Mao Vũ Sinh với Trần Nghị, hai người đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi phòng tiệc.
Đến nơi không có người, Mao Vũ Sinh nhìn Trần Nghị, nói: “Cái thằng cha đó là như thế nào vậy, không phải người ta đồn nói anh ta chỉ là một công nhân thôi sao? Sao có thể móc ra một triệu hai để mua đồ được.”
“Tôi biết chết liền.
Cái thằng này bất thường vô cùng.” Trần Nghị ở bên cạnh mắng một câu, nói: “Không phải lúc trước anh từng hỏi tại sao anh ta chọc giận Trịnh Hòa, mà bây giờ vẫn còn sống rất tốt sao? Thực tế là Trịnh Hòa không hề báo thù anh ta.”
“Hả? Không lẽ anh ta chạy thoát rồi?” Mao Vũ Sinh nhếch mày, hỏi: “Hay là được Đỗ Tịch Tịch cứu rồi?”
“Ngày hôm đó anh ta bị bắt đến xưởng sửa ô tô của Trịnh Hòa, anh ta suýt nữa đánh chết Trịnh Hòa trước mặt hai mươi mấy người chúng tôi.” Trần Nghị nuốt ngụm nước bọt, nói.
“Anh nói…Trịnh Hòa bị anh ta đánh?” Mao Vũ Sinh kinh ngạc, hỏi.
“Ừm, cái thằng này lòng dạ độc ác, bản lĩnh cũng không tồi, anh ta lấy cái chai đập một cái rách đầu Trịnh Hòa, sau đó đổ ly rượu lên đó, bây giờ tôi nhớ lại cũng cảm thấy sởn gai ốc.” Trần Nghị nghiến răng nói.
Mao Vũ Sinh nghe mà rùng mình, anh ta nghiến răng, nói: “Dám động vào Trịnh Hòa, lẽ nào thằng này không những có tiền mà còn có lai lịch?”
“Cũng không phải, anh ta quả thực là một công nhân, điều này bạn gái cũ của Cao Phái có thể chứng minh được, nhưng mà thằng này hung ác tàn nhẫn, nếu như thật sự chọc giận anh ta bực lên, tôi sợ anh ta thật sự sẽ ra tay rất độc ác với chúng ta, một đổi một với tôi, tôi cũng thiệt.” Trần Nghị nói.
Sắc mặt Mao Vũ Sinh bỗng chốc trở nên có hơi âm u thất thường.
Anh ta kéo Trần Nghị ra là định hỏi thăm thử rốt cuộc Lê Văn Vân có lai lịch như thế nào, sau đó ngấm ngầm chơi Lê Văn Vân một vố cho ra trò.
Kết quả bây giờ nghe Trần Nghị nói, trong lòng anh ta ngược lại có chút hoảng sợ.
“Hơn nữa thằng cha này giống như ôn thần vậy.” Trần Nghị nhìn vào trong phòng tiệc, rồi quay lại nhỏ tiếng, nói: “Người đầu tiên chọc giận anh ta là tôi với Cao Phái, sau đó bọn tôi bị Phan Minh Vũ đánh một trận.”
“Tiếp theo đó, người chọc giận anh ta là Phan Minh Vũ, nghe nói hôm qua anh ta bị người ta đánh rất thảm ở nơi nào đó, bây giờ vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, không biết có thể cứu sống được hay không.”
“Sau đó là Trịnh Hòa, Trịnh Hòa bị đánh một trận thì không nói, sáng hôm nay tôi chơi trong xưởng ô tô sửa đổi đó của anh ta, kết quả anh ta nhận được cuộc điện thoại của bố anh ta, nghe xong sắc mặt anh ta rất khó coi, còn hỏi chúng tôi ai muốn tiếp nhận cái xưởng sửa ô tô đó của anh ta không, tôi nghi ngờ nhà Trịnh Hòa có thể xảy ra chuyện rồi.” Trần Nghị nhỏ tiếng nói.
Sắc mặt Mao Vũ Sinh lên xuống thất thường, qua một lúc, anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi còn lâu mới tin mấy thứ này, chỉ cần anh ta không có lai lịch gì là được, hơn nữa bố tôi là ông chủ của ngân hàng Tân Hải ở Giang Thành, có thể không giàu được như các người, nhưng mà địa vị thì hoàn toàn không giống.”
Nói rồi, trên mặt anh ta thoáng qua ánh sáng kiêu ngạo.
Mặc dù Trần Nghị không muốn thừa nhận, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, là một ông chủ của ngân hàng Tân Hải chi nhánh Giang Thành, bố của Mao Vũ Sinh có địa vị rất cao trong Gianh Thành.
Mao Vũ Sinh do dự, hỏi: “Anh cảm thấy thằng cha này lấy đâu ra một triệu hai đó, sau khi anh ta móc ra một triệu hai, có còn tiền nào khác không?”
Trần Nghị lắc đầu, nói: “Anh ta làm gì mà có một triệu hai được, bạn gái cũ của Cao Phái nói rồi, lúc Lê Văn Vân với cô ta ly hôn, anh ta không có một xu nào cả, nhưng mà gần đây thằng cha này hình như thân thiết với Đỗ Tịch Tịch, tôi đoán một triệu hai này là mượn từ chỗ của Đỗ Tịch Tịch.”
“Không có tiền thì tốt, lát nữa tôi chơi chết anh ta.” Mao Vũ Sinh liếm khóe môi, nói: “Tôi nhớ cái KTV Đế Hào đó, có cất kín ba chai rượu vang rất đắt đỏ!”
…
Bên trong phòng tiệc, Lê Văn Vân đang yên lặng ngồi ở vị trí của mình, anh cũng không giao lưu với những người khác trong bàn, trong phòng tiệc lúc này, rất nhiều người đều đang nhỏ tiếng thảo luận chuyện mà anh mua vòng tay cho Đặng Hân Hân.
Một triệu hai, đây không phải là một con số đơn giản.
Và đằng sau Lê Văn Vân, là chiếc bàn của Đỗ Tịch Tịch với Vưu Tường, cuộc nói chuyện của họ cũng lọt vào tai Lê Văn Vân một cách rõ ràng.
Bọn họ không có bàn luận về chuyện Lê Văn Vân tặng vòng tay, Vưu Tường dường như cảm giác có chút mất mặt, chủ động chuyển chủ đề khác: “Đúng rồi, chắc mọi người vẫn chưa biết nhỉ, nhà Trịnh Hòa xảy ra chuyện rồi.”
“Hả?” Đỗ Tịch Tịch chuyển động mắt, hỏi: “Sao thế?”
Sản nghiệp nhà Trịnh Hòa với nhà bọn họ là đối thủ cạnh tranh trực tiếp nhất ở Giang Thành.
Vưu Tường nói một hơi: “Lúc sáng tôi ở cùng với Trịnh Hòa, anh ta còn nhờ tôi giúp đỡ anh ta, hình như chuỗi tiền vốn của nhà anh ta đột nhiên đứt rồi, rất nhiều bạn đối tác chấp nhận vi phạm hợp đồng, đột nhiên dừng hợp tác với bọn họ, các ngân hàng lớn đồng loạt cắt giảm các khoản vay, dòng tiền bỗng chốc xảy ra vấn đề lớn.
Bây giờ mấy dự án đồng loạt dừng lại, tiền vốn hoàn toàn không cung ứng đủ, có lẽ mấy ngày nữa phải tuyên bố phá sản rồi.”
“Ôi trời, sao lại đột ngột như thế.” Một người trên bàn ngạc nhiên hỏi,
Ở Giang Thành, nhà họ Trịnh có thể nói là trùm thật sự, sự tồn tại ngang với Đỗ Thương Bắc.
Cái tin tức này quả thực có hơi đột ngột.
Đỗ Tịch Tịch cũng ngây người, cô ấy không nhịn được liếc nhìn vài cái về phía Lê Văn Vân, không biết tại sao, cô ấy cứ cảm thấy chuyện này có khả năng liên quan đến Lê Văn Vân.
Khóe môi Lê Văn Vân lộ ra một nụ cười, đối với Người Gác Đêm mà nói, một nhà họ Trịnh nhỏ bé, không khác là bao so với tôm tép.
Anh cũng không để ý quá, bản thân nhà họ Trịnh làm ăn không từ thủ đoạn, từ cái tay bị thương của thầy Từ có thể nhìn ra được.
Hơn nữa Trịnh Hòa cũng làm mưa làm gió ở Giang Thành, bọn họ phá sản cũng chẳng qua là tự chuốc vạ vào mình mà thôi.
Còn về Trịnh Hòa, lúc trước nhà anh ta có tiền thì anh ta ức hiếp không biết bao nhiêu người, đợi đến ngày phá sản, không biết sẽ có bao nhiêu người tìm anh ta tính sổ.
Anh ta quả thực không có cách nào tiếp tục gây phiền phúc cho Lê Văn Vân được nữa rồi.
Trong lúc anh đang suy nghĩ, Trần Nghị với Mao Vũ Sinh, hai người quay lại chỗ ngồi.
Trần Nghị nhìn thấy Lê Văn Vân, khẽ rụt cái cổ lại, trong ánh mắt vẫn có chút sợ hãi!
Còn Mao Vũ Sinh, trong mắt anh ta thoáng qua một tia u ám.
Cả quá trình ăn cơm rất yên lặng, sau khi ăn cơm xong, họ đến KTV Đế Hào chơi.
Đương nhiên có một số ít người tụm lại, lựa chọn rời đi, ví dụ như Trần Nghị!
Ăn cơm xong, anh ta thậm chí không chào tạm biệt với Đặng Hân Hân mà chuồn đi mất.
Còn lại khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm người, người nào lái xe người đấy, chạy tới tấp đến KTV Đế Hào.
Bên trong phòng VIP sang trọng của KTV Đế Hào, một đám người ngồi xuống.
Rất nhiều đồ ăn vặt, bia rượu bắt đầu được bưng vào phòng VIP.
Trần Hiểu Nguyệt thân là là một người thường xuyên đi chơi đêm, cô trở thành mấu chốt làm sôi nổi phòng VIP, dưới sự dẫn dắt của cô, rất nhanh bầu không khí trong phòng đã bắt đầu náo nhiệt lên.
Đỗ Tịch Tịch bị nhóm người Diệp Mộng kéo qua bên đó chơi trò chơi, cũng uống chút rượu.
Đặng Hân Hân đang không ngừng chào hỏi bạn của mình.
Còn về Lê Văn Vân, anh không thân với những người khác lắm, tự anh tìm đại một chỗ nào đó ngồi xuống, sau đó cầm một chai rượu với ly rượu, tự mình phục vụ tự mình uống.
Ở phía không xa, Mao Vũ Sinh nhìn Lê Văn Vân, liếm liếm khóe môi, cười mờ ám.
Đợi đến bầu không khí bắt đầu sôi nổi thì Mao Vũ Sinh đi ra, đóng cửa lại, móc điện thoại ra gọi điện thoại.
Qua vài phút sau, một nhân viên phục vụ bưng một chai rượu vang bằng cái khay, cẩn thận dè dặt đi đến, đi đến trước cửa phòng VIP, nhìn thấy Mao Vũ Sinh thì nói: “Anh Mao, ‘Con tàu của sự im lặng’ mà anh yêu cầu mở.”
Mao Vũ Sinh liếm liếm khóe môi, nói: “Anh Hoa không nói rõ với cậu sao? Nhìn thấy cái người ngồi chỗ kia không?”
Anh ta lấy tay chỉ về phía Lê Văn Vân.
Sau đó lại nhỏ tiếng nói cái gì đó ở bên tai nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ nghe xong thì gật đầu, nói: “Rõ rồi.”
Tiếp sau đó, anh ta đẩy cửa đi vào đến giữa phòng.
Tất cả mọi người đều đang chơi đùa, người hát thì hát, ai chơi trò chơi thì chơi trò chơi, hoàn toàn không chú ý đến sự xuất hiện của nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ đi đến trước mặt Lê Văn Vân, bưng rượu đặt trước mặt Lê Văn Vân, nói: “Thưa anh, ‘Con tàu của sự im lặng’ mà anh yêu cầu mở, bởi vì rượu này vô cùng đắt đỏ, cho nên phải thanh toán liền, tổng cộng là một triệu chín trăm mười, hôm nay sinh nhật mọi người, ông chủ chúng tôi nói giảm giá, còn một triệu chín, anh quẹt thẻ không?”
Lê Văn Vân nhếch mày, ngờ vực nhìn nhân viên phục vụ, điềm đạm nói: “Cậu nhầm rồi nhỉ.”
Nhân viên phục vụ định nói gì đó thì một giọng nói vang lên trong micro.
Không biết Mao Vũ Sinh đã đi đến giữa phòng từ khi nào, trong tay anh ta đang cầm micro, kinh ngạc hét lên: “Ôi trời, đây là rượu sâm panh Bạch Tuyết ‘Con tàu của sự im lặng’ năm 1907 đấy, là bảo vật của KTV Đế Hào, Lê Văn Vân quả nhiên là hào sảng nha, vì sinh nhật của Hân Hân mà nỡ mở một chai rượu đẳng cấp nhất thế giới có giá trị gần hai triệu!”.