“Ui đệt, mẹ nó sao anh được nhiều thế!” Cố Bạch trợn to mắt nhìn Lê Văn Vân nói: “Chắc không phải anh đi bán mông đấy chứ!”

“Cút!” Lê Văn Vân không nhịn được sút cho anh ta phát: “Gặp được một cô gái hào phóng.”

“Chậc chậc, nhìn có vẻ như muốn bao nuôi anh thế?” Cố Bạch ngưỡng mộ nói: “Lão đại, nếu không thì anh giới thiệu em cho cô ấy đi, dạ dày em cũng không tốt lắm, bác sĩ bảo em không nên ăn cứng quá, chỉ được ăn cơm mềm thôi!”

“Ba người các cậu qua đây một lát!” Vào lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh họ.

Lê Văn Vân nhìn theo phía âm thanh, phát hiện Trần Ngôn Thông đã đứng ở đằng sau, đang vẫy tay với đám Lê Văn Vân.

Cố Bạch gật đầu, ba người đi qua bên đó.

Sau khi đi theo Trần Ngôn Thông làm việc, Cố Bạch vẫn chưa biết chuyện giữa Lê Văn Vân và Trần Ngôn Thông, mặt mũi anh ta vui vẻ nói: “Anh Thông, công việc của anh cũng được ghê, một tối tôi đã được hơn 900 tiền tips, nếu ngày nào cũng được vậy thì tốt ha.

Thêm tiền lương nữa, mỗi tháng chúng ta phải được đến ba vạn lucca, cũng coi như là dân có thu nhập cao ở chỗ này nhỉ!”

Anh ta còn bày ra vẻ đắc chí nữa chứ.

Lý Thu là tay bắn tỉa, năng lực quan sát của anh ta cực kỳ tinh tường, thấy ý cười nơi khóe môi Lê Văn Vân, Lý Thu liền đi đến bên cạnh Lê Văn Vân hỏi: “Có chuyện gì rồi à?”

Lê Văn Vân cười nhẹ: “Chờ lát nữa anh sẽ biết.”.

Truyện Xuyên Không
Bọn họ được Trần Ngôn Thông dẫn tới một con ngõ nhỏ phía sau quán bar, vừa mới đến gần, ý cười trên mặt Cố Bạch đã biến mất.

Anh ta phát hiện ra trong ngõ có mười mấy người đứng sẵn, mà mấy người này đều mặc quần áo nhân viên phục vụ quán bar.

Quy mô của quán bar này cũng lớn, nhân viên phục vụ bên trong cũng phải đến chục người.

Bọn họ đứng dựa vào tường hút thuốc, nhìn thấy Trần Ngôn Thông đi đến liền ném điếu thuốc xuống đất, cực kỳ cung kính chào: “Anh Thông!”

Mặt Trần Ngôn Thông lộ ra vẻ đắc ý, anh ta nhìn nhóm Lê Văn Vân nói: “Bọn họ và ba người các cậu đều giống nhau, đều là người làm dưới trướng tôi, bây giờ tính tiền lương ngày hôm nay cho các cậu!”

Nói đến đây, anh ta nói lớn: “Trước tiên các cậu giao tiền tips ngày hôm nay ra đây!”

Mười mấy người kia cực kỳ chủ động giao hết toàn bộ tiền tips cho Trần Ngôn Thông, hơn nữa trong lúc đó còn sờ trên người đối phương, dường như đang kiểm tra xem người kia có giấu tiền riêng hay không.

Trần Ngôn Thông nói: “Tôi thu một nửa tiền tips, không ý kiến gì chứ!”

Những người đó vội vàng nói: “Sao lại có ý kiến gì chứ, nếu không có anh Thông, ngay cả công việc này chúng em cũng không có kìa.”

Lúc này vẻ mặt Trần Ngôn Thông mới lộ ý cười, sau đó quay ra ba người Lê Văn Vân nói: “Ba người các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, nộp tiền tips ra đây.

Tôi đã quan sát rồi, ba người các cậu tối nay thu được không ít nhỉ? Tự cậu bảo cậu được hơn sáu trăm, phía Lê Văn Vân chính mắt tôi nhìn thấy, chắn hẳn phải đến ba nghìn lucca… Trước tiên cứ nộp ra đã, tôi lấy một nửa, phần còn lại tôi trả cùng tiền lương hôm nay, láy nữa đưa cho các cậu một thể!”

“Ý anh là chúng tôi làm việc ở đây, tiền lương một ngày 200 bị anh ăn hoa hồng mất 50 thì thôi, tiền tips cũng phải nộp cho anh một nửa?” Cố Bạch hơi nheo mắt lại.

“Đừng phí lời nữa!” Trần Ngôn Thông cười khẩy: “Công ăn việc làm của mấy cậu là tôi tìm giúp, không có tôi thì các cậu sống ở thành phố Tội Ác này đã ngắc ngoải rồi, tôi lấy chút phần trăm đã làm sao? Mau giao ra đây!”

“Tôi giao cái con mẹ anh ấy!” Cố Bạch nhếch miệng nói: “Ông đây không giao anh làm gì được nào? Đánh ông chắc? Cái công việc này của anh ai thèm hiếm lạ gì?”

Sắc mặt Trần Ngôn Thông lạnh ngắt, anh ta phẩy tay ra hiệu cho những người khác, bọn họ lập tức bao vây nhóm người Lê Văn Vân lại.

Một người trong số đó nói: “Ba người các cậu là ma mới, các cậu có biết có được một công việc ở thành phố Tội Ác này khó khăn đến thế nào không? Không có anh Thông, mấy người các cậu còn không có cơm mà ăn ấy.

Anh Thông ăn tí phần trăm thì đã sao?”

Cố Bạch bĩu môi: “Ông đây không làm nữa, hài lòng chưa! Cút ra tránh đường cho ông đây.”

Nói xong anh ta liền quay người định đi.

Anh ta là ai? Là Cố Bạch, là Người Gác Đêm số 15! Đường đường là người của tiểu đội 11762, làm sao nuốt trôi được cục tức này!

Vào lúc anh ta quay người lại, mấy người nọ lập tức chặn đường anh ta.

Cố Bạch lạnh mặt.

Lúc này Lý Thu vỗ vai anh ta, ra hiệu bảo anh ta đừng nóng lòng, sau đó híp mắt cười nói với đám người: “Anh ta kéo bọn tôi đến đây làm, lấy 50 lucca tiền lương của mỗi người thì cũng thôi, mọi người đều nhịn, coi như là trả phí đi.

Nhưng tiền tips vốn dĩ là khách cho chúng ta, sao các anh phải nộp một nửa cho anh ta? Kiếm chút tiền đâu có dễ dàng gì, nhận được chút tiền tips tự mình giữ dùng không vui à?”

“Cậu nhóc, cũng có chút đầu óc đấy, nhưng đừng mong lay động được bọn họ.

Nếu tôi không có chút thủ đoạn thì làm ăn kiểu gì?” Trần Ngôn Thông đứng bên ngoài đám người, cười nhạo một tiếng, nói: “Mấy đứa này mới đến thành phố Tội Ác, chưa biết quy tắc ở bên này.

Hôm nay dạy dỗ bọn họ một chút.

À đúng rồi, đừng đánh vào mặt, ngày mai bọn họ vẫn còn phải đi làm nữa đấy!”

Ở thành phố này ra tay đánh người cũng không phải chuyện gì xa lạ.

Trần Ngôn Thông vừa dứt lời, trên mặt mấy người đã lộ ra nụ cười âm hiểm, áp sát về phía nhóm Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân bình tĩnh hít một hơi, sau đó bỗng lên tiếng: “Đừng đánh chết người!”

“Đã rõ!” Cố Bạch cười khẩy, anh ta đã không nhịn được từ lâu rồi.

Toàn thân anh ta lao lên phía trước, Lý Thu ở lại phía sau Lê Văn Vân bảo vệ anh.

Trần Ngôn Thông vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh ta đã nhìn thấy một bàn tay chụp về phía đầu mình.

“Hả?” Anh ta vẫn chưa phản ứng lại, Cố Bạch đã tóm được gáy anh ta.

Sau đó, Trần Ngôn Thông chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn ập đến, anh ta không có một chút sức chống cự nào, đầu bị Cố Bạch liệng thẳng vào chỗ bức tường cách đó không xa.

“Rầm!”

“Á!”

Tiếng va đập và tiếng la thất thanh đồng thời vang lên, những người đang bao vây Lê Văn Vân vội vàng quay đầu lại nhìn.

Ở dưới đất, tiền tips tán loạn lung tung, còn Trần Ngôn Thông đang ôm mặt vừa lăn lộn dưới đất.

Mọi người đều nhìn thấy, trên mặt anh ta máu mũi đã be bét, mũi cũng bị đánh gãy rồi, nhìn là biết bị đập không nhẹ gì cho cam.

Đám người vây quanh Lê Văn Vân cũng bị dọa sợ, cả đám đứng ngây ra tại chỗ, không dám nói gì.

Những nhân viên phục vụ này đều là người dưới đáy xã hội, không có chống lưng, bọn họ ở đây làm việc cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi.

Bây giờ thấy Cố Bạch dùng vài giây đánh Trần Ngôn Thông ngã nằm rạp ra đất, bọn họ đương nhiên hiểu được, chưa nói đến Lê Văn Vân và Lý Thu, chỉ riêng Cố Bạch này đã là một người rất lợi hại, bọn họ không dám chọc vào.

Lê Văn Vân và Lý Thu tách đám người ra đi đến, đứng trước mặt Trần Ngôn Thông, bình tĩnh quan sát anh ta.

“Các… các cậu lại dám ra tay với tôi!” Trần Ngôn Thông dường như đã bình tĩnh hơn, trên trán, trên mũi đều chảy máu ròng ròng nhưng vẫn đang nhìn chằm chằm Lê Văn Vân.

“Đây chẳng phải là quy tắc của thành phố Tội Ác à? Cá lớn nuốt cá bé thôi!” Lê Văn Vân cười bâng quơ nói với anh ta: “Bọn tôi làm việc ở đây, anh ăn phần trăm 50 lucca, chúng tôi không so đo, nhưng làm người không nên tham quá, cái gì lấy được thì lấy, không lấy được thì đừng thò tay vào.”

Nói đến đây, anh lại thản nhiên nói: “Lần này chỉ là cảnh cáo thôi đấy, tôi biết anh dám làm những chuyện này chắc hẳn cũng có chút thế lực chống lưng, nhưng có chống lưng cũng không vươn đến đây được, tôi không thèm để vào mắt.

Anh có thể kêu bọn họ gây khó dễ cho chúng tôi, nhưng ba người chúng tôi lười gây chuyện chứ không có nghĩa tôi sợ.

Nếu anh định thuê người đến đối phó với chúng tôi thì nhớ chuẩn bị chết đi.”

Lúc nói những lời này, giọng điệu của anh cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng mọi người lại cảm nhận được cảm giác rét lạnh.

Khí thế đến mức này bọn họ cũng chỉ mới thấy ở trên người nhóm người cầm đầu thành phố Tội Ác này thôi.

Mà Lê Văn Vân dường như chỉ là một nhân viên mới ở tầng chót.

Lúc bấy giờ Lý Thu cảm nhận được da gà da vịt như nổi hết lên, anh ta nuốt nước miếng.

Đợi đến khi anh ta lấy lại tinh thần đã thấy Lê Văn Vân nhặt 450 lucca lên khỏi đất, nói: “Đây là tiền lương cơ bản của bọn tôi!”

Trần Ngôn Thông không dám nói nữa, anh ta hơi sợ những lời vừa rồi của Lê Văn Vân.

Còn Lê Văn Vân sau khi lấy được tiền cũng không để ý bọn họ nữa, đi thẳng về căn phòng phía quán bar để thay đồ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play