Xe lại lần nữa xuất phát, trong một ngày di chuyển hai nơi giữa Yên Kinh và Lâm Hải.
Đang trên đường đi đến sân bay Lâm Hải, Phạm Nhược Tuyết gọi điện thoại cho Trác Nhất Minh.
Sau khi nói rõ ràng tình hình, bên phía Trác Nhất Minh im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn đập bàn đồng ý để cho Lê Văn Vân đi tới khu Tội Ác trước.
Hơn nữa không cần trở lại tổng bộ Người Gác Đêm mà đi thẳng từ Yên Kinh đến đó luôn.
Hiện tại Lê Văn Vân đi tới khu Tội Ác trước thật sự có quá nhiều nguy hiểm.
Tình trạng cơ thể anh rất tệ.
Ở khu Tội Ác có rất nhiều người đích thân Lê Văn Vân trục xuất tới đó.
Chỉ có một điểm tốt duy nhất chính là dung mạo của Lê Văn Vân chưa bị lộ ra ngoài, người quen biết anh có lẽ không nhiều lắm.
Lê Văn Vân đi tới khu Tội Ác, từ một góc độ nào đó cũng có thể tạm thời hóa giải mâu thuẫn với Demps.
Bốn giờ sáng Lê Văn Vân về đến nơi ở tại Yên Kinh, anh gọi Lý Vân và Lý Giai Dao tỉnh giấc.
“Chú Lý, Dao Dao, cháu sắp phải rời khỏi Yên Kinh.” Lê Văn Vân nói.
Lý Vân ngẩn người, sau đó hỏi: “Đi có lâu không?”
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Không biết nữa, cháu phải đi chấp hành nhiệm vụ.”
Nghe thấy lời này, Lý Giai Dao hơi mím môi nói: “Không đi có được không? Không phải vết thương của anh vẫn chưa khỏi sao?”
Lê Văn Vân xoa đầu Lý Giai Dao nói: “Không được đâu, Người Gác Đêm chính là như vậy.
Em ở Yên Kinh nhất định phải học hành chăm chỉ.
Nếu như bị ai bắt nạt thì em cứ gọi điện cho Hoàng Gia Gia.
Không phải lúc trước anh đã đưa số điện thoại của anh ta cho em rồi sao? Nếu ai bắt nạt em, em cứ bảo Hoàng Gia Gia tẩn bọn chúng một trận.”
“Vâng em nhớ rồi, nếu bị bắt nạt em sẽ gọi cho Hoàng Gia Gia, không được thì ném tấm thẻ kia lên mặt bọn chúng.” Lý Giai Dao ngoan ngoãn nói.
Lê Văn Vân lại xoa đầu cô ấy sau đó nhìn về phía Lý Vân, nói: “Chú Lý, ở Yên Kinh gặp chuyện gì phiền toái cũng có thể gọi điện cho Hoàng Gia Gia này.
Chắc là chuyện gì anh ta cũng đều có thể giải quyết được hết.”
Tuy rằng Lý Vân là một người thành thật, có lẽ sẽ không chủ động trêu chọc vào chuyện gì phiền phức nhưng mà Lê Văn Vân lo lắng sẽ gặp phải chuyện như trước kia.
Nếu có Hoàng Gia Gia thì hẳn không phải là vấn đề gì lớn lao.
Lý Vân thở dài thườn thượt, sau đó ông ấy nghĩ ngợi một chút liền đứng dậy muốn quỳ xuống cạnh Lê Văn Vân.
Phạm Nhược Tuyết ở bên cạnh vội vàng ngăn cản ông ấy.
Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Chú Lý, chú muốn làm gì thế?”
“Lê Văn Vân, tôi thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu chỉ e rằng tôi vẫn đang ở nông thôn, còn chịu cảnh...”
Lê Văn Vân lập tức ngắt lời ông ấy, vui cười nói: “Nói ra thì mạng của cháu còn là do chú cứu đấy.
Chú đừng nghĩ nhiều nữa, cứ ở Yên Kinh sinh sống thoải mái đi.
Đợi cháu quay về sẽ tìm chú uống rượu.
Dao Dao cũng phải cố gắng học hành chăm chỉ nhé.
Nếu như anh về mà em thi được đứng trong top 100 của khối thì anh sẽ thưởng cho em.”
Lý Giai Dao mím môi nói: “Em nhất định sẽ thi được top 10 của khối.”
Trường mà cô bé học là trường cấp ba tốt nhất cả nước, thi được vào top 10 là điều cực kỳ khó khăn.
“Vậy anh đi đây.” Lê Văn Vân ôm lấy hai thanh đao, mỉm cười nói với hai người.
Sáu giờ sáng, sân bay quốc tế Yên Kinh, một chiếc máy bay từ từ cất cánh, đích đến của anh… là nơi gần như cắt đứt liên lạc với thế giới này, là thiên đường của người trong thế giới ngầm, cũng là địa vực của người trong thế giới ngầm – khu Tội Ác.
…
Trên biển rộng mênh mông, một hòn đảo to lớn nổi trên mặt biển.
Nơi này gần như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Được phép vào nhưng không được phép ra, trừ khi vị kia của khu Tội Ác đồng ý, nếu không đã đến khu Tội Ác này vậy thì cuộc đời của bạn sẽ phải sống ở đó đến già.
Thật ra nơi này cũng không có quá nhiều khác biệt với thành phố xã hội là bao.
Ở đây cũng có mạng internet riêng, có điều chỉ là mạng cục bộ, không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài.
Cũng có quán bar, có Karaoke, mọi thứ đều giống như một thành phố bình thường.
Mọi người sống ở đây phần lớn cũng đều là những người bình thường.
Điểm khác nhau duy nhất đó là người ở đây không thể nào liên lạc được với bên ngoài.
Người ở đây đều biết đến sự tồn tại của người trong thế giới ngầm.
Nơi này không có người tốt gì cả.
Nơi này cũng không có quy tắc gì.
Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen lái đi vào trong khu Tội Ác, người lái xe là một người phụ nữ trung niên.
Ngồi ở bên ghế phụ chính là Doãn Thi Đan, cô ta đang soi gương trong xe để trang điểm.
Mà người ngồi ghế đằng sau chính là Liễu Ngọc, cả người đang run cầm cập, bộ dáng nơm nướp lo sợ, không dám nói lời nào.
“Hừ, không ngờ đấy, Thi Đan, năm năm trước cô lao tâm khổ tứ mới chạy trốn ra khỏi nơi này, kết quả loanh quanh năm năm sau cô lại chạy về đây.” Người phụ nữ trung niên đang lái xe lên tiếng: “Mấy chị em chúng tôi hiện giờ đang còn sống thật sự quá ít.”
“Tôi cũng không muốn đâu.” Doãn Thi Đan cất hộp phấn đi, thở dài một hơi nói: “Nhưng mà thân phận của tôi bị người ta phát hiện rồi…”
“Cô gái nhỏ này là thế nào đây?” Bà ta chỉ vào Liễu Ngọc hỏi.
“Haiz đừng nói nữa, trước kia cô ta là hàng xóm với tôi, kết quả có lẽ là duyên phận, vậy mà cô ta lại là em họ của cái tên đã từng khiến cho khu Tội Ác đảo lộn long trời lở đất kia.” Doãn Thi Đan thở dài nói: “Mà không biết tại sao người này lại có xích mích với người của gia tộc Demps, còn tôi cơ duyên trùng hợp thế nào lại bị người của gia tộc Demps nhận ra… Nên là dưới sự yêu cầu của bọn họ, tôi không thể không dẫn cô gái này quay lại khu Tội Ác.”
“Cô điên rồi.” Người phụ nữ trung niên kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Người của gia tộc Demps hay Người Gác Đêm Số Không kia, đây là những người mà cô có thể dây vào đâu.”
“Đúng vậy, tôi không dây vào được.” Doãn Thi Đan thở dài nói: “Thế nên không phải tôi đang tìm đến chị hay sao? Tôi đến chỗ của chị trốn một thời gian.”
“Còn cô gái này thì sao? Lẽ nào cô định để cô ta đến chỗ tôi bán nghệ à? Trông thì cũng xinh xắn ra phết, có điều tôi không dám chọc vào vị kia đâu.” Người phụ nữ trung niên vội vàng nói.
“Dừng xe đã.” Doãn Thi Đan mỉm cười, đợi xe đỗ lại, cô ta nhìn về phía Liễu Ngọc nói: “Vốn dĩ tôi nên giao cô cho người của gia tộc Demps mới phải.
Nhưng mà dẫu sao tôi cũng coi như quen biết cô, mục đích bọn họ để cho cô đến nơi này cũng chỉ là vì ép buộc Lê Văn Vân đến đây mà thôi.
Nhưng tôi không ngờ rằng người xem mắt với tôi lại là vị kia, người đã từng là Người Gác Đêm Số Không.”
Liễu Ngọc nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng mà những gì đã trải qua trong hai ngày này đã khiến cho tinh thần cô ấy sắp sụp đổ.
“Có điều đã từng quen biết với nhau, tôi cũng không muốn thấy cô chết đi.
Cô đã tới khu Tội Ác, bên phía Demps kia có lẽ cũng đã đạt được mục đích rồi.” Doãn Thi Đan cười nói: “Về phần cô có sống sót được trong khu Tội Ác này hay không thì phải trông cậy vào bản thân cô rồi.”
Sắc mặt Liễu Ngọc biến đổi nói: “Doãn Thi Đan, rốt cuộc cô muốn làm gì thế? Cô đưa tôi về được không…?”
“Đi xuống đi.” Giọng điệu Doãn Thi Đan tràn đầy sự lạnh lùng.
Liễu Ngọc hơi sợ hãi, cô ấy lo sợ run lẩy bẩy bước xuống khỏi xe ô tô.
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi xa, nhìn quanh thành phố xa lạ này, đường phố trong thành phố này gần như không có ai qua lại.
Cả người Liễu Ngọc đã sắp sụp đổ, cô ấy ôm mặt ngồi thụp xuống vỉa hè.
Ở phía trước người phụ nữ trung niên ngồi trong xe cau mày nói: “Thi Đan, lá gan của cô cũng to đấy nhỉ.
Cô gái tay không tấc sắt như vậy ở trong khu Tội Ác này mà cô bảo cô ta xuống xe thì chính là đi tìm cái chết.
Cô không sợ vị kia tìm đến hay sao?”
Doãn Thi Đan bĩu môi nói: “Hừ, đều trách anh ta thôi.
Vốn dĩ tôi đã bắt đầu hưởng thụ cuộc sống hòa bình bên ngoài kia, nếu như không phải Demps nhắm vào anh ta, làm sao mà tôi lại phải trở về cái nơi chết tiệt này chứ.
Có thể để cho cô ta tự sinh tự diệt đã là tốt lắm rồi.
Hơn nữa tôi nghe Demps nói là thân thể của vị Số Không kia không quá tốt, có lẽ là không còn sống được bao lâu nữa đâu.”
Người phụ nữ trung niên nghe thấy cô ta nói thế, hơi mỉm cười lên tiếng: “Thế này thú vị đấy, cô gái nhỏ này muốn sống sót ở đây chỉ hi vọng có vị đại lão nào đó có thể nhìn trúng cô ta, hoặc là bản thân cô ta tự thân đi đứng đường thôi.”
Chiếc xe đi xuyên qua đường phố khu Tội Ác, để lại một mình Liễu Ngọc bật khóc nức nở trên vỉa hè..