Lê Văn Vân lạnh nhạt nhìn ông ta: “Ông nói xem có ý gì? Nếu như ông cũng đã nói rồi, Liễu Ngọc bị các ông áp tải tới khu Tội Ác, khu Tội Ác các ông cũng không liên lạc được thì người đầu sỏ gây tội như ông ở cái chốn Lâm Hải này, ông cảm thấy ông có thể sống sót mà đi ra ngoài được không?”

Sắc mặt Flore Demps đột nhiên biến đổi nói: “Lê Văn Vân, tôi là người của gia tộc Demps, lẽ nào anh muốn giết tôi sao?”

Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: “Thu một chút lợi ích mà thôi.

Đợi tôi ra khỏi khu Tội Ác, tôi sẽ đưa thằng chó già bố ông đến gặp ông.”

Nghe thấy lời này của Lê Văn Vân, cả người Flore Demps dựng ngược lông tơ.

Lúc này ông ta mới hoàn toàn ý thức được, người đứng trước mặt này đã từng kinh khủng đến mức nào.

Ông ta nhìn quanh bốn phía, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Lê Văn Vân, tôi đã biết tình trạng cơ thể của anh, anh đừng có giả vờ nữa.

Hiện tại trong cơ thể anh chẳng có một chút chân khí nào cả.”

“Đối phó với kẻ rác rưởi như ông cần gì đến tôi phải ra tay.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.

“Rầm rập…” Đúng vào lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân ào ào, một người xông vào trong này quát lớn: “Đội trưởng, xảy ra chuyện rồi.”

“Hả?” Lông tơ trên người Flore Demps nháy mắt dựng ngược lên.

“Tần Quốc Thành dẫn theo rất nhiều Người Gác Đêm Hoa hệ đang chặn ở bên ngoài.” Người vừa mới vào bật thốt lên.

Sắc mặt Flore Demps hơi biến đổi, ông ta bỗng nhiên nhìn về phía Lê Văn Vân, nói: “Vậy mà anh lại không đến một mình.”

“Tại sao tôi phải đến một mình?” Lê Văn Vân cười tủm tỉm nhìn ông ta: “Tôi chưa bao giờ giao quyền chủ động vào trong tay đối phương, cho dù là tôi chết.”

Sắc mặt Flore Demps khó coi đến cực điểm, khí chất quý tộc trên gương mặt ông ta hoàn toàn biến mất.

Ông ta trợn trừng mắt quát lên với Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, anh nên hiểu rõ tình hình hiện tại, tôi muốn giết anh dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa nếu như anh ra tay với tôi, động tĩnh lớn như vậy anh không sợ người khác biết được hay sao?”

Lê Văn Vân cười nhạo một tiếng nói: “Ông ra tay thử xem nào?”

“Lê Văn Vân, có phải anh thật sự cho rằng tôi không dám giết anh không.

Bây giờ anh lập tức bảo bọn họ rút hết đi, nếu không anh có thể sẽ chết ở đây đấy, cùng lắm thì cá chết lưới rách.” Flore Demps cười khẩy nói.

“Người của các ông ở đây không ai đi đâu được hết.” Lê Văn Vân cười nhạt.

“Tần Quốc Thành còn chẳng giữ chân được tôi, nếu anh đã muốn giết tôi thì đừng có trách tôi vô tình.

Đến lúc đó cho dù là bên trên điều tra thì tôi cũng là tự vệ.” Trên khuôn mặt Flore Demps lộ ra vẻ hung ác, sau đó ông ta nghiến răng nói: “Giết chết anh ta cho tôi.”

“Cạch.”

Vừa mới dứt lời, một người ở bên cạnh đã lập tức rút đao lao về phía Lê Văn Vân.

“Đoàng.”

Đúng vào lúc này một tiếng xé gió và tiếng đạn vụt qua, tên kia đang vọt về phía Lê Văn Vân còn cách khoảng ba mét, bỗng nhiên cả người bay ngược ra ngoài.

Một viên đạn đã bắn xuyên qua đầu kẻ đó.

Cả người tên này nện mạnh xuống đất, đầu bị bắn vỡ tung tóe, máu tươi chảy ròng ròng, rõ ràng đã chết tươi.

Thực tế đối với Người Gác Đêm mà nói, đạn thường đối với bọn họ không có quá nhiều tác dụng.

Khi đạt tới đỉnh cấp, bọn họ đã có thể đạt tới mức đạn bắn mà không bị thương.

Nhưng mà súng bắn tỉa này của Lý Thu, trên thế giới này chỉ có chín khẩu, dù là bản thân cây súng hay là viên đạn, chúng đều được chế tạo đặc biệt, cho dù là siêu cấp cũng không thể nào cản được!

Mà vừa rồi người nổ súng chính là Lý Thu!

Trên thực tế, sau khi Lê Văn Vân rời khỏi nhà, Phạm Nhược Tuyết đã gọi điện tới báo với Lê Văn Vân rằng Lý Thu đã đến rồi, đám người Tần Quốc Thành cũng đã xuất phát.

Cô không thể nào trơ mắt nhìn Lê Văn Vân mạo hiểm được.

Đương nhiên Lê Văn Vân cũng ngầm thừa nhận hành động của cô.

Đối phương bảo anh đến đây một mình thì anh phải đến một mình chắc? Cùng lắm anh chỉ loan tin mình sẽ đến một mình thôi.

Bất kể là chấp hành nhiệm vụ gì, Lê Văn Vân chưa bao giờ đặt mình vào trong cục diện bị động.

Cho dù là chết trận anh cũng sẽ cố hết sức để bản thân nắm giữ quyền chủ động.

Át chủ bài của đối phương là bắt cóc con tin Liễu Ngọc, Lê Văn Vân không muốn Liễu Ngọc xảy ra chuyện gì ngoài ý mốn, đối phương cũng không dám để cho cô ấy xảy ra chuyện gì, vì vậy cho dù bọn họ phát hiện Lê Văn Vân dẫn người qua đây thì cùng lắm bọn họ cũng chỉ lợi dụng Liễu Ngọc để bản thân bọn chúng rút lui an toàn mà thôi.

Chỉ là Lê Văn Vân không ngờ rằng Liễu Ngọc đã bị gia tộc Demps đưa đến khu Tội Ác.

Sau khi biết được địa chỉ này, trên sân thượng cách cửa hàng bán đồ dùng dã ngoại không xa lắm, Lý Thu đang đứng ở trên đó, trong tay anh ta là điếu thuốc đang cháy dở, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường, nhìn về phía cửa hàng bán đồ dùng dã ngoại bên dưới.

Lê Văn Vân biết vị trí anh ta đang ở đâu vì vậy vị trí mà anh đứng cũng rất đặc biệt.

Anh đứng ở chỗ rất lộ liễu, chỉ cần có người tới gần anh trong vòng ba mét thì sẽ lập tức xuất hiện trong tầm ngắm của Lý Thu.

Nhìn thấy người đầu tiên ngã xuống đất mất mạng, ông ta biết Lê Văn Vân không phải đang nói giỡn, là thật sự muốn giữ chân ông ta ở đây.

“Là Lý Thu!” Ông ta nhanh chóng biết được người vừa ra tay là ai!

Người Gác Đêm danh tiếng lẫy lừng – Thư Thần.

“Lê Văn Vân, anh suy nghĩ cho kĩ, tôi là người của gia tộc Demps, anh giết tôi không có bất kì lợi ích gì với anh cả.

Anh sẽ bị tòa án trọng tài của hội liên hợp Người Gác Đêm bên trên xét xử.” Flore Demps nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân nói.

“Mấy nơi đó mà có tác dụng thì đã sớm gô cổ lão chó già nhà ông lâu rồi.” Lê Văn Vân bĩ môi nói: “Hơn nữa giống như lời mấy ông vừa nói đó, chứng cứ đâu? Không phải các ông thích chơi trò này sao? Cái chết của Đường Đường chúng tôi không tìm được chứng cứ, ông và Sean Demps chết các ông cũng không có chứng cứ.”

Flore Demps nhìn chằm chằm Lê Văn Vân sau đó ông ta nghiến chặt răng nói: “Bố tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Ông cảm thấy tôi sẽ tha cho lão ta sao?” Lê Văn Vân lạnh lùng nhìn ông ta: “Đợi tôi ra khỏi khu Tội Ác tôi sẽ đích thân đi một chuyến tới Europa.”

Ông ta thật sự cảm thấy Lê Văn Vân đã quyết tâm.

Cùng lúc đó, ông ta nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, không biết bao nhiêu người đã bao vây toàn bộ khu này.

Đồng thời Phạm Nhược Tuyết, Tần Quốc Thành, Trương Vãn Hà và Cố Bạch, bốn người đều xông thẳng vào trong phòng.

Phạm Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Flore Demps, ánh mắt phát lạnh nói: “Quả nhiên là các ông, không ngờ rằng đường đường là một gia tộc Demps lại không biết xấu hổ đến mức phải ra tay với những người bình thường.”

Sắc mặt Flore Demps hơi biến đổi nhưng mà ngoài miệng vẫn bật cười khẩy lẽo nói: “Cô đang nói gì thế? Tôi chỉ là mời Người Gác Đêm Số Không trước kia ăn một bữa cơm thôi mà.

Các cô đây là muốn làm gì vậy? Bao vây tôi à? Sao nào, muốn khiến cho Người Gác Đêm nội loạn chắc?”

Ông ta sẽ không thừa nhận, ông ta lo rằng trong tay đám người Phạm Nhược Tuyết có thiết bị ghi âm, lúc Lê Văn Vân đi vào ông ta đã kiểm tra toàn bộ.

Lê Văn Vân xoay người thở dài một hơi: “Đừng nói nhảm nữa, giết hết đi.”

Sắc mặt Flore Demps biến đổi, ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Quốc Thành nói: “Tần Quốc Thành, anh suy nghĩ cho kỹ vào, chúng tôi chết ở đây…”

“Giết.”

Ông ta còn chưa dứt lời, Trương Vãn Hà và Cố Bạch đã xông thẳng lên.

“Các người không thể ra tay với tôi, tôi là Người Gác Đêm số hai của hệ Europa, bố tôi là người đạt được huân chương Tinh Diệu đời thứ nhất, tôi là người của gia tộc Demps Europa.

Các anh…” Đến lúc này ông ta đã hoàn toàn hoảng loạn.

Nhưng mà đã muộn rồi!

Trên thực tế, đúng như lời Lê Văn Vân nói, Flore Demps hoàn toàn có thể thông qua phương thức khác để thông báo cho Lê Văn Vân.

Nhưng mà cuối cùng ông ta vẫn tự mình tới đây, chủ yếu nhất chính là ông ta muốn thấy sắc mặt khó coi của Lê Văn Vân sau khi nghe được tin tức này, rồi tiếp đó lại không thể không đi mạo hiểm trong khi thân thể vẫn chưa khôi phục, đi tới khu Tội Ác chịu chết.

Ông ta muốn huênh hoang trước mặt Lê Văn Vân.

Khiến cho trong giới Người Gác Đêm hoặc là thế giới ngầm cũng được biết chuyện nhân vật phong vân trước kia nay đã cúi đầu trước ông ta.

Kết quả lại khiến cho ông ta hoàn toàn không ngờ tới, Lê Văn Vân lại không nghe theo ý định của ông ta.

Phạm Nhược Tuyết không ra tay, cô đứng bên cạnh Lê Văn Vân bảo vệ anh, mà bên ngoài những Người Gác Đêm khác cũng đã đánh vào trong này.

Ngày hôm nay, Người Gác Đêm số hai hệ Europa Flore Demps đã chết.

Đây là thành viên trực hệ thứ hai của gia tộc Demps qua đời trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Người đầu tiên là Sean Demps!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play