Thấy hành động của Lưu Vân Phong, La Tập ngây ra, Lưu Ngữ Khanh đứng một bên cũng ngây ra!
La Tập khinh Lê Văn Vân là thật, tuy rằng Lê Văn Vân cũng ngồi khoang hạng nhất nhưng đó cũng không phải có giá cao gì, thường khá giả chút là đủ tiền ngồi.
Cách ăn mặc của Lê Văn Vân hoàn toàn nhìn không giống người có tiền!
Quần áo rất bình thường, không trang sức gì, không đeo đồng hồ, không mang giày đắt tiền!
Bây giờ người trẻ tuổi có tiền phải đeo một chiếc đồng hồ đắt, đồng đều hơn nữa thì quần áo giày dép cũng bắt buộc phải đắt tiền.
Vậy nên La Tập khinh thường Lê Văn Vân, anh ta cảm thấy mình ăn hiếp một người thế này ở Du Châu là dư sức.
Nhưng bây giờ Lưu Vân Phong lại khom lưng với Lê Văn Vân, cung kính và khách sáo.
Lưu Vân Phong là ai, tỷ phú Du Châu, tuy rằng thường ngày khiêm tốn nhưng địa vị của ông ta là không chối bỏ được.
Người đủ để ông ta khom lưng chào, không hề nói điêu, không có ai như vậy ở Du Châu, thậm chí là cả nước...!cũng chả được mấy người.
Bây giờ ông ta lại khom lưng chào Lê Văn Vân!
Lưu Ngữ Khanh cũng ngơ ngác.
Cô ta biết rõ bố mình là người thế nào, cuộc đời cô ta chưa thấy bố mình khom lưng với ai, cũng chưa thấy bố mình cung kính với ai như vậy.
Cô ta ngờ ngệch nhìn sang Lê Văn Vân, nuốt nước miếng!
Lê Văn Vân thản nhiên, sau đó cười: "Lâu rồi không gặp! Không cần khách sáo vậy đâu."
Sau đó anh ngẩng đầu cười khẽ nhìn La Tập.
La Tập mặt khẽ biến sắc, giờ đây anh ta đau đầu không thôi!
Anh ta chọc Lưu Ngữ Khanh trước, sau lại chọc Lê Văn Vân, người mà đến cả Lưu Vân Phong cũng phải cung kính hết nước, còn kêu gào muốn đối phó với Lê Văn Vân, anh ta bây giờ tái xanh cả mặt.
Anh ta nói là công ty tài chính, thật ra nói thẳng chính là một công ty cho vay nhỏ mà thôi, tài sản mấy trăm triệu cũng có phần chém gió, ở Du Châu, Lưu Vân Phong muốn anh ta phá sản thì chỉ là chuyện trong phút chốc.
Nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Lê Văn Vân, La Tập đổ mồ hội lạnh.
"Anh đến Du Châu để làm gì thế?” Lưu Vân Phong khách sáo hỏi.
Lê Văn Vân trả lời: "Xử lí chút chuyện."
"Có ai đón anh chưa? Chưa thì tôi đưa anh đến nơi cũng được.” Lưu Vân Phong khách sáo nói.
"Cũng được.” Lê Văn Vân cười nhẹ: "Thế tiện đường tôi đi ké xe vậy, làm phiền ông quá.
Với cả ông không cần khách sáo vậy đâu, cứ gọi tôi là Lê Văn Vân đi!"
Lưu Ngữ Khanh ở bên cạnh nhìn Lê Văn Vân, vẻ mặt ngờ nghệch, giờ cô ta mới nhớ ra trước khi ra tới đây cô ta còn không biết tên Lê Văn Vân.
"Mời đi bên đó!” Lưu Vân Phong nói, sau đó rất tự nhiên cầm ba lô của Lưu Ngữ Khanh: "Đúng rồi, sao anh lại đi chung với Ngữ Khanh vậy?"
Lê Văn Vân cười: "Gặp nhau trên máy bay.
Cô ấy ngồi bên cạnh tôi, có mâu thuẫn nhỏ với người vừa chào hỏi ông, sau đó thì làm quen.” Lê Văn Vân cười nói.
Lúc nói chuyện, họ vừa đi ngang qua La Tập còn đang ngơ ngác, nghe xong, La Tập suýt thì khóc ra nước mắt.
Nhưng họ không quan tâm La Tập, đi thẳng qua.
Lưu Vũ Khanh nhìn bố mình và Lê Văn Vân, cô ta lúc này mới thoát khỏi sự ngạc nhiên mà hỏi: "Bố, sao bố quen Lê Văn Vân vậy?"
Lưu Vân Phong cười: "Chuyện của nhiều năm trước rồi, Ngữ Khanh à, tóm lại con phải nhớ, sau này có chuyện gì chỉ cần Lê Văn Vân tìm tới chúng ta, chúng ta phải phối hợp hết sức, cho dù phải tán gia bại sản!"
Lưu Ngữ Khanh nuốt nước bọt, tò mò nhìn Lê Văn Vân, trong mắt toàn là vẻ khó tin!
Khoảnh khắc này, cô ta hoàn toàn tin rằng trước đó Lê Văn Vân không hề chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô ta.
Giữa lúc nói chuyện, họ đến bãi đỗ xe, sau khi lên xe, Lưu Vân Phong hỏi: "Lê Văn Vân, anh muốn đi đâu, nhắn địa chỉ cho tôi."
Lê Văn Vân gửi địa chỉ Hồng Mai Quế cho mình sang Lưu Vân Phong, Lưu Vân Phong tìm trên map xong thì nổ máy xe, cười nói: "Lần này anh đến Du Châu bao lâu vậy, nếu được thì tôi mời anh bữa cơm."
"Xong chuyện tôi đi ngay, thuận lợi thì tối nay hoặc mai, không thì có thể phải ở thêm vài ngày.” Lê Văn Vân cười.
Lưu Vân Phong biết anh là Người Gác Đêm, tưởng rằng anh đang chấp hành nhiệm vụ nên không hỏi nữa, sau đó trầm ngâm: "Nếu được thì trưa mai tôi mời anh một bữa!"
Lê Văn Vân ngưng một lúc rồi đáp: "Không thành vấn đề!"
Lưu Ngữ Khanh càng nghĩ càng không thông, tại sao bố mình lại khách sáo vậy, thậm chí còn nói có nhờ gì thì tán gia bại sản cũng phải giúp Lê Văn Vân.
Cô ta ngồi ghế phó lái, một chốc lại liếc Lê Văn Vân, sau đó rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh: "Anh và bố tôi có quan hệ gì? Anh là ai?"
Lê Văn Vân ngồi đằng sau nửa cười nửa không nhìn Lưu Ngữ Khanh, sau đó gõ chữ: "Cô đoán xem!"
Lưu Ngữ Khanh bực mình nhìn điện thoại trong tay mình nói: "Không nói thì thôi, anh tưởng tôi muốn biết lắm à!"
Lê Văn Vân cười, không nhìn điện thoại nữa!.
Lưu Ngữ Khanh thấy anh không trả lời tin nhắn nữa, tức nghiến răng.
Lưu Vân Phong thì không ngừng nói đủ thứ với Lê Văn Vân, nói gì mà kết hôn, có bạn gái chưa.
Lê Văn Vân cũng kiên nhẫn nói chuyện với ông ta.
Đại khái là đi hết hơn một tiếng, Lưu Vân Phong dừng xe nói: "Đích đến có lẽ là ở đây."
"Thế tôi xuống xe đây, làm phiền ông rồi.” Anh cười nói.
"Sao lại nói là phiền, có thể giúp anh thì đã vinh hạnh cho tôi lắm rồi.” Lưu Vân Phong vội nói: "Nếu có yêu cầu gì ở Du Châu thì cứ liên hệ tôi là được, anh không có số tôi đúng không! Lưu số được không?"
Lưu Ngữ Khanh cạn lời, cô ta không tưởng tượng được sao bố mình lại như thế này với Lê Văn Vân, muốn lưu số điện thoại mà cũng phải dò tâm trạng anh ta à.
Lê Văn Vân gật đầu: "Được chứ!"
Sau khi lưu xong, Lưu Vân Phong nói: "Thế ngày mai tôi gọi anh."
"Được!” Lê Văn Vân gật đầu, cười với Lưu Ngữ Khanh: "Tạm biệt."
Lưu Ngữ Khanh nhìn điện thoại, phát hiện Lê Văn Vân không trả lời mình, cô ta càng khó chịu hơn.
Lưu Vân Phong lại khởi động xe, đợi họ đi xa rồi Lê Văn Vân mới móc điện thoại ra tìm đến wechat của Hồng Mai Quế mà nhắn tin: "Tôi đến chỗ cô nói rồi."
Cô ta đi tới chỗ cửa, giữ cửa mở ra và nói: “Vào đi!”
"Danh gia vọng tộc?” Lưu Vân Phong bĩu môi: "Danh gia vọng tộc trước mặt cậu ấy tính là gì, nói rồi con cũng không hiểu!"
"Hừ!” Lưu Ngữ Khanh nói: "Như thể anh ta giỏi lắm."
Lưu Ngữ Khanh nghe xong tức xanh mặt, cô ta trừng mắt: "Bố, bố đang nói gì vậy? Sao con lại không xứng với ai đó được chứ!"
Lưu Vân Phong quay đầu nhìn con gái một cái, sau đó lẩm bẩm: "Đúng rồi, vừa nãy Lê Văn Vân nói cậu ấy còn độc thân, nếu con gả cho cậu ấy được thì tốt rồi, tiếc là hình như con không xứng với cậu ấy lắm, tiếc quá!"
"Được rồi, con gái bố đẹp nhất được chưa!” Lưu Vân Phong an ủi.
"Hừ!” Lưu Ngữ Khanh hừ một tiếng, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn điện thoại, nhìn khung chat với Lê Văn Vân.
Tin nhắn đã được gửi đi, sau vài phút, anh thấy một bóng người mặc chiếc váy dài đỏ rực đang chậm rãi bước ra từ bên trong khu nhà nhỏ..