Người đàn ông cao lớn kia sửng sốt, hoàn toàn không ngờ rằng Từ Tiểu Hồng lại khách sáo với ba người trước mặt như vậy.
Thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Từ Tiểu Hồng, trong lòng gã kinh hãi, chẳng lẽ Lê Văn Vân này là lãnh đạo cấp cao của thế lực bọn họ ư?
Mấy người đàn ông cao lớn kia như trút được gánh nặng, vội chạy vào hội sở.
Cả người Ngao Húc cực kỳ sảng khoái, cậu ta không ngờ mình lại có thể khiến người có thế lực lớn nhất khu Tây nơm nớp lo sợ, ăn nói khách sáo khi đứng trước mặt mình.
Đây là chuyện mà từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ cảm nhận được.
Trước đây nhìn thấy mấy người này, cậu ta đều phải đi đường vòng.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, Lê Văn Vân mới lạnh nhạt nhìn Từ Tiểu Hồng nói: “Chắc cô cũng biết mục đích tôi tới tìm cô rồi đó, cô mau nói đi, Doãn Thi Đan đang ở đâu?”
Tim của Từ Tiểu Hồng đập thình thịch, thầm nghĩ quả nhiên là vì chuyện này.
Nhưng trên mặt cô ta lại mặt không cảm xúc nói: “Doãn Thi Đan...!Năm năm trước cô ta đã biến mất rồi.
Cho đến bây giờ tôi cũng không biết cô ta đang ở đâu, có lẽ cô ta đã chết rồi.”
Lê Văn Vân đã sớm đoán được rất có thể cô ta sẽ thề thốt phủ nhận, nên nở nụ cười, rồi nhìn Từ Tiểu Hồng lần nữa: “Tôi cho cô một cơ hội nữa, đây cũng là cơ hội cuối cùng của cô.”
Đúng lúc này, Lý Thu ở bên cạnh khẽ nhắc nhở: “Nếu cô không biết Doãn Thi Đan đang ở đâu, thì cô sẽ không chạy tới đây không ngừng nghỉ khi nghe thấy anh họ của Liễu Ngọc.
Rõ ràng cô biết anh họ của Liễu Ngọc là ai, mà trước đó chúng tôi chưa từng gặp mặt cô, vì thế điều kiện để cô biết chỉ có một, đó chính là Doãn Thi Đan, do đó, cô còn muốn phủ nhận nữa ư?”
Từ Tiểu Hồng nghe Lý Thu nói thế thì sắc mặt nhất thời xám xịt.
Lê Văn Vân rất nổi tiếng ở khu Tội Ác, cho dù năm năm đã trôi qua vẫn như thế, nhất là khu Tây này.
Cô ta vội đáp: “Tôi không hề tham dự vào chuyện này, mà tôi chỉ nhận được tin tức của cô ta, bảo rằng cô ta sắp tới đây nên đi đón cô ta mà thôi.
Còn mấy chuyện khác thì tôi thật sự không biết.”
“Tôi biết chuyện này không liên quan đến cô, cô hãy dẫn tôi đi tìm Doãn Thi Đan đi.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
“Tôi...” Sắc mặt Từ Tiểu Hồng trở nên hơi xoắn xuýt.
“Cô không muốn à?” Lê Văn Vân thở dài nói: “Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Thấy Lê Văn Vân xoay người lại, hình như không có ý muốn đối phó với mình, nhưng Từ Tiểu Hồng lại càng sợ hãi hơn, trên trán cô ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cô ta nuốt nước miếng nói: “Tôi sẽ dẫn mấy người đi, tôi sẽ dẫn mấy người đi.”
Lê Văn Vân khẽ cười nói.
Sau đó Ngao Húc mở cửa xe ra, lạnh nhạt nói: “Cô lên xe đi!”
Từ Tiểu Hồng gật đầu nói: “Tôi cần phải dặn dò người bên này mấy câu.”
“Tôi không muốn cho người khác biết lần này tôi đã tới đây, kể cả Phất Lai.”
Dứt lời, cô ta lại quay vào hội sở, căn dặn người ở bên trong mấy câu, sau đó rời khỏi hội sở, lên xe cùng Lê Văn Vân, bắt đầu chỉ đường cho mấy người Lê Văn Vân lái xe.
Doãn Thi Đan đang ở trong nhà của Từ Tiểu Hồng.
Thật ra ở khu Tây, địa vị của Từ Tiểu Hồng cũng khá cao, dù gì cũng là người của Phất Lai, hơn nữa lại có quan hệ tâm đầu ý hợp với Phất Lai, nên nơi ở cũng là một căn biệt thự rộng lớn nằm khá gần trung tâm.
Lúc này, trong căn nhà lớn, Doãn Thi Đan đang ngồi trên sofa trong phòng khách, trước mặt bày ít đồ ăn và một chai rượu vang.
Cô ta đang ngồi xếp bằng ở trên đó, tay cầm ly rượu vang lẩm bẩm: “Haizzz, không ngờ cuối cùng mình lại quay về nơi này, mấy ngày nay mình đã xem hết phim đã download rồi, nơi này thật sự có hơi tẻ nhạt, mà mình lại không thể đi ra ngoài được...”
“Vẫn là Lâm Hải tốt, được đi làm, đi trà chiều, quán bar...!Thỉnh thoảng hẹn đi đốt pháo, cuộc sống tự tại đến cỡ nào, nhưng tiếc rằng, suy cho cùng mình vẫn quay về đây, lần này muốn rời đi, e rằng sẽ rất khó.” Cô ta thở dài, rồi xem phim đang chiếu trên màn hình Ipad ở trước mặt.
Cô ta đã xem bộ phim này được hai lần rồi, là bộ phim mà trước đó cô ta đã tải về máy.
“Đều tại tên Lê Văn Vân kia, nếu anh ta không bị người trong gia tộc Demps nhìn chằm chằm, nếu người trong gia tộc Demps không phát hiện ra thân phận của mình thì mình sẽ không tới đây.” Doãn Thi Đan lại mắng một câu.
“Không biết Liễu Ngọc kia thế nào rồi, có lẽ...!đã đi làm gái đứng đường rồi, cũng có thể bị hội sở nào đó lừa thẳng qua đó.
Với sắc đẹp đó của cô ta, có lẽ giá cả cũng không thấp, đáng đời.
Từ sau khi đi làm ở tập đoàn Hãn Vũ, người phụ nữ này luôn ra vẻ giỏi giang khi đứng trước mặt mình.” Doãn Thi Đan cười khẩy: “Nếu không phải mình muốn khiêm tốn thì đã dễ dàng tìm thấy công việc lương một năm một trăm vạn ở bên ngoài rồi.
Cũng không biết cô ta lấy cái gì để so bì với mình, bây giờ bị vậy cũng đáng đời.”
“Có lẽ bây giờ Lê Văn Vân vẫn chưa tìm thấy cô ta, muốn tìm một người ở nơi này, chẳng khác gì đang mò kim đáy biển.” Doãn Thi Đan nói.
Cuối cùng cô ta uống hết ly rượu vang nói: “Haizzz, thật nhàm chán, mình muốn quay về Lâm Hải quá đi mất!”
“Cạch!” Đúng lúc này, cô ta nghe thấy ở phía cửa vang lên tiếng mở cửa.
“Ồ, hôm nay chị Tiểu Hồng tan làm sớm thế?” Doãn Thi Đan ngạc nhiên.
Là người làm việc trong hội sở, thật ra phần lớn thời gian Từ Tiểu Hồng đều về nhà cực kỳ khuya, thậm chí là thường xuyên không về nhà.
Mà Doãn Thi Đan cũng mong ngóng Từ Tiểu Hồng quay về, vì như vậy sẽ có người trò chuyện với cô ta.
Thật ra một mình cô ta sống ở đây rất nhàm chán.
Lúc này, cửa nhà đã được mở ra, Doãn Thi Đan cười nói: “Chị Tiêu Hồng, hôm nay...”
Cô ta nói đến đây thì ánh mắt nhất thời sa sầm, bởi vì cô ta nhìn thấy ở phía cửa ngoài Từ Tiểu Hồng ra thì vẫn còn ba bóng người đang đi vào nhà.
Trong đó có một người từng đi xem mắt với cô ta, hơn nữa còn bị cô ta chê bai – Lê Văn Vân.
“Anh ta...!tìm tới đây rồi!” Doãn Thi Đan nhanh chóng nghĩ đến thân phận của Lê Văn Vân, da đầu của cô ta sắp nổ tung rồi.
Cả người cô ta run rẩy, ly rượu vang trong tay nhất thời rơi xuống sofa màu trắng tinh, rượu vang chảy ra, nhiễm đỏ cả sofa.
Cô ta rất muốn xoay người bỏ chạy, nhưng lúc này, vì danh tiếng và thân phận của Lê Văn Vân, nên hai chân của cô ta đã mềm nhũn, thậm chí ngay cả một chút sức lực để bỏ chạy cũng không có.
Bây giờ trong đầu cô ta chỉ có ba chữ.
“Mình xong rồi!”
Cô ta nuốt nước miếng, nhìn thấy Lê Văn Vân đang đi vào nhà với sắc mặt u ám thì cả người không khỏi lùi vào góc sofa.
Lê Văn Vân sa sầm mặt, đi thẳng đến trước mặt cô ta.
Doãn Thi Đan cực kỳ sợ hãi, vội nói: “Lê Văn Vân, anh hãy nghe tôi giải thích, lúc đó người trong gia tộc Demps đã tìm thấy tôi.
Anh cũng biết rồi đó, đối mặt với bọn họ, tôi hoàn toàn không thể kháng cự, mà chỉ có thể thuận theo, nghe lời bọn họ.”
Lê Văn Vân chẳng hề để tâm, mà vẫn đen mặt đi về phía cô ta.
Từ Tiểu Hồng đứng bên cạnh thở dài, nhưng không dám lên tiếng.
“Lê Văn Vân, xin anh hãy tha mạng cho tôi!” Doãn Thi Đan nói: “Nể tình chúng ta từng đi xem mắt mà anh hãy bỏ qua cho tôi được không?”
Lê Văn Vân vẫn không nói gì, bởi vì lúc này anh đang cực kỳ giận dữ.
Nếu không phải anh đã tìm thấy Hodges, rồi Hodges nói cho anh biết địa chỉ của Liễu Ngọc.
Nếu anh tới trễ thêm mấy ngày nữa thì anh thật sự không biết rốt cuộc Liễu Ngọc sẽ phải đối mặt với tình huống gì? Cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ trong Dạ Lai Hương hay thà chết cũng không chịu làm rồi bị đánh chết ngay tại chỗ?
Mà tên đầu sỏ mọi chuyện lại chính là gia tộc Demps, nhưng Doãn Thi Đan cũng là đồng lõa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh bỗng phóng ra tia lạnh lẽo..