Đôi mắt Trương Chí Dũng mở to, trong ánh mắt toàn là vẻ sợ hãi, dường như ngay khoảnh khắc đó, bên trong đầu ông ta ngập tràn nghi ngờ.
Rốt cuộc người trước mặt này là ai, cái chết của Bùi Lương gây chấn động Hồng Nguyệt là do người này làm?
Đương nhiên, ông ta không thể nào xác nhận được.
Ông ta xụi lơ ngã trên mặt đất, cả người nhanh chóng trở nên cứng đờ.
Phía sau, ba bốn mươi người cầm theo vũ khí gần như đồng loạt lùi về sau một bước, trong đôi mắt bọn họ ngập tràn vẻ khiếp đảm và sợ hãi.
Ở Giang Thành, bọn họ là người đi theo Dương Hải, ngày thường cũng coi như là hoành hành ngang dọc.
Nhưng mà chuyện giết người với họ mà nói vẫn rất đáng sợ.
Hơn nữa, Phan Minh Vũ bị đưa đến bệnh viện, hiện tại Dương Hải mặt mũi toàn máu không rõ sống chết, còn Trương Chí Dũng thì đã bị giết.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt, ánh mắt bọn họ nhìn Lê Văn Vân đã ngập tràn sợ hãi.
Lê Văn Vân không để ý đến bọn họ, anh đi tới phía trước Trần Hiểu Nguyệt, dùng tay che lỗ tai Trần Hiểu Nguyệt, không cho Trần Hiểu Nguyệt nghe được những lời anh sắp nói.
“Đưa Dương Hải đến bệnh viện đi, sau khi ông ta tỉnh lại, hẳn là ông ta biết nên xử lý chuyện tiếp theo thế nào.” Lê Văn Vân hờ hững nói.
Cho dù là Dương Hải lựa chọn che giấu sự thật, hay là ông ta mật báo cho Hồng Nguyệt, thì Lê Văn Vân đều cảm thấy không sao cả.
Giữa anh và Hồng Nguyệt chính là người sống tôi chết.
Trong trận chiến ba năm trước, Hồng Nguyệt vốn là người tham dự, Số Hai và Số Bảy đều là đồng đội vào sinh ra tử với anh, Số Bảy đã qua đời, sau khi Lê Văn Vân khôi phục được ký ức, tuy anh chưa nói gì, nhưng trong lòng anh không khỏi thầm trách và tức giận, nhưng chỉ có một mình anh hiểu rõ.
Anh vừa nói xong câu đó, hơn ba mươi người có mặt ở hiện trường không ai dám nói một câu, bọn họ đều sợ hãi nhìn Lê Văn Vân!
Dù sao vừa nãy, ngay dưới mắt bọn họ, Lê Văn Vân đã giải quyết sạch người cầm đầu của họ.
Lê Văn Vân nói xong, cúi đầu, gỡ hết toàn bộ dây thừng trên người Trần Hiểu Nguyệt.
Trần Hiểu Nguyệt vẫn nhắm nghiền mắt lại, vừa rồi khi Lê Văn Vân che lỗ tai cô lại, nhịp tim của cô đập thình thịch, khuôn mặt cũng hơi ửng đỏ.
Thật ra, cô vốn là một cô gái to gan, có thể nhìn ra từ việc cô thường xuyên đến quán bar chơi, nhưng mà vào lúc này, cô lại có một cảm giác khác lạ, có điều cô còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác như cả người bị ôm lên, cô gần như vòng tay ôm lấy cánh tay Lê Văn Vân theo bản năng.
“Rất quen thuộc sao.” Ngay sau đó, giọng nói của Lê Văn Vân vang lên bên tai cô.
Trần Hiểu Nguyệt mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt Lê Văn Vân, lúc này khóe miệng Lê Văn Vân cong lên nụ cười như có như không, ôm Trần Hiểu Nguyệt, đối mặt với ba bốn mươi người cầm vũ khí bước từng bước một đi ra bên ngoài!
Bên trong tiệm net! Đám lưu manh kia đã không có một người nào dám ra tay đánh nhau nữa, khi Lê Văn Vân vừa đi đến gần, thậm chí bọn họ còn lùi về phía sau theo phản xạ tự nhiên!
Cứ như vậy, Lê Văn Vân ôm Trần Hiểu Nguyệt đi qua tiệm net, rồi ra bên ngoài.
Từ đầu đến cuối, Trần Hiểu Nguyệt đều nhìn Lê Văn Vân, trong ánh của cô từ từ hiện lên tia mê muội.
Xuống dưới lầu, Lê Văn Vân cúi đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, khuôn mặt Trần Hiểu Nguyệt hơi đỏ lên.
“Khụ khụ!” Lê Văn Vân ho khan một tiếng.
Đặt Trần Hiểu Nguyệt xuống dưới, Trần Hiểu Nguyệt nhìn Lê Văn Vân, cười nói: “Tôi lại nợ anh một món nợ ân tình lớn rồi.”
Lê Văn Vân hơi mỉm cười nói: “Vậy cô định trả như thế nào đây? Lấy thân báo đáp thì chắc tôi sẽ không từ chối đâu, đương nhiên, tôi cũng có thể chấp nhận.”
Vẻ mặt Trần Hiểu Nguyệt hơi đổi, cô không từ chối, cũng không trả lời, mà chỉ đổi sang đề tài khác: “Nói đi, vì sao thân thủ anh tốt như vậy, mà tối hôm đó lại muốn chạy trốn.”
“Tôi đã nói rồi, lúc đó tôi phát hiện ra đối thủ lợi hại hơn, phải đi giải quyết tên đối thủ đó trước.” Lê Văn Vân nói.
Trần Hiểu Nguyệt muốn phản đối theo theo bản năng, bỗng nhiên cô nghĩ đến sàn nhà vỡ vụn trong nhà Đỗ Tịch Tịch, trong lòng cô ấy run lên, khiếp sợ nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Sàn trong nhà Đỗ Tịch Tịch là do anh làm vỡ sao?”
Lê Văn Vân cứng họng, rồi sau đó gật đầu nói: “Đúng là vậy!”
Vẻ mặt của Trần Hiểu Nguyệt lại trở nên hơi mất tự nhiên.
Sau một lúc lâu, cô mới thở dài một hơi: “Được rồi, chờ sau khi tôi xử lý xong chuyện quán net, tôi sẽ gặp mặt cảm ơn anh thật đàng hoàng, một lát nữa anh định đi đâu?”
“Tôi về đi làm đó.” Lê Văn Vân nói: “Bây giờ tôi là thư ký của Đỗ Tịch Tịch, vừa rồi thấy được tín hiệu cầu cứu cô gửi cho Đỗ Tịch Tịch nên mới chạy tới.”
Trần Hiểu Nguyệt ngây người ra, ánh mắt cô nhìn Lê Văn Vân rất kỳ lạ, nói: “Có phải là anh thích Tịch Tịch không?”
Lê Văn Vân không biết phải nói gì, nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, hơn nữa tôi mới vừa ly hôn.”
“Người đàn ông như anh, thế mà cô gái kia lại chọn ở cạnh Cao Phái, ly hôn với anh, đúng là kỳ lạ thật.” Trần Hiểu Nguyệt nhìn Lê Văn Vân nói.
Lê Văn Vân sờ mũi, không nói với cô về ba năm mất trí nhớ kia.
“Tôi đưa anh đến chỗ Tịch Tịch, thuận tiện báo bình an với cậu ấy.” Trần Hiểu Nguyệt móc chìa khóa xe ra, ấn lên chiếc xe bên cạnh.
Lê Văn Vân âm thầm kinh ngạc, nếu như là cô gái bình thường, bị trói rồi được cứu ra, cho dù bây giờ an toàn thì cũng sẽ sợ đến mất hồn, nhưng mà Trần Hiểu Nguyệt lại nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
“Tố chất tâm lý đúng là không tệ.” Lê Văn Vân liếm môi nói: “Có lẽ có thể đưa cô ấy vào trong Người Giác Đêm được.”
Mỗi một Người Giác Đêm, ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ thì cũng sẽ tìm kiếm người mới, đưa những người này về Người Giác Đêm để bồi dưỡng.
Trước kia Lê Văn Vân cũng được phát hiện như thế.
Đương nhiên, sau đó cũng cần phải tiến hành khảo sát một lần nữa.
Trên xe, Trần Hiểu Nguyệt vừa lái xe, vừa không ngừng ngắm Lê Văn Vân, cuối cùng cô cũng biết vì sao Đỗ Tịch Tịch lại tò mò về Lê Văn Vân như thế, người đàn ông này quả thật thần bí giống như phủ màn sương mù, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Khi hai người chạy đến dưới chân tòa nhà Cường Thịnh, thì đã sắp đến giờ cơm trưa.
Bọn họ đi vào bên trong tòa nhà Cường Thịnh, lúc này không còn ai ngăn cản Lê Văn Vân.
Hai người thuận lợi lấy được thẻ sau đó đi vào bên trong thang máy, sau khi đi vào, Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Đúng rồi, cô đừng kể chuyện tôi cứu cô như thế nào cho Đỗ Tịch Tịch, con người của tôi sống rất khiêm tốn.”
Trần Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân, cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là rất khiêm tốn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô thật sự cũng không tin Lê Văn Vân lại lợi hại đến thế.
Đám người kia ai ai cũng cầm theo vũ khí hết cả đó.
Khi hai người xuất hiện ở văn phòng Đỗ Tịch Tịch, hai bố con Đỗ Tịch Tịch và Đỗ Thương Bắc đang đứng cạnh nhau, vẻ mặt nôn nóng đi qua đi lại, Đỗ Thương Bắc cầm di động cứ gọi điện thoại liên tục.
Nhìn thấy Trần Hiểu Nguyệt xuất hiện, Đỗ Tịch Tịch lập tức nhào qua, ôm chầm lấy Trần Hiểu Nguyệt, nói: “Hiểu Nguyệt, cậu không sao chứ!”
“Không sao, sau khi Lê Văn Vân đến đã thuật lại lời của chú Đỗ, bọn họ đã tha cho tớ, hơn nữa hẳn là sau này sẽ không tìm tớ gây rắc rối nữa.” Trần Hiểu Nguyệt nhìn Đỗ Tịch Tịch nói.
Đỗ Tịch Tịch thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà Đỗ Thương Bắc đứng bên cạnh cô ấy lại nhìn về phía Lê Văn Vân.
Đỗ Tịch Tịch không biết, nhưng mà ông ấy lại biết rõ, nếu như lời của mình có tác dụng thì Dương Hải sẽ không phớt lờ cuộc gọi của ông ấy.
Đỗ Thương Bắc nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, ông ấy biết Lê Văn Vân là ai, cho nên cũng không hỏi nhiều làm gì.
Trần Hiểu Nguyệt và Đỗ Tịch Tịch cùng ngây người trong chốc lát, sau đó đi ăn cơm trưa.
…
Trong lúc đó, bệnh viện Nhân Dân số một Giang Thành, bên trong phòng cấp cứu, bác sĩ hơi mệt mỏi đi ra khỏi phòng, anh ta tháo khẩu trang xuống, ở bên cạnh đó có vài người vội vàng đi đến.
“Bác sĩ, ông chủ của chúng tôi không sao chứ?.” Một người hỏi.
“Không sao cả, ở bệnh viện dưỡng thương một thời gian là được, bây giờ người bệnh đã tỉnh táo, ai là A Hoa!” Bác sĩ hỏi.
Một người đàn ông trung niên vội vàng đứng dậy nói: “Là tôi.”
“Người bệnh muốn gặp ông.” Bác sĩ nói xong, đi vòng qua bọn họ.
A Hoa vội vàng đi vào bên trong phòng bệnh, bên trong phòng bệnh, đầu Dương Hải bị quấn một lớp băng gạc dày nặng, nhìn thoáng qua trông ông ta rất yếu ớt, đang nằm trên giường.
“Đại ca.” A Hoa vội vàng đi qua hỏi: “Bây giờ chúng ta cần phải làm gì?”
Bây giờ thi thể của Trương Chí Dũng còn nằm bên trong tiệm net, lần này Lê Văn Vân giết người ngay trước mắt bao nhiêu người, nhưng ông ta cũng không thể nào xử lý Người Giác Đêm cả.
Dương Hải thở ra một hơi, yếu ớt nói: “Chở thi thể ra một chỗ kín đáo ở ngoại ô chôn đi, yên tâm, sẽ không ai tra ra chuyện này, ngoài ra, nói với những người có mặt, nếu không muốn chết thì không được để lộ chuyện ngày hôm nay, dù chỉ một chữ.”
“Được, tôi đi làm ngay!” A Hoa vội vàng gật đầu.
“Chờ một chút, còn có một việc.” Dương Hải thở dài một hơi nói: “Tìm Trần Hiểu Nguyệt rồi tự mình xin lỗi, sau đó đền bù lại tiệm net của cô ta.
Người đó, chúng ta thật sự không đắc tội được.”.