Quả thật tình trạng cơ thể của Lê Văn Vân cực kỳ tồi tệ, sau khi tuôn ra năng lượng lúc gần chết thì trình độ suy yếu của cơ thể đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
Lúc này anh cực kỳ nhớ nhung Phạm Nhược Tuyết.
Đường đi năm phút đối với người bình thường, nhưng đối với anh thì gần như cứ mười mấy mét lại phải nghỉ ngơi một trận.
Hơi mười hai giờ trưa bọn họ xuất phát, lúc đến trấn trên đã trôi qua hai tiếng đồng hồ rồi, bây giờ đã là hai giờ chiều.
Sau đó anh lại được đối phương dìu tới ngân hàng, anh ngồi xuống ghế của ngân hàng, trì hoãn nửa tiếng, Lê Văn Vân mới thở dài một hơi, rồi đi tới trước máy rút tiền, rút ra hai vạn.
Sau đó buổi chiều, anh được Lý Giai Dao dìu tới tiệm điện thoại để mua điện thoại, rồi làm lại sim điện thoại.
Sau khi điện thoại bị báo hỏng, sim của anh không thể sử dụng được nữa.
Lê Văn Vân làm nhiều chuyện như vậy chỉ với một mục đích.
Đó là anh muốn liên lạc với Phạm Nhược Tuyết.
Bây giờ tình trạng cơ thể anh hoàn toàn không cho phép anh đi giúp đỡ hai bố con Lý Vân.
Nếu trực tiếp trả tiền lại có lẽ sẽ gây ra chút rắc rối không cần thiết, nên...!anh lựa chọn chủ động ra ngoài, mua sim điện thoại để liên lạc với Phạm Nhược Tuyết.
Mặc dù anh không nhớ rõ số điện thoại của Phạm Nhược Tuyết, nhưng anh có wechat của Phạm Nhược Tuyết.
Wechat gắn liền với điện thoại, lúc trước sim điện thoại của Lê Văn Vân bị báo hỏng, nên anh không thể nào dùng điện thoại của người khác để đăng nhập wechat.
Do đó anh phải đích thân ra ngoài một chuyến để làm lại sim điện thoại mới được.
Lúc làm xong mấy chuyện này đã là năm giờ chiều.
Từ đầu đến cuối, Lý Giai Dao đều không hỏi gì nhiều, cô ấy lặng lẽ chờ đợi ở bên cạnh Lê Văn Vân, lúc nhìn thấy Lê Văn Vân rút tiền, cô ấy cũng không nói gì, cũng không dò hỏi Lê Văn Vân đòi thù lao gì đấy.
Thậm chí cô ấy rất ít nói.
Sau khi rút tiền, khởi động điện thoại xong, bọn họ mới từ từ quay về nhà bọn họ lần nữa.
Ra khỏi trấn, sau khi xung quanh đã không còn ai, Lê Văn Vân mới lấy điện thoại ra đăng nhập vào wechat, rồi anh tìm wechat của Phạm Nhược Tuyết để gọi video.
...!
Mấy ngày nay, tâm trạng của Phạm Nhược Tuyết rất tồi tệ, phần lớn thời gian đều ôm điện thoại mong ngóng.
Cho dù cô biết lúc nào Lê Văn Vân mới liên lạc với mình.
Cô không biết liệu Lê Văn Vân có còn sống hay không?
Cô không biết dù Lê Văn Vân còn sống, có mất trí nhớ như ba năm trước nữa không?
Nhưng cô vẫn mong ngóng.
Buổi trưa dưới sự thúc giục của Lý Tiểu U, cô bất đắc dĩ ngủ được hai tiếng, nhưng chất lượng ngủ vẫn không được tốt cho lắm.
Rồi cô lại bò dậy, vừa trông chờ tin tức của Người Gác Đêm, vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Reng reng reng...”
Đột nhiên, điện thoại của cô bỗng xuất hiện cuộc gọi video từ wechat.
Cả người Phạm Nhược Tuyết cứng đờ, vội cầm điện thoại trên bàn lên, lúc cô nhìn thấy rõ tên trên màn hình điện thoại thì gương mặt nhất thời vui mừng khôn xiết.
“Tiểu U, Lê Văn Vân gọi cho tôi rồi, Lê Văn Vân gọi cho tôi rồi.” Cô gần như hét toáng lên, reo hò nói.
Trong phòng, Lý Tiểu U nhanh chóng lao ra ngoài.
...!
Trên đường, Lê Văn Vân cầm điện thoại, cảm thấy cánh tay hơi đau nhức, quả thật cơ thể đã quá suy yếu, nên nói với Lý Giai Dao ở bên cạnh: “Dao Dao, em cầm điện thoại giúp anh một lát...!Tay anh hơi mỏi.”
Lý Giai Dao cầm điện thoại cho anh, lúc này cuộc gọi đã được kết nối, ở đầu dây bên kia, sắc mặt Phạm Nhược Tuyết rất kém, mắt thâm đen, ánh mắt tràn ngập sự ân cần hỏi han: “Em biết chắc chắn anh vẫn còn sống mà, anh đang ở đâu, bây giờ em sẽ tới tìm anh.”
Cô nhìn thấy sắc mặt Lê Văn Vân trắng bệch thì hơi đau lòng.
Lê Văn Vân khẽ cười đáp: “Không ngờ em lại quan tâm anh như thế, ôi chao, nhìn quầng thâm mắt kìa, chẳng lẽ là em lo lắng nghĩ cho anh à, anh cảm động đến phát khóc rồi.”
Phạm Nhược Tuyết sửng sốt, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lê Văn Vân, mặt cô lại khôi phục vẻ lạnh lẽo: “Vết thương của anh sao rồi?”
“Cả người không có một chút sức lực, toàn thân mềm nhũn.
Trên người bị chém mười mấy nhát dao, nhưng chắc không có gì to tát, có lẽ nghĩ dưỡng một khoảng thời gian là ổn thôi.” Lê Văn Vân ngẫm nghĩ nói.
Lý Giai Dao ở bên cạnh cầm điện thoại, nghe Lê Văn Vân nói thế thì hình như hơi sợ hãi, nên tay khẽ run lên.
Nhưng nghĩ mấy ngày nay hình như Lê Văn Vân là người rất tốt, nên cô ấy nghiến răng, vẫn đứng vững lại.
“Anh gửi địa chỉ cho em đi, em sẽ tới đó ngay.” Phạm Nhược Tuyết vội nói.
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Để anh phát định vị cho em, sau khi em đến trấn trên rồi thì tìm một bác sĩ tên là Hàn Phượng, bảo bà ta dẫn em tới tìm anh là được.
Đúng rồi, em dẫn theo ít người tới đây, anh cần phải phô trương một tý.”
“Em biết rồi!” Phạm Nhược Tuyết dứt khoát cúp máy.
Lê Văn Vân nhanh chóng phát định vị qua cho cô, rồi Phạm Nhược Tuyết nhắn lại: “Hai tiếng nữa sẽ tới.”
Sau khi cúp máy, Lý Giai Dao muốn nói lại thôi nói: “Anh Lê Văn Vân, em...!em và bố em...!không muốn gây sự.”
Lê Văn Vân im lặng nhìn dáng vẻ này của Lý Giai Dao, hình như sự mềm mại trong tim anh đã bị chạm phải, anh rất muốn xoa đầu Lý Giai Dao, nhưng anh thật sự không nhấc tay lên nổi, nên cười đáp: “Dao Dao, em cứ yên tâm, anh là người tốt, hơn nữa còn là người rất rất tốt.”
“Nhưng...!anh...!có dao, anh còn nói bị người khác chém mười mấy nhát dao, có phải anh là người của xã hội đen đúng không?” Hình như cuối cùng cô ấy không dám hỏi cho lắm.
Lê Văn Vân nhìn Lý Giai Dao, rồi khẽ cười đáp: “Anh không phải.”
Hai người vừa nói vừa chậm rãi đi về nhà, lúc đến nhà đã là bảy rưỡi rồi.
“Em phải đi nấu cơm đây, lát nữa bố em sẽ về.” Lý Giai Dao nói.
Lê Văn Vân gật đầu.
Rồi anh ngồi xuống chiếc ghế ở nhà chính.
Chiếc ghế là do Lý Vân tự làm, nên ngồi rất thoải mái.
Chưa được bao lâu, Lý Vân cũng quay về, ông ta mặt mày ủ rũ, ngực ôm một xấp tiền, Lê Văn Vân liếc nhìn, cùng lắm cũng tầm một vạn, có lẽ vẫn còn chút khoảng cách.
Chân trước ông ta vừa tới nhà, chân sau bên ngoài đã có đèn pin sáng lên.
“Bọn họ tới rồi à?” Trong lòng Lê Văn Vân mừng rỡ.
Dù gì bây giờ cũng trôi qua tầm hai tiếng đồng hồ rồi, có lẽ Phạm Nhược Tuyết từ Yên Kinh tới đây cũng gần tới rồi.
Lúc anh nhìn thấy rõ người tới thì khẽ cau mày.
Người tới không phải là Phạm Nhược Tuyết mà là Lôi Tấn.
Ông ta dẫn theo bảy tám người đi vào trong nhà, lúc Lý Vân nhìn thấy ông ta thì sắc mặt hơi thay đổi.
Lôi Tấn rất tự nhiên, ông ta liếc nhìn Lý Giai Dao ở bên cạnh rồi nói: “Ôi chao, Dao Dao đang nấu cơm à, đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp như thế mà dùng để nấu cơm thì lãng phí lắm.”
Sắc mặt Lý Vân hơi thay đổi nói: “Anh Tấn, chẳng phải anh nói là ngày mai à?”
“Ông đây nói là ngày mai, nhưng chẳng phải hôm nay ông đã được phát lương rồi à?” Lôi Tấn mắng: “Ông giao tiền ra đây.”
Lý Vân run rẩy, rồi rút ra một xấp tiền nói: “Đây là toàn bộ số tiền trong tháng này của tôi, tổng cộng là một vạn hai, còn chút tiền riêng không nhận được, anh có thể...”
“Tôi nhớ tôi đã nói là hai vạn rồi mà.” Lôi Tấn hờ hững đáp.
Lý Vân run rẩy nói: “Anh...!có thể thư thả cho tôi mấy ngày được không?”
“Thư thả ư?” Lôi Tấn cười chế giễu: “Thư thả mấy ngày cũng được thôi, các anh em, kéo Dao Dao tới đây cho tôi, bảo Dao Dao ngủ với tôi một đêm, cô ấy là lần đầu tiên nên tôi sẽ giảm cho ông mười vạn thế nào?”
“Tôi không cần.” Lý Vân bỗng biến sắc.
Sắc mặt Lê Văn Vân cũng hơi thâm trầm, anh không ngờ Lôi Tấn này lại dám to gan như vậy.
Mấy người đó thật sự đi tới, định kéo Lý Giai Dao đi.
“Vụt!”
Đúng lúc này, mắt Lôi Tấn bỗng lóe lên, ánh mắt ông ta nhìn vào trong góc nhà, dao Vô Danh và dao Phá Không của Lê Văn Vân đang nằm ở trong đó.
Dưới ánh đèn, hai thanh đao sáng chói, vừa nhìn đã biết là món đồ tốt.
Lôi Tấn đi qua đó, rồi cầm hai thanh đao lên xem: “Chậc chậc, dao tốt! Tôi nói này lão Lý, không ngờ trong tay ông có món đồ tốt thế này, mà ông lại không nói ra? Các cậu ngừng tay trước đi.”
Hai người định đi kéo Lý Giai Dao vội ngừng bước.
Lôi Tấn nói: “Hai thanh đao này có thể bán với mức giá cao, thế này đi, tôi dùng hai thanh đao này xóa bỏ một vạn cho ông, coi như chuyện trong tháng này đã giải quyết xong.”
“Dao này...!không phải của tôi.” Lý Vân vội nói.
Lôi Tấn sửng sốt rồi cười híp mắt nhìn về phía Lê Văn Vân: “Xem ra, hình như dao này là của cậu đúng không? Lúc trước cậu nói muốn trả tiền giúp ông ta đúng không, tôi sẽ lấy hai thanh đao này đi, cậu không có ý kiến gì chứ?”
Lê Văn Vân luôn nhìn Lôi Tấn, nghe ông ta nói thế, gương mặt không cảm xúc của Lê Văn Vân bỗng nở nụ cười.
“Một vạn tệ ư? E rằng ông không đủ mua một thanh đao này.” Lê Văn Vân khẽ cười đáp.
Lôi Tấn híp mắt lại, ông ta thu đao, rồi đi tới trước mặt Lê Văn Vân, tay chống lên vết thương của Lê Văn Vân, sau đó đè mạnh xuống, ánh mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn hỏi: “Vậy đã đủ chưa?”
Cơn đau kịch liệt từ miệng vết thương xông thẳng lên đầu Lê Văn Vân, nhưng Lê Văn Vân chẳng hề nhíu mày, anh khẽ nói: “E rằng ông phải dùng đầu của mình mới có thể đổi thanh đao này.”
Đồng thời, tai anh đã nghe thấy tiếng bước chân ở phía xa xa..