“Hình như… tôi đã trở thành siêu cấp rồi.” Trần Tiêu nói.
“Hả?” Cố Bạch mơ màng nhìn Trần Tiêu.
“Tôi nói, tôi là siêu cấp rồi.” Trần Tiêu lặp lại lần nữa.
Lần này, giọng điệu của anh ta đã kiên định hơn rất nhiều, nhưng dáng vẻ vẫn bình tĩnh.
Trần Tiêu rất kiệm lời, cho dù đã rời khỏi khu Tội Ác cũng không nói gì nhiều, lúc ở trên thuyền cũng vậy, lúc đám người Lê Văn Vân cười nói vui vẻ, cùng lắm anh ta sẽ cầm một chai rượu, trốn ở một nơi tự uống rượu giải sầu.
Anh ta luôn muốn báo thù.
Sau khi Demps chết, dường như tâm trạng của anh ta cũng không thay đổi gì nhiều, ngày nào anh ta cũng uống rượu trên boong tàu, chứ không giao lưu với ai.
Không ngờ hôm nay anh ta bỗng đứng đây nói mình đã đạt tới siêu cấp rồi.
Điều này đã khiến Cố Bạch hơi cạn lời, anh ta nhìn Trần Tiêu, nuốt nước miếng hỏi: "Anh nói thật hay giả vậy?"
Thật sự quá yên tĩnh rồi, Trần Tiêu đột phá lên siêu cấp, nhưng chẳng hề có động tĩnh gì.
Trước đây ở khu Tội Ác, khi Lê Văn Vân đột phá lên siêu cấp, đã gây ra động tĩnh khá lớn, còn Trần Tiêu lại hoàn toàn yên lặng, hơn nữa lúc nói ra cũng rất đột ngột.
Trần Tiêu gật đầu nói: "Ừm, sau trận chiến với Demp thì tôi đã có cảm giác này, nhưng mấy ngày đó tôi đều uống say, nên không để tâm cho lắm.
Hôm nay tỉnh lại, cảm giác này càng mãnh liệt hơn, nên tôi gần như đã chắc chắn."
Cố Bạch đã không còn gì để nói.
Đây chính là siêu cấp.
Giữa đỉnh cấp và siêu cấp có một rãnh trời, người bình thường rất khó để nhảy qua nó.
Ví dụ như Lâm Thiếu Hoa – từng là thủ lĩnh Ám Ảnh, đứng thứ hai trong bảng sát thủ thế giới ngầm, dù đã dốc hết sức lực cũng không thể nào nhảy qua rãnh trời này.
Đây chính là thiên phú trời cho.
Lê Văn Vân cũng ở đỉnh cấp tầm hai năm, còn Hoàng Thi Kỳ thì càng lâu hơn.
Cố Bạch cũng ở cấp bậc này được năm sáu năm rồi, nhưng ngay cả rãnh trời siêu cấp, anh ta cũng chưa từng chạm qua.
Bây giờ...!Trần Tiêu – thành viên mới nhất gia nhập vào tiểu đội, đã đạt đến cấp bậc này rồi.
Điều này đã khiến anh ta hơi nghẹn họng.
Trong hai thành viên mới nhất gia nhập vào tiểu đội, Doãn Nhu vốn đã là một siêu cấp, bây giờ Trần Tiêu cũng đạt đến cấp bậc này, cộng thêm Hoàng Thi Kỳ và Lê Văn Vân thì tiểu đội 11762 đã có bốn siêu cấp rồi.
Trên thế giới này, số lượng siêu cấp cực kỳ ít, dựa vào suy đoán của bọn họ, cùng lắm chỉ có hai mươi người.
Nhưng bây giờ, tiểu đội 11762 đã có bốn người rồi.
“Tôi đau lòng quá!” Cố Bạch lẩm bẩm.
Sau đó dường như anh ta chợt nghĩ tới điều gì đó, nên cười hì hì nói: "Anh Tiêu, để chúc mừng anh đạt tới siêu cấp, tôi sẽ dẫn anh đi dạo Lâm Hải một vòng, để mở mang kiến thức về phong thổ của Lâm Hải, ở đây có nhiều em gái xinh đẹp lắm đấy."
“Tôi không có hứng thú.” Trần Tiêu lắc đầu nói: “Tôi chỉ muốn uống rượu, nhưng ở đây đã hết rượu rồi.”
Cố Bạch: "..."
...
Bất giác, hai tiếng đã trôi qua, ở sân bay Du Châu, người ra vào tấp nập, một thanh niên đang đứng ở đó, tay đang giơ một tấm bảng, trên đó viết hai hàng chữ, anh Lê Văn Vân, bà Doãn Nhu.
Quả nhiên, anh ta tới để đón Lê Văn Vân.
Trước khi Lê Văn Vân đến đây, đã liên lạc với Lưu Vân Phong, có lẽ Lưu Vân Phong phải đến công ty, không thể đích thân đến đón anh được, nên mới cử người này tới.
Sau khi Lê Văn Vân ra khỏi sân bay, Doãn Nhu đi bên cạnh anh đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều đấng mày râu.
Doãn Nhu để mái tóc dài đến eo, mặc váy ngắn, đeo kính râm, cộng thêm vóc dáng nóng bỏng, vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của đông đảo nam giới.
“Này, nếu để bọn họ biết bà đã năm sáu mươi tuổi, có lẽ trái tim của bọn họ sẽ tan vỡ mất.” Lê Văn Vân nhìn thấy mấy ánh mắt đó thì gượng cười nói.
Doãn Nhu cạn lời, bĩu môi nói: "Cậu không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ cũng chú ý đến cậu à? Trong đôi mắt của bọn họ hiện lên một cảm xúc, đó chính là hoa nhài cắm bãi phân trâu."
Lê Văn Vân mỉm cười, anh nhìn xung quanh, tìm thấy một thanh niên để đầu đinh, mặc vest mang giày da đang giơ tấm bảng, có lẽ là nhân viên trong công ty của Lưu Vân Phong.
Lê Văn Vân liền dẫn Doãn Nhu đi tới, mỉm cười hỏi: "Lưu Vân Phong đã bảo cậu đến đón chúng tôi đúng không?"
Người kia vội đáp: "Đúng vậy, hai người là anh Lê và bà Doãn đúng không? Mời đi bên này!"
Anh ta còn nói rất nhiều, vội vàng nói tiếp: "Tôi tên là Hoàng Trí, hiện đang làm trợ lý của ông Lưu trong công ty của ông ấy."
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Bây giờ cậu dẫn chúng tôi đi tìm ông ấy hay sao?"
“Ừm, chủ tịch Lưu vốn định đích thân tới đón hai người, nhưng hình như công ty đang gặp phải mấy chuyện cấp bách nên không thể đi được, mong anh có thể thông cảm.” Hoàng Trí vội nói.
Lê Văn Vân cười đáp: "Không sao đâu, công ty của các cậu đang gặp phải chuyện cấp bách gì vậy?"
"À, công ty chúng tôi đang gặp phải rắc rối lớn, nguồn vốn của công ty đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng, rất khó giải quyết." Hoàng Trí nói đến đây thì thở dài: "Bây giờ nhân viên trong công ty đang hoảng loạn, nhưng chúng tôi tin vào năng lực của chủ tịch Lưu, chắc chắn ông ấy có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Công ty đang gặp rắc rối về mặt nguồn vốn ư?” Lê Văn Vân sửng sốt.
Hoàng Trí gật đầu nói: "Đúng vậy, một hạng mục đầu tư trọng điểm của chủ tịch Lưu đã xảy ra vấn đề rất lớn, bây giờ chuỗi nguồn vốn đang bị thiếu hụt...!rất khó giải quyết."
Lê Văn Vân xoa cằm, gật đầu nói: "Tôi biết rồi, chỉ cần cậu có thể đón tôi là được, tôi cũng chỉ tới đây để nhờ ông ấy giúp đỡ."
Hoàng Trí gật đầu nói: "Chủ tịch Lưu nói anh không trách ông ấy là được."
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đi tới bãi đậu xe, sau khi lên xe, bọn họ liền đi đến công ty của Lưu Vân Phong.
Công ty của Lưu Vân Phong tọa lạc ở khu phồn hoa nhất thành phố Du Châu, sở hữu một tòa nhà văn phòng riêng biệt, đây là tổng công ty của bọn họ, còn chi nhánh công ty thì rải rác khắp cả nước.
Tầm một tiếng sau, bọn họ đã đến nơi.
Vừa bước xuống xe, Lê Văn Vân liền nhìn về phía cửa, nhất thời hơi ngạc nhiên.
Lưu Ngữ Khanh đang đứng trước cửa, bên cạnh còn có một thanh niên với vẻ mặt bất cần đời, hơi giống với đám người Hoàng Gia Gia.
Nếu không có gì bất ngờ thì người này là một cậu ấm con nhà giàu.
Rõ ràng bọn họ không chú ý đến hai người Lê Văn Vân và Doãn Nhu, mà đang nói chuyện gì đó.
"Lưu Ngữ Khanh, bây giờ cô vẫn muốn giở tính khí tiểu thư của cô trước mặt tôi à? Hình như...!bây giờ chỉ có công ty của bố tôi mới có thể cứu được công ty của bố cô, hơn nữa công ty của bố cô hoàn toàn không thể bỏ ra tám chín tỉ tiền thâm hụt được." Thanh niên đó nói: “Cô phải hiểu rõ tình hình, bây giờ là bố của cô bàn chuyện này với bố của tôi, chỉ cần một câu nói của tôi, có lẽ sẽ khiến bố của tôi từ bỏ.”
“Anh muốn giúp như thế nào?” Sắc mặt Lưu Ngữ Khanh cực kỳ khó coi.
"Chậc chậc." Trên gương mặt điển trai của Lâm Mậu Tuấn lóe lên vẻ nham hiểm nói: "Vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết, bố con cô cứ đợi mà phá sản đi.
Chắc chắn tôi sẽ không cho bố của tôi đầu tư vào công ty của nhà cô, trừ phi..."
Nói đến đây, anh ta liếm môi nói: "Trừ phi cô làm bạn gái của tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc.
Chắc chắn bố mẹ của tôi rất hài lòng về cô, nếu cô trở thành con dâu nhà chúng tôi, vậy thì hai nhà sẽ biến thành một, công ty nhà cô vẫn tiếp tục hoạt động, sau này chúng ta cũng có thể kế thừa.
Cô nói thử xem có đúng không nào?"
Dứt lời, anh ta khẽ cười nói tiếp: "Còn bố của cô, trước giờ luôn coi thường tôi, nên tôi hy vọng lát nữa cô sẽ chủ động đứng ra nói rõ với bố của cô rằng, cô là bạn gái của tôi, đến lúc đó bố của tôi chứng kiến cảnh tượng này, tất nhiên sẽ đồng ý thôi, đúng không nào?"
Sắc mặt của Lưu Ngữ Khanh cực kỳ khó coi, gật đầu ngay lập tức.
“Người tốt sẽ không bao giờ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.” Đúng lúc này, giọng nói của Lê Văn Vân bỗng vang lên bên tai bọn họ.
Lưu Ngữ Khanh nhìn qua bên này, Lâm Mậu Tuấn hiện lên vẻ mặt khó coi hỏi: "Anh là ai, chuyện này liên quan gì đến anh?"
“Lê Văn Vân!” Lưu Ngữ Khanh ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
“Tôi tới để nhờ bố cô giúp đỡ.” Lê Văn Vân cười đáp: “Bố của cô đang ở trong công ty đúng không?”
“Đúng vậy, bây giờ tôi đang định đi tìm ông ấy đây.” Lưu Ngữ Khanh vội nói.
“Giúp đỡ ư?” Lâm Mậu Tuấn bĩu môi nói: “Bây giờ bố vợ Lưu Vân Phong của tôi thân mình còn chưa lo xong, e rằng không thể giúp được gì cho anh rồi.”.