Lời nói của cô bé khiến Phạm Nhược Tuyết ngây ngẩn cả người!
Bên cạnh, Lê Văn Vân khẽ cau mày.
Ở hòn đảo nhỏ này, học hành là việc mà chỉ những người thực sự có thế lực mới có thể làm.
Còn những người như gia đình cô gái bé nhỏ này là những người ngoài rìa nhất trong thành phố này, đang phải vật lộn để kiếm đủ cơm ăn, áo mặc.
Tất cả những gì họ lo lắng là làm sao để tồn tại và bước tiếp, đối với việc học tập...!nó quá xa xỉ đối với họ.
Hai cô gái Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà đều cảm thấy sống mũi mình hơi đau xót.
Trên gương mặt lạnh như băng của Phạm Nhược Tuyết lộ ra một nụ cười tươi ấm áp.
Cô xoa đầu cô bé và nói: "Ừ, thế giới bên ngoài có trường học, trong trường học đều là những bạn nhỏ cùng tuổi với em.
Sinh hoạt của các bạn ấy rất hòa bình, không thể đánh nhau..."
Cô bé lắng nghe, đôi mắt của bé như muốn phát ra ánh sáng.
“Thật sao thật sao?” Bé gái lộ vẻ mặt hưng phấn, nhưng lại không có cảm giác sợ người lạ.
Cô bé kéo một cái ghế dựa lại gần, ngồi trên ghế nói: “Chị gái xinh đẹp, chị có thể kể cho em nghe chuyện ở bên ngoài được không?"
“Được!” Phạm Nhược Tuyết gật đầu.
Đám người Lê Văn Vân lắng nghe bên cạnh mà cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Anh không thể ngờ rằng trong xã hội hiện đại, trên hòn đảo này lại có tình trạng như vậy.
Tất nhiên, thế giới này là như vậy.
Mỗi một địa phương đều có những quy luật sinh tồn của riêng nó, kể cả mọi thành phố và mọi quốc gia.
Lê Văn Vân thở dài một hơi, kéo ghế ngồi xuống.
Đối với anh bây giờ mà nói, anh không có thời gian nghĩ tới những chuyện này.
Anh không thích nơi này cho lắm.
Anh nghĩ nên sớm khôi phục chân khí một chút, sớm tìm được bọn Liễu Ngọc và Khương Vĩ, sau đó mau chóng rời khỏi nơi này.
Tất nhiên, theo cách nói của Hồng Mai Quế, hiện nay Bùi Nghênh Tùng đang trốn ở khu Tội Ác.
Anh còn muốn tìm được người này, sau đó làm thịt ông ta.
Đợi cho tất cả mọi chuyện chấm dứt, anh sẽ rời khỏi nơi này và đi tìm Demps!
Quá trình này, anh cảm thấy hẳn là không lâu, chỉ cần chân khí của anh khôi phục.
Điều quan trọng nhất là anh phải sống sót qua kiếp nạn của hai ngày sau.
Tin tức mà Demps cung cấp cho anh là sẽ xuất hiện tại khách sạn Fes trong vòng ba ngày.
Bọn họ đã đến trước hai ngày, thời gian hai ngày này cũng đủ để bọn họ làm rất nhiều việc.
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, lại là một trận tranh chấp nhỏ tiếng khác lọt vào tai họ.
Lê Văn Vân nhìn theo nơi phát ra âm thanh, phát hiện âm thanh là truyền tới từ bên phòng bếp.
"Sao bà lại lấy cục thịt này ra rồi, còn cả mấy quả trứng này cũng vậy.
Đây không phải là để dành cho sinh nhật của Nha Đầu mới ăn sao?” Đây là giọng nói của người đàn ông trung niên.
"Haiz, những người này đều là người mới đến, bọn họ cần phải từ từ thích ứng với cuộc sống ở đây.
Ông lại không để bọn họ đến sống ở đây.
Có thể bọn họ ăn xong bữa này rồi thì bữa cơm sau cũng là vấn đề.
Đặc biệt là hai cô gái kia, không biết các cô ấy sẽ gặp phải những chuyện như thế nào.
Để cho bọn họ ăn trước một chút đi, chờ đến sinh nhật của Nha Đầu rồi lại nghĩ cách cho nó." Giọng nói của người phụ nữ trung niên cũng truyền ra.
Trái tim Lê Văn Vân run lên.
Kỳ thực đến bây giờ, anh thật sự cảm nhận được tấm lòng của người phụ nữ trung niên ấy, thật là đã lương thiện đến một mức độ nào đó.
Ở một nơi như khu Tội Ác, bọn họ có lẽ đã sống rất nhiều năm, vậy mà vẫn duy trì được tâm tính như vậy, thật sự là rất hiếm thấy.
Người đàn ông trung niên đợi một lúc rồi mới nói: "Nhưng mà...!gần đây chúng ta sẽ phải trả phí bảo kê rồi, nếu không có thể bị đuổi đi, chỉ có thể rời khỏi thành phố này và đến mấy thôn xóm hoặc thị trấn gần đây để sinh sống..."
“Không sao, không sao, cùng lắm thì ngày sinh nhật Nha Đầu không ăn thịt thôi.
Lần sau chúng ta sẽ tiết kiệm tiền để bù vào.” Người phụ nữ trung niên cười nói.
Người đàn ông thấy không thể thuyết phục được, bước ra khỏi phòng bếp với vẻ buồn bực, có chút không vui liếc nhìn đám người Lê Văn Vân, sau đó bước ra cửa, ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc khá hạng xoàng rồi châm lửa, rít hai hơi!
Cố Bạch nhướng mày.
Anh ta lục lọi trong cái ba lô rồi rút một điếu thuốc ra khỏi đó.
Cố Bạch có kinh nghiệm ở khu Tội Ác, biết thuốc lá ở đây không dễ hút, mà bản thân lại mắc chứng nghiện thuốc lá nên đã mang rất nhiều thuốc đến đây.
Sau khi lấy ra, anh ta suy nghĩ một chút, đặt lại, sau đó từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá rồi đi đến cửa!
Ở khu Tội Ác, thuốc lá bên ngoài khá đắt tiền.
Anh ta đưa một điếu thuốc, ngộ nhỡ bọn họ bị phát hiện ra thì có lẽ không nhất định là chuyện gì tốt đối với cả gia đình.
Loại chuyện vô cùng phổ biến ở thành phố bên ngoài có thể là một rắc rối lớn đối với những người bình thường ở khu Tội Ác.
“Đại ca, bọn họ không phải là người xấu.
Nếu có thể, chúng ta vẫn nên giúp họ một chút đi.” Lý Thu cởi ba lô của mình xuống rồi nói.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừ, chúng ta cùng sống với những người này.
Đúng lúc cũng là ở khu Đông, tiện để chúng ta điều tra."
Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà ở bên cạnh, trò chuyện với bé gái.
Trong ánh mắt bé gái lóe lên ánh sao, toàn thân đều vô cùng hưng phấn.
Sau khi suy nghĩ, Trương Vãn Hà lấy ra một miếng sô cô la từ trong túi xách đưa cho bé gái.
Bé gái có vẻ như là lần đầu tiên thấy nên chỉ nhẹ nhàng liếm một miếng, hưng phấn đến độ nhảy dựng lên.
Cô bé không nỡ ăn tiếp, thận trọng cất vào, sau đó hưng phấn chạy về phía phòng bếp!
Lần đầu tiên Lê Văn Vân nhìn thấy một làn nước sương mù trong mắt Phạm Nhược Tuyết.
Ngay sau đó, cô đứng dậy, nhìn Lê Văn Vân và nói với giọng điệu kiên quyết: "Lúc rời đi, em muốn dẫn cả nhà bọn họ đi!"
Lê Văn Vân chết lặng.
Ở khu Tội Ác, những gia đình như vậy thật sự có quá nhiều, có cứu vớt cũng chẳng thể cứu vớt hết được.
Nhưng Lê Văn Vân sẽ không từ chối yêu cầu của Phạm Nhược Tuyết.
Anh gật đầu nói: "Được!"
Mấy người ngồi xuống.
Cỗ áp lực sau khi đến khu Tội Ác, ngay cả mấy người Lý Thu đã từng đến đây một lần, đều có phần không thể chịu đựng được.
Cố Bạch bước tới cửa, ngồi cùng người đàn ông trung niên, đưa cho ông ta một điếu thuốc.
Người đàn ông trung niên nghĩ ngợi rồi cầm lấy.
Khoảng một giờ sau, đám người Lê Văn Vân được gọi ra bàn.
Trên bàn có ba đĩa đồ ăn, một đĩa khoai tây cắt nhỏ, một đĩa thịt xào với một số loại rau, ngoài ra còn có một nồi rau luộc, bên cạnh có vài quả ớt, có thể dùng để nhúng rau luộc ăn kèm.
Mỗi người một chén cơm.
“Đừng chê bai, chúng tôi cũng là những người nghèo nhất ở khu Tội Ác, đây là giới hạn của chúng tôi rồi.” Người phụ nữ trung niên nói.
“Không chê!” Phạm Nhược Tuyết nói nhanh.
Mọi người lẳng lặng ăn bữa ăn này.
Trong lúc ăn, hai vợ chồng bọn họ còn dặn dò đám người Lê Văn Vân về một số quy tắc sinh tồn ở khu Tội Ác.
Trong lúc đó, đám người Lê Văn Vân cũng biết tên của hai vợ chồng.
Chồng tên là Lại Tuấn.
Vợ ông ta tên là Chu Linh.
Bé gái tên là Lại Dĩnh, nhũ danh là Nha Đầu.
Sau khi ăn xong, Trương Vãn Hà chủ động chạy tới giúp dọn dẹp bát đĩa.
Lê Văn Vân lúc này mới thở dài nói: "Anh Lại, em có một yêu cầu quá đáng."
“Hả?” Lại Tuấn nhìn về phía anh, trong lòng có chút dự cảm không tốt.
"Mấy người bọn tôi vừa mới đến khu Tội Ác, cũng không có nơi nào để đi.
Tôi muốn sống ở nơi này với anh chị.
Anh chị cho bọn tôi thuê tầng hai đi.
Tất nhiên, phí bảo kê gì đó mà bọn tôi nghe nói, bọn tôi sẽ nghĩ cách tự kiếm, không cần anh chị chịu trách nhiệm.
Ngoài ra, bọn tôi còn có thể trả cho anh chị một ít tiền thuê nhà." Lê Văn Vân nói.
Lại Tuấn khác với Chu Linh.
Chu Linh là một người hiền lành, không mong báo đáp.
Trong khi Lại Tuấn vẫn có những đặc điểm của một người đến từ khu Tội Ác.
Ông ta không muốn tìm phiền toái, chỉ thầm muốn mình sống sót.
Nếu muốn sống ở đây, phải để cho ông ta nhìn thấy một số lợi ích rồi ông ta mới bằng lòng, nếu không nhất định sẽ không đồng ý.
Lại Tuấn nghe xong lời của Lê Văn Vân, đưa tay dập tàn thuốc trong tay, sau đó nhìn đám người Lê Văn Vân nói: "Thật ra cũng không phải không được, nhưng có điều kiện.
Ba ngày, trong ba ngày này, các cô cậu phải nghĩ cách đi tìm việc.
Nếu trong vòng ba ngày các cô cậu không tìm được việc thì cứ việc rời đi.
Người mới đến luôn rất dễ trở thành mục tiêu, các cô cậu ở nhà chúng tôi, chúng tôi cũng gặp rủi ro!"
“Không thành vấn đề!” Lê Văn Vân nói: “Anh xem tiền thuê nên trả như thế nào?”
Lại Tuấn thở ra một hơi, nghiến răng nói: "Một trăm lucca!"
Lucca, là tiền tệ của khu Tội Ác.
Lê Văn Vân ngớ ra, một trăm lucca ở khu Tội Ác, quả thực là rất ít.
Một trăm lucca, thậm chí có thể không mua được một miếng thịt lợn.
“Quá… quá nhiều sao?” Lại Tuấn hơi bối rối.
“Không nhiều lắm!” Lê Văn Vân nở một nụ cười tươi rói với ông ta..