Đây là lần đầu tiên kể từ khi trí nhớ của mình có lại tới nay, Lê Văn Vân bị một người xa lạ gọi tên thân phận.
Điều anh có thể chắc chắn là bản thân anh không có chút ấn tượng nào về Minh Sùng này.
Điều này có nghĩa là, họ chưa từng gặp nhau trước đây!
“Lê Văn Vân, cậu đừng sốt ruột.
Kỳ thật… trước đây tôi cũng đoán được rằng cậu chính là Người Gác Đêm.” Lúc này Từ đại sư cũng nói.
Lê Văn Vân sững sờ nhìn về phía Từ đại sư, hỏi: "Ông...!cũng biết Người Gác Đêm?"
Từ đại sư khẽ gật đầu nói: "Tôi biết, nhưng là sư đệ nói cho tôi biết.
Tôi cũng không biết cụ thể cho lắm.
Tôi chỉ biết đại khái thế nào là Người Gác Đêm mà thôi.
Vẫn nên để sư đệ tôi giải thích cho cậu đi!"
"Quỷ Môn Mười Ba Châm đã thất truyền.
Người duy nhất biết được Quỷ Môn Mười Ba Châm và thành thục nó chỉ có Phạm Nhược Tuyết của Người Gác Đêm." Minh Sùng bình tĩnh nói: "Mà địa điểm là Giang Thành, một người ở trình độ của Phạm Nhược Tuyết xuất hiện ở Giang Thành là rất hiếm, Giang Thành quá nhỏ rồi."
"Còn ba năm trước, cậu biến mất ở Giang Thành.
Ồ, cùng người bạn số 2 và số 7.
Trừ bỏ số 7 đã chết, cậu cùng số 2 biến mất.
Số 2 là nữ, cậu mời được Phạm Nhược Tuyết qua khám bệnh, cộng thêm một số tin tức cùng sự kiện của cậu sau này, không khó để suy đoán.” Minh Sùng bình tĩnh nói.
Lúc này, ánh mắt của Lê Văn Vân hoàn toàn là suy tư.
Anh nhìn Minh Sùng, thản nhiên nói: "Đúng vậy, đối với Người Gác Đêm mà nói thì không khó để suy đoán ra thông tin này.
Nhưng mà...!phải là người rất tinh tường Người Gác Đêm thì mới có thể đủ phỏng đoán.
Ngài Minh Sùng, anh quá thần bí.
Ở Yên Kinh nhiều năm như vậy mà cũng không hay giao tiếp với người khác, kể cả Long Ưng Đài.
Tôi rất tò mò, làm thế nào anh quen thuộc Người Gác Đêm như thế."
Bên cạnh, trên mặt Từ đại sư mang theo vẻ mờ mịt, nhưng ông ta có thể cảm nhận được trên người Lê Văn Vân đã có một tia địch ý rồi.
Đúng vậy, vào giờ này khắc này, Lê Văn Vân đã dấy lên một hồi địch ý.
Một người mà anh hoàn toàn không quen biết, Long Ưng Đài cũng hoàn toàn không biết, nhưng lại biết tất cả mọi chuyện nội tình của Người Gác Đêm như lòng bàn tay.
Đối với Người Gác Đêm,đây là mối đe dọa thực sự quá lớn.
“Sư huynh.” Lúc này, Minh Sùng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Anh ta nhìn về phía Từ đại sư rồi nói: “Anh rời đi trước đi, em tán gẫu riêng với Lê Văn Vân vài câu!"
Từ đại sư sững sờ một hồi, sau đó gật đầu nói: "Vậy thì các người tán gẫu đi, đừng gây xung đột gì đó!"
“Ừ, còn nữa, cũng đừng nói cho ai khác những gì vừa nghe được.” Minh Sùng lại nhắc nhở.
Từ đại sư gật đầu.
Đợi sau khi ông ta rời khỏi, Minh Sùng mới nhìn Lê Văn Vân.
Sau đó, trên khuôn mặt vô cảm của anh ta đột nhiên nở một nụ cười.
Nhưng nụ cười đó lại khá là khó coi, giống như đã nhiều năm rồi không cười, bỗng nhiên nở nụ cười nên có một cảm giác là lạ không quen.
“Tôi… cũng là Người Gác Đêm.” Minh Sùng thản nhiên nói.
Thần sắc của Lê Văn Vân đông cứng lại.
"Đương nhiên, tôi sẽ không giải thích gì với cậu cả.
Tin hay không là tùy cậu." Minh Sùng nói: "Thật ra, trước đó Trác Nhất Minh tìm đến tôi, tôi đã biết cậu khẳng định sẽ mang hai mảnh xương này đi."
Nói đến đây, anh ta lẩm bẩm: "Không ngờ sau nhiều năm như vậy lại xuất hiện một người có thể hấp thụ xương rồng rồi.
Giao Người Gác Đêm cho cậu, đối với Trác Nhất Minh mà nói, quả thật là một loại giải thoát."
Thần sắc Lê Văn Vân hơi thay đổi, đầu óc anh thoáng kịch liệt run lên.
Anh nhìn Minh Sùng, sau đó nghiêm túc hỏi: "Nếu tôi đoán không lầm, anh hẳn là...!Người Gác Đêm số 1, số 1 thần bí kia!"
Người Gác Đêm số 1 chưa bao giờ được công bố trực tiếp với bên ngoài, người biết đến sự tồn tại của anh ta đã ít lại càng ít.
Vị trí này cho tới bây giờ chưa từng bị thay đổi, người này cũng chưa từng xuất hiện bên trong Người Gác Đêm.
Lê Văn Vân thậm chí còn nghi ngờ rằng Trác Nhất Minh cũng không biết người số 1 này là ai.
Và bây giờ, anh cảm thấy hết thảy hành vi và sự hiểu biết của Minh Sùng về Người Gác Đêm thật sự quá giống với số 1 này.
Nhưng anh cũng có chút nghĩ không ra.
Tam Hợp Lâu này đã mở cửa nhiều năm như vậy, có nghĩa là Minh Sùng cũng ở trong Tam Hợp Lâu quanh năm suốt tháng.
Nếu anh ta là Người Gác Đêm số 1, khẳng định sẽ có một ít nhiệm vụ phải chấp hành, không thể nào ở đây làm đầu bếp nhiều năm như vậy mới phải.
Cho nên anh có chút chờ mong nhìn Minh Sùng, hy vọng Minh Sùng sẽ thừa nhận!
Đối với số 1 thần bí, quả thật nội tâm anh cũng có rất nhiều tò mò.
Trên mặt Minh Sùng khôi phục vẻ mặt vô cảm đó.
Anh ta không trả lời câu hỏi của Lê Văn Vân, mà là trực tiếp đổi chủ đề: "Vốn dựa theo cách nói của Trác Nhất Minh, hai mảnh xương rồng này, tôi nên trực tiếp đưa cho cậu.
Nhưng mà...!tôi có một yêu cầu!"
Lê Văn Vân thấy anh ta không muốn nói nên thầm bĩu môi trong lòng, song cũng không quan tâm lắm.
Chờ sau này, anh dự định đi hỏi Trác Nhất Minh một chút.
“Anh nói đi, yêu cầu gì?” Lê Văn Vân hỏi.
“Giúp tôi giết một người.” Minh Sùng bình tĩnh nói.
“Anh coi tôi là sát thủ à?” Ánh mắt Lê Văn Vân khẽ động.
“Không!” Minh Sùng nói: “Đây là một nhiệm vụ.
Sau này cậu có thể đi hỏi Trác Nhất Minh, ông ta cũng sẽ đồng ý."
“Được rồi, anh nói đi, ai?” Lê Văn Vân hỏi.
“Tổ tiên của nhà họ Lý, Lý Đông Dã!” Minh Sùng bình tĩnh nói.
Khóe miệng Lê Văn Vân khẽ run lên.
Lý Đông Dã, cũng chính là siêu cấp từng bước ra từ nhà họ Lý.
“Ông ta vẫn còn sống ư?” Lê Văn Vân sửng sốt nói: “Nếu ông ta còn sống thì cũng đã hơn 110 tuổi rồi!”
"Đúng vậy, vẫn còn sống.
Ông ta cũng là con át chủ bài lớn nhất của nhà họ Lý.
Chỉ là những năm này ông ta không hoạt động bên ngoài mà thôi.
Những gia tộc khác ở Yên Kinh không biết sống chết của ông ta, nhưng vẫn rất kiêng dè đối với nhà họ Lý." Minh Sùng nói: "Nếu ông ta chết thì xương rồng sẽ thuộc về cậu!"
Sau khi nói xong, giống như bởi vì nói quá nhiều, có chút mệt mỏi nên anh ta lại bắt đầu ngậm miệng không nói gì, cầm bát lên, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ!
Lê Văn Vân nhìn anh chàng này, trong lòng thực sự tò mò.
Anh ta thật là quá bí ẩn!
...!
Cùng lúc đó, một chiếc máy bay đang chậm rãi bay lượn trên một hòn đảo.
Hòn đảo này nằm ở vùng cận nhiệt đới, hòn đảo này rất lớn.
Trên đó có những thảm thực vật tươi tốt, đồng thời từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy có một thành phố hiện đại sừng sững bên trong hòn đảo.
Trong máy bay, Ngô Nghiêu nhìn xuống dưới, khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Đây là khu Tội Ác sao?"
“Đúng, đây là khu Tội Ác, một thành phố không có trên bản đồ thế giới và hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài!” Lúc này, tiếp viên hàng không bước tới và mỉm cười nói: “Mọi người, có thể xuống máy bay rồi."
“Cái gì?” Khương Vĩ sửng sốt nói: “Mỹ nhân, cô đừng có chơi tôi chứ.
Các cô dừng máy bay lại trước, sau đó để chúng tôi đi xuống mới được chứ!"
"Khu Tội Ác không cho phép máy bay đáp xuống.
Nếu chúng ta đáp xuống, sẽ có người nhanh chóng tới vây trừ chúng ta." Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp cười nói.
"Vậy đi xuống kiểu gì? Cô bảo chúng tôi đi chết luôn cho rồi." Khương Vĩ nói.
“Nhảy dù!” Cô tiếp viên hàng không khẽ nói: “Có Ngô Nghiêu ở đây, mặc dù ở độ cao 10.000 mét, anh ta vẫn có thể đảm bảo rằng các anh sẽ nhảy xuống một điểm cụ thể.
Về phần tiếp theo làm sao để sống sót trên hòn đảo này, phải tùy thuộc vào bản lĩnh của bản thân các anh rồi."
Nói tới đây, cô ta nhắc nhở một câu: "Hòn đảo này, không có quá nhiều pháp luật chế hành, chỉ có một số quy tắc, cá lớn nuốt cá bé.
Chết rồi, thì là chết rồi.
Người Gác Đêm cũng không có cách nào để báo thù cho các anh, cùng lắm là đòi lại thi thể của các anh thôi!".