?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, đó chỉ là chiêu bài thôi.

Thật ra, tôi có thể đoán được suy nghĩ của ông ấy, đó là muốn nhổ bỏ hoàn toàn Hồng Nguyệt trước cuộc xâm lược quy mô lớn tiếp theo của lũ quỷ, bao gồm cả người dân trước đây của khu Tội Ác.” Hoàng Thi Kỳ nói.
Ánh mắt của Lê Văn Vân khẽ nhúc nhích, nói: “Đúng là nên nhổ bỏ, hơn nữa trong tay Hồng Nguyệt chắc có rất nhiều xương cốt, mấy cái xương này mà được siêu cấp hấp thu thì thực lực của chúng ta có thể sẽ tăng lên một ít.”
“Thôi bỏ đi, chúng ta ăn cơm trước đã!” Lê Văn Vân xua tay nói.
Phạm Nhược Tuyết đã đặt sẵn nhà hàng, là một nhà hàng tương đối cao cấp ở Lâm Hải, sau khi nhóm Lê Văn Vân đến, Liễu Ngọc cũng vội vàng chạy tới.
Lúc này đã là giờ ăn trưa, bọn họ tìm được một cái bàn trong đại sảnh của nhà hàng rồi ngồi xuống, Lê Văn Vân gọi một bàn lớn các món ăn, khi đưa thực đơn đã gọi cho người phục vụ, anh ta còn choáng váng.
“Hả, gọi nhiều như vậy ăn có hết không ạ?” Người phục vụ sững sờ hỏi.
“Chậc chậc chậc chậc!” Đúng lúc này, một giọng nói kỳ quái vang lên: “Đây không phải là con chó của Lôi Bân sao? Được đó, giờ ở bên cạnh Lôi Bân giàu có nên cũng vào được nhà hàng cao cấp này, gọi món cũng ngang tàng như thế.”
Lê Văn Vân quay lại, mấy khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt anh, khóe miệng của anh cũng gợn lên một nụ cười khinh thường..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play