Lê Văn Vân thoáng sững người.

Quả thật anh không hiểu lắm.

Kiến thức của anh về mấy chuyện sau siêu cấp đều là do Trác Nhất Minh và Vương Hồng nói cho biết.

Nhưng cấp bậc siêu cấp, phóng mắt toàn thế giới, không tính Thiên Bảng chỉ tính những chỗ khác thì tổng cộng nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi người, nên khả năng hấp thu xương cốt của mỗi người khác nhau cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Vì vậy, hấp thu xương rồng là khái niệm gì, Lê Văn Vân thật tình không biết.

Bây giờ, nghe giọng điệu của Lý Đông Dã thì xem ra số người có thể hấp thu xương rồng tương đối hiếm.

"Hầy, quả nhiên là thằng oắt con mới bước chân vào siêu cấp." Lý Đông Dã tự tin mỉm cười: "Trước khi cậu chết, để tôi cho cậu chết một cách minh bạch!"

"Nếu tôi đoán không sai, hẳn sư phụ của cậu có tên là Bạch Thương Vân, đúng không!" Lý Đông Dã Thản nhiên nói: "Một con cóc thích ngồi rục trong tù!"

Lê Văn Vân rục rịch trong lòng, thật ra thì anh chưa từng nghe qua con người này, nhưng hiển nhiên, câu nói lúc trước của Long Ưng Đài đã khiến Lý Đông Dã hiểu nhầm, Bạch Thương Vân chính là người bạn biến thái thích ở trong tù mà Long Ưng Đài từng nhắc tới.

Bởi vì một câu nói dối của Long Ưng Đài, tất cả họ đều tưởng rằng Lê Văn Vân chính là đồ đệ của ông ta.

"Chắc hẳn cậu cũng xuất thân từ ngục giam, sau đó mới đột phá đến siêu cấp, rồi dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, vô tình phát hiện mình có thể hấp thu xương rồng." Lý Đông Dã tiếp tục ung dung giải thích: "Cho nên cậu không hề biết rằng loại thể chất có thể hấp thu xương rồng này rất hiếm, phải nói là hiếm đến cùng cực!"

"Vậy nên?" Lê Văn Vân Khẽ cười hỏi.

"Vậy nên, rất đơn giản, tôi muốn có được thể chất giống như cậu.

Máu và hấp thu xương cốt có liên quan nhất định với nhau, vì thế tôi định đổi máu với cậu."

Lý Đông Dã cười nói: "Sau khi đổi máu, cậu còn trẻ như vậy mà đã lên tới siêu cấp, sinh mệnh lực ẩn chứa trong máu hẳn sẽ vô cùng nồng đậm, đủ để tôi sống thêm một thời gian.

Nếu trong thời gian này, tôi có thể tìm thấy xương rồng để hấp thu, vậy sẽ càng sống lâu hơn, đến cuối cùng, tôi sẽ vượt qua Trác Nhất Minh, trở thành vô địch thiên hạ, hoàn toàn không phải không có khả năng." Lý Đông Dã cười híp mắt nói.

"Tôi đúng thật không nghĩ tới điều này." Lê Văn Vân nói: "Hóa ra còn có cách đổi máu nữa!"

Y học hiện đại, truyền máu người khác vào người mình thật sự là chuyện quá đơn giản.

Nhìn thấy biểu hiện vô cùng bình tĩnh của Lê Văn Vân, Lý Đông Dã thở dài một hơi: "Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, tận giờ phút này vẫn còn trưng ra dáng vẻ ta đây là thiên hạ đệ nhất được.

Tôi không phủ nhận thiên phú của cậu, chỉ tốn chín năm ngắn ngủn mà đã thăng từ sơ nhập lên siêu cấp, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có thiên phú như vậy.

Nhưng đến đây là hết rồi! Có thiên phú mà không trưởng thành nổi thì cũng chỉ là nói suông mà thôi!"

"Biết khôn thì mau quỳ xuống xin lỗi đi, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu chết thống khoái!" Lý Đông Dã Bình tĩnh nói: "À, đúng rồi, quên giới thiệu cho cậu, ông lão này chính là Vân Đạo Tử, không biết Bạch Thương Vân có từng nhắc tới trước mặt cậu chưa, nhưng ông ta cũng là siêu cấp đấy!"

Nghe ông ta nói xong, tâm trạng Lê Văn Vân hạ xuống, quả nhiên là hai siêu cấp.

Đội hình như vậy, đúng là phô trương!

"Bốp bốp bốp!"

Lý Đông Dã vỗ tay ba cái, một tràng tiếng bước chân giòn giã vang lên xung quanh, toàn bộ những người mà Lê Văn Vân nhìn thấy trong trang viên đều đã tới, bao vây lấy căn nhà nhỏ này.

"Hai người siêu cấp, ba mươi người tiếp cận đỉnh cấp!" Lý Đông Dã Nhìn thẳng vào Lê Văn Vân, nói: "Cho dù là Trác Nhất Minh, người được tôn xưng là kẻ mạnh nhất đương thời tới đây, cũng đủ khiến ông ta thấy nghẹn.

Cậu nói xem, cậu có tư cách gì bàn điều kiện với chúng tôi."

"Phù!"

Lê Văn Vân thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu, nhìn Lý Đông Dã, nói: "Chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ tới, ông cố tình chọn một nơi vắng vẻ như vầy, mà tôi, dù biết rõ ông có thù hận với mình, nhưng vẫn một mình tới đây, là vì nguyên nhân gì sao?"

Lý Đông Dã nghe thấy câu này của Lê Văn Vân, mặt mày thoáng biến sắc.

"Yên tâm, tôi tới đây có một mình thôi." Lê Văn Vân giễu cợt nói: "Mấy ông già như các ông, đã bước nửa chân vào huyệt mộ rồi mà còn nhát gan tới vậy."

"Hừ, còn dám ngông cuồng à!" Lý Đạo Nhiên Đột nhiên đứng dậy: "Bố, đừng nói nhiều với thằng nhãi này nữa, trực tiếp ra tay đi.

Con vừa thấy cậu ta mở miệng thì đã tức điên rồi!"

Lý Đông Dã nhìn Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân nhếch miệng, cười nói: "Nguyên nhân là vì, thật không khéo, tôi cũng nhận sự ủy thác của một người, người đó yêu cầu tôi lấy đầu của ông."

"Cậu cảm thấy mình có cơ hội đó không khi phải đối mặt với nhiều người bên bọn tôi như vậy?" Lý Đông Dã Tặng cho Lê Văn Vân một ánh mắt xem thường.

Ông ta rất tự tin.

"Không thử một chút thì làm sao biết?" Lê Văn Vân Mỉm cười đáp lại.

"Rầm!"

Ngay lúc anh vừa dứt lời, trong mắt Vân Đạo Tử, người vẫn luôn cúi đầu không nói gì, bỗng lóe lên tia sáng, ông ta vỗ một phát xuống bàn, cái bàn lập tức nứt làm hai.

Lúc này, ông ta dường như không muốn tám nhảm với Lê Văn Vân nữa mà chọn cách trực tiếp ra tay.

Một cỗ chân khí phóng thẳng về phía Lê Văn Vân, Lê Văn Vân chộp lấy hai con dao trên bàn, cả người nhanh chóng lùi về sau, đồng thời, tay còn lại xé vội lớp vải quấn quanh thân đao ra, hai thanh Phá Không và Vô Danh xoay tròn trong không khí, sau đó hai tay Lê Văn Vân bắt lấy hai chuôi dao.

"Xoẹt!"

Lập tức, đao ra khỏi vỏ!

Anh liếm môi một cái, vừa lúc dùng hai ông già này để kiểm tra xem mình bây giờ mạnh như thế nào.

"Lên!"

Khoảnh khắc Vân Đạo Tử ra tay, Lý Đông Dã không tiếp tục nói nhiều với Lê Văn Vân nữa, ông ta cầm quải trượng trong tay lên, đột ngột rút từ trong quải trượng ra một thanh trường kiếm, sau đó phi thẳng tới chỗ Lê Văn Vân.

"Keng!"

"Keng!"

"Keng!"

Chỉ trong chớp mắt, tiếng rút vũ khí, tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp căn phòng, cùng lúc đó, hơn mười đạo chân khí đồng thời bùng nổ, bao vây Lê Văn Vân vào giữa.

Tâm trạng Lê Văn Vân hạ xuống.

Không nắm chắc, anh thật sự không nắm chắc phần thắng!

Khí thế tản ra từ người hai lão già Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử thậm chí chẳng yếu hơn Giản Hưng lúc đầu là bao.

Thực lực của hai ông già không vào Thiên Bảng hóa ra lại mạnh tới vậy.



Cách Yên Kinh hơn một nghìn cây số, ở một vùng hoang vu trong một huyện thành nhỏ, có vài người bị trói lại, đưa lên xe việt dã!

Đồng thời, một người đàn ông vóc dáng không cao, làn da ngăm đen hùng hổ bước tới chỗ xe đậu, mắng: "Mụ nội nó, tôi còn tưởng con cá lớn nào, kết quả chỉ là ba con mèo con.

Mẹ kiếp! Không có lợi, hoàn toàn không có lợi gì cả!"

Đi bên cạnh gã chính là Phạm Nhược Tuyết, lúc này cô đột ngột ngẩng đầu, trên trời có máy bay bay ngang qua!

"Bác sĩ Phạm, cô làm sao thế?" Lữ Dương dò hỏi.

"Tôi cảm thấy… vô cùng hoảng sợ, buồn bực và rất rất bất an trong lòng." Bác sĩ Phạm nói.

"Chẳng Lẽ cô cảm thấy người này còn có cá lớn gì đó hả? Không lý nào là vậy." Lữ Dương cau mày nói.

"Không phải." Phạm Nhược Tuyết mím môi, cả người cũng bắt đầu trở nên nóng nảy rồi.

Lý Tiểu U đi bên cạnh Phạm Nhược Tuyết khuyên: "Bác sĩ Phạm, cô đừng nghĩ nhiều nữa, ở đây tạm thời không có ai, hơn nữa còn có Lữ Dương mà, chuyện gì mà chẳng giải quyết được chứ, hẳn là không phải vấn đề lớn gì đâu."

Bọn họ càng nói thế, Phạm Nhược Tuyết càng cảm thấy hốt hoảng trong lòng.

Cảm giác bất an này chỉ từng xuất hiện một lần trong cuộc đời cô, đó là thời điểm cách đây ba năm, chính là trận chiến khiến Đường Đường chết đi, còn Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ lại mất tích.

Lúc này đây, cảm xúc bất an này lại xuất hiện, hơn nữa càng thêm mãnh liệt.

"Không được, Lữ Dương, cậu mau đưa tôi tới sân bay đi, ngay bây giờ." Phạm Nhược Tuyết cắn chặt răng nói: "Tiểu U, mau đặt vé cho tôi về Yên Kinh, tôi có cảm giác… rất có thể Lê Văn Vân đã xảy ra chuyện."



Khu Tội Ác.

Lúc này, trong một căn nhà nhỏ ở khu Tội Ác, Hoàng Thi Kỳ ngồi bên cửa sổ, gương mặt xinh đẹp cau lại, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn.

"Két!"

Đúng lúc này, âm thanh mở cửa vang lên.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bước vào, trông thấy người tới là anh ta, Hoàng Thi Kỳ vội vàng đứng lên hỏi: "Sao rồi?"

"Không có tin tức, mất tích rồi!" Người kia đáp: "Nơi cuối cùng bọn họ tới chính là khách sạn kia, nhưng khách sạn kia vốn đã bị bỏ hoang từ lâu, bây giờ người ở trong cũng đã biến mất, không biết là do thế lực phương nào!"

Hoàng Thi Kỳ đột nhiên đứng dậy, định bước ra ngoài.

"Cô muốn đi đâu?" Người đội mũ lưỡi trai vội vàng hỏi.

"Mấy người họ không thể xảy ra chuyện." Hoàng Thi Kỳ thở hắt ra một hơi nói: "Có thể tìm được chính xác vị trí của anh ấy, e là chỉ có người đó mới làm được.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play