Lê Văn Vân chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã lớn như vậy mà lại có ngày bị một người phụ nữ đưa đẩy.

Điều quan trọng là sau khi kết thúc, người phụ nữ còn đến an ủi anh và bảo anh đừng bị áp lực tâm lý.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Long Nhã Lâm sẽ không kiềm chế được như thế.

Trong ấn tượng của anh, Long Nhã Lâm là một người kiêu ngạo và hơi điên cuồng, cực kỳ tuỳ hứng!

Nhưng điều này là bình thường, cô ấy là một thiên tài võ thuật, lại xuất thân từ một gia đình nổi tiếng, địa vị của Long Ưng Đài ở Yên Kinh khá cao.

Với tính cách như vậy, muốn làm gì thì cứ làm cũng thật bình thường.

Lê Văn Vân lắc đầu, nhìn đồng hồ, cảm thấy bây giờ không phải lúc nghĩ tới điều này, đêm nay nhất định anh phải đi dự tiệc, đây là Hồng Môn Yến!

Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, sau khi đánh răng rửa mặt qua loa thì anh ăn mặc chỉnh tề rồi cầm chìa khóa xuống tầng dưới.

Sau khi ăn vội ăn vàng một suất cơm ở tầng dưới thì Lê Văn Vân quay về phòng, lấy khúc xương của nhà họ Quách ra, sau đó ngồi khoanh chân rồi để khúc xương trong tay.

“Rầm!”

Bất thình lình, một cơn gió từ trong phòng vang vọng đến, Lê Văn Vân đã hấp thu khúc xương.

Trong chớp mắt, chân khí toàn thân bắt đầu sôi trào, cho đến khi chân khí toàn thân bình lặng trở lại, anh mới chậm rãi mở mắt ra.

Cầm lấy điện thoại ra xem, lúc này đã khoảng bốn giờ chiều.

Thời gian hẹn với Lý Đông Dã là vào buổi tối, Lê Văn Vân dự định trước tiên sẽ đến nơi gần cái gọi là sơn trang Thánh Á để quan sát tình hình.

Lý Đông Dã đã chọn nơi này nên Lê Văn Vân biết rằng chắc chắn người này sẽ ra tay với mình.

Anh không biết nguyên nhân Lý Đông Dã ra tay là gì, nếu chỉ vì Lê Văn Vân đã tát vào mặt nhà họ lý mà Lý Đông Dã đã không biết sống chết cứ nhất quyết phải khiêu chiến với một siêu cấp thì quả thật người nhà họ Lý quá hống hách rồi.

Tất nhiên, điều này cũng có lý.

Lê Văn Vân cầm hai cây đao Phá Không và Vô Danh lên, bọc chúng bằng vải rồi bước ra khỏi phòng, lái xe về phía sơn trang Thánh Á.

Hết cách rồi, hai cây đao Phá Không và Vô Danh rất dễ nhận biết, dễ đến nỗi chỉ cần nhìn thoáng qua chuôi đao là có thể nhận ra được.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Lê Văn Vân đi đến ga ra và lái xe về phía sơn trang Thánh Á.

Mới lái được vài bước, một cuộc gọi video truyền đến, Lê Văn Vân liếc mắt nhìn thì thấy là Hồng Mai Quế gọi.

Đã lâu anh không chủ động liên lạc với Hồng Mai Quế, có thể là có tin tức về Bùi Nghênh Tùng chăng?

Lê Văn Vân kết nối cuộc gọi video, trong điện thoại, Hồng Mai Quế mặc một chiếc váy đỏ đang nằm trên giường.

Từ góc nhìn của điện thoại có thể nhìn thấy một cái khe rất sâu, khiến người ta cứ miên man bất định.

Hai bắp chân trắng như ngọc của cô ta hơi giơ lên, trên môi nở nụ cười quyến rũ nói: “Lê Văn Vân, đã lâu anh không liên lạc với người ta rồi, người ta rất nhớ anh đó.”

Lê Văn Vân chợt nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng hơi hừng hực, sau đó nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Có chuyện gì thì nói đi, cô còn ở Lâm Hải chứ?”

“Đúng vậy, tôi vẫn đang ở Lâm Hải đây.” Hồng Mai Quế nói: “Dạo này chán muốn chết rồi, trong lòng tôi chỉ toàn nhớ đến anh, không thể nào đi quyến rũ người đàn ông khác được nữa.”

Lê Văn Vân: “...”

Anh hắng giọng nói: “Vậy là cô gọi điện đến để chém gió thôi à?”

“Không phải.” Hồng Mai Quế mỉm cười: “Bùi Nghênh Tùng đã liên lạc với tôi.”

Sắc mặt Lê Văn Vân thay đổi: “Ông ta liên lạc với cô? Đang ở đâu?”

“Tôi cũng không biết đang ở đâu, nhưng ông ta nhờ tôi nghĩ cách liên lạc với đám người cũ của Hồng Nguyệt!” Hồng Mai Quế nói: “Chính là những người trong tổ chức Hồng Nguyệt trước đây, sau khi lớn tuổi họ đã cải tà quy chính và trở về sống một cuộc sống bình thường ở thành phố, có khoảng mười người.”

Biểu cảm của Lê Văn Vân hơi thay đổi.

Hồng Nguyệt cũng giống như Người Gác Đêm, đã tồn tại được một thời gian dài rồi.

Ví dụ như Lý Đông Dã là một trong những người như vậy.

“Có lẽ dạo này bên phía Hồng Nguyệt đã bị tổn thất thảm hại, một số lượng lớn cao thủ đã bị chết, đặc biệt là phía trên đỉnh cấp nên một mình Bùi Nghênh Tùng không chống đỡ nổi nữa.” Hồng Mai Quế mỉm cười nói.

“Sau khi liên lạc với họ thì sao nữa? Kêu họ tới chỗ nào?” Lê Văn Vân hỏi.

“Ông ta nói một tháng sau sẽ liên lạc lại với tôi.” Hồng Mai Quế vui vẻ nói.

“Hiểu rồi, vậy cô hãy chú ý kỹ đến việc này, nếu Bùi Nghênh Tùng chủ động tiết lộ vị trí của mình thì cô hãy liên lạc với tôi trước.” Lê Văn Vân nói.

“Được!” Lúc này Hồng Mai Quế mới liếm liếm môi nói: “Lê Văn Vân, nếu phải tìm anh đầu tiên thì tôi nghĩ để tôi đến bên cạnh anh là thích hợp nhất, như vậy người ta mới có thể thông báo cho anh chính xác nhất.

Tôi đến Yên Kinh tìm anh nha, chúng ta mới có thể ca hát hàng đêm được, một mình anh ở Yên Kinh chán chường biết bao nhiêu.”

“Chết tiệt.” Lê Văn Vân thầm mắng, Hồng Mai Quế này thật đáng sợ.

Anh vội vàng cúp cuộc gọi, sau đó lái xe dừng lại gần sơn trang Thánh Á rồi chọn cách đi bộ về phía đó.

Thật ra sơn trang Thánh Á là một khu nghỉ dưỡng, nhưng là một khu nghỉ dưỡng do nhà họ Lý điều hành nên nơi này khá rộng lớn, có trường đua ngựa, sân gôn...!
Rất rộng rãi!

Lê Văn Vân đến gần đó và lấy ống nhòm ra xem xét.

Lúc này cả khu nghỉ dưỡng rất yên tĩnh, thậm chí Lê Văn Vân nhìn còn không thấy đến vài người, rõ ràng hôm nay khu nghỉ dưỡng không mở cửa cho người ngoài, những người thường đến đây dường như đã bị cho ra ngoài hết rồi.

Hơn nữa nơi này ở một vị trí hẻo lánh, cho dù là siêu cấp ra tay cũng chưa chắc đã thu hút được quá nhiều sự chú ý của mọi người.

“Xem ra ông già này định chôn thây mình ở nơi này mà.” Lê Văn Vân liếm liếm môi.

Sau khi xác nhận xong, Lê Văn Vân không có cảm giác gì, anh không nghĩ rằng ông già Lý Đông Dã kia lại có khả năng giết chết mình.

Có lẽ Lý Đông Dã đã đạt đến siêu cấp được một khoảng thời gian rồi, nhưng ông ta đã quá già và các chức năng thể chất của ông ta đã suy giảm về mọi mặt, ông ta cũng không phải Trác Nhất Minh.

Về phần bản thân anh, ngay cả khi đối đầu với Giản Hưng, người xếp thứ bảy trong Thiên bảng mà anh còn chiếm thế thượng phong.

Hơn nữa bây giờ đã dung hợp được thêm một khúc xương rồng nữa nên năng lực đã tăng lên một ít, theo đánh giá của Lê Văn Vân thì việc đối phó với Lý Đông Dã cũng không phải là vấn đề gì to tát cả.

Trong tầm nhìn của Lý Đông Dã, mặc dù Lê Văn Vân đã đạt đến trình độ siêu cấp, nhưng anh vẫn còn quá trẻ, đoán chừng cũng chỉ mới bắt đầu bước vào siêu cấp.

Cho nên Lê Văn Vân cũng không nghĩ nhiều, nếu Lý Đông Dã muốn giải quyết anh thì tại sao anh lại không giải quyết Lý Đông Dã chứ? Giải quyết chuyện này cũng đồng nghĩa với việc anh có thể lấy được năm khúc xương.

Cho dù Lý Đông Dã là người của Hồng Nguyệt hay Lý Đông Dã muốn ra tay với anh thì Lê Văn Vân vẫn có đầy đủ lý do để giải quyết ông ta.

Lê Văn Vân ngồi ở trong xe thở dài, lấy điện thoại di động ra, chơi một lúc, ước chừng sáu giờ rưỡi anh mới lái xe đi tới cổng.

Sau khi dừng xe, anh mở cửa xe nhìn về phía cổng.

Có hai người đứng ở cửa, họ mặc vest, đi giày da, đeo kính râm, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng!

Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó anh lấy hai thanh đao Phá Không và Vô Danh đang được quấn trong tấm vải ra, siết chặt trong tay rồi đi về phía cửa.

Vừa đến cửa, một người trong số họ đã mỉm cười với Lê Văn Vân và nói: “Anh Lê, mời đi lối này!”

Lê Văn Vân không hề do dự mà cứ bước theo anh ta đi vào bên trong sơn trang Thánh Á..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play