Một chiếc máy bay nhỏ, bên trong tương đối rộng rãi, một hàng người sau khi lên máy bay thì phát hiện trên máy bay có hai tên mặt mũi sưng húp, hai tay bị còng lại.

Đám Ngô Nghiêu bước vào, nhìn thấy hai người họ thì bất ngờ: "Hai người này là ai?"

Hai người nhìn đám Đỗ Tịch Tịch, không nói gì!

Ngô Nghiêu thấy họ không nói gì thì cũng tìm chỗ ngồi xuống.

Hai người này chính là Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ sắp bị lưu đày đến khu Tội Ác.

Lúc này, trên mặt hai người họ đều có vẻ thảm thương, Phùng Cảnh Thiên là anh trai nên vẫn cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng, anh ta nhìn Phùng Tịnh Vũ rồi nói: "Tịnh Vũ, đừng lo, bất kể thế nào thì chúng ta cũng đều ở mức cao cấp, đến khu Tội Ác rồi cũng sẽ ở tầng trung, không phải bố đã nói rồi sao? Chúng ta đi rồi sẽ tìm một chỗ có thế lực để vào, sau đó với năng lực của chúng ta thì vẫn có thể sống rất thoải mái."

Phùng Tịnh Vũ thảm thương nói: "Em...!không muốn tiếp xúc với người ở thế giới ngầm, em vẫn muốn về Yên Kinh, em còn có bạn gái ở đó, em sợ đi khu Tội Ác rồi em sẽ chết ở đó."

Phùng Cảnh Thiên thở dài rồi nói: "Chúng ta cũng không ngờ Lê Văn Vân đó lại ghê gớm như vậy, cũng không ngờ anh ta nhẫn tâm vậy, trực tiếp..."

Nói đến đây, anh ta cắn răng: "Không phải bố đã nói rồi sao? Khu Tội Ác khá là nguy hiểm với bên ngoài nhưng thật ra nói thẳng vẫn là một khu đô thị, chỉ là nơi đó nhiều chuyện ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi, đến lúc đó chúng ta cũng có thể tiến bộ, với tài năng của chúng ta cũng không yếu kém, nhỡ vận may chúng ta tốt, đến được siêu cấp, hoặc quen biết được với ông trùm nào đó thì cũng có thể thoát ra, chúng ta sẽ khiến Lê Văn Vân trả giá!"

Đám Ngô Nghiêu ở phía trước nghe thấy họ nói chuyện thì ngây ra, Khương Vĩ quay đầu lại nhìn hai người họ rồi nói: "Các người biết Lê Văn Vân?"

Hai người Phùng Cảnh Thiên nhìn họ, không dám nói gì tiếp.

Đồng thời, một cô gái trẻ xinh đẹp bước tới hỏi: "Các vị, nếu không vấn đề gì thì chúng ta xuất phát nhé!"

"Đợi một chút!", Ngô Nghiêu vẫy tay: "Chúng tôi xử lí chút chuyện."

Nói xong, anh ta và Khương Vĩ đứng dậy, bước đến trước mặt Phùng Cảnh Thiên, anh ta sờ mũi rồi nói: "Các anh không nói tôi cũng đoán được, nếu các anh do Lê Văn Vân gửi sang thì chúng tôi cũng phải chào hỏi các anh một chút mới được."

Phùng Cảnh Thiên cảm thấy không ổn lắm, họ nhìn hai người Khương Vĩ rồi nói: "Hai người...!rốt cuộc muốn làm gì!"

"Chúng tôi...", Khương Vĩ và Ngô Nghiêu nhìn nhau, sau đó cười nói: "Đương nhiên là muốn đánh hai người một trận!"

"Bốp!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Hai người họ vừa bị còng tay vừa bị cố định trên ghế, hoàn toàn không cách nào đánh trả, thế là lại bị đánh một trận tơi bời!

Sau khi đánh xong, Khương Vĩ mới hất hất tay mình: "Bà nội nó chứ, đánh đau hết cả tay ông."

Nói xong, anh ta nhìn tiếp viên hàng không cười: "Có thể cất cánh rồi!"

Nữ tiếp viên hơi ngơ ngác, sau đó vẫn cười nhẹ: "Chuyến bay đến khu Tội Ác, thời gian bay 15 tiếng, mời quý khách ngồi chắc, thắt chặt đai an toàn.

Máy bay sẽ cất cánh sau năm phút nữa."

...!
Lê Văn Vân đương nhiên không biết đám bạn mình đã lên máy bay đến nơi thiên đường của thế giới ngầm.

Đương nhiên, là thiên đường, cũng là địa ngục!

Ăn cơm xong, anh bám theo Phạm Nhược Tuyết đòi rửa chén xong thì nằm ườn ra sofa.

Hôm nay anh có hơi mệt thật.

Phạm Nhược Tuyết nghĩ ngợi rồi vẫn chủ động đến bên cạnh Lê Văn Vân, mát-xa phần đầu cho anh!

Lúc này, Hoàng Thi Kỳ đột nhiên nói: "Lê Văn Vân, tiếp theo anh có dự định thu thập xương rồng, bây giờ Bóng Tối đã bị nhổ tận gốc, lãnh đạo Hồng Nguyệt ở Yên Kinh có lẽ cũng chết gần hết, như một nắm cát vậy, tôi ở Yên Kinh sẽ không còn tác dụng gì."

Lê Văn Vân xoay người, giấu mặt vào cặp đùi mềm mại của Phạm Nhược Tuyết!

Phạm Nhược Tuyết vỗ đầu anh một cái, Lê Văn Vân lại xoay mặt ra, anh ho khan: "Thế cô tính thế nào."

"Tôi muốn mau chóng đột phá siêu cấp.", Hoàng Thi Kỳ nói: "Tôi muốn...!đến khu Tội Ác một chuyến, sau đó dựa vào năng lực của mình mà đi lên, tôi muốn cho mình một chút áp lực, tôi sợ sau này đuổi không kịp bước chân anh!"

Lê Văn Vân cau mày: "Ba người khác của tiểu đội sắp đến Yên Kinh, cô không đợi họ ư?"

Hoàng Thi Kỳ lắc đầu: "Đợi thì có ích gì? Tôi muốn đến lúc đó, khi chúng ta đối mặt với Demps thật sự, tôi có thể giúp sức!"

Lê Văn Vân trầm ngâm một lát nhưng cũng không từ chối, thậm chí anh cảm thấy để Hoàng Thi Kỳ đến đó cũng chưa chắc là chuyện gì xấu, năng lực Hoàng Thi Kỳ cũng rất mạnh, nếu ở khu Tội Ác không có chuyện gì ngoài ý muốn thì không có nguy hiểm gì.

"Cũng được thôi.", Lê Văn Vân nói.

"Nhưng anh phải hứa với tôi lúc anh đến Europa, phải nói cho tôi biết, nếu tôi chưa ra khỏi đó thì anh phải đến đón tôi, nếu anh không đưa tôi đi cùng thì cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh.", Hoàng Thi Kỳ cảnh cáo.

Lê Văn Vân bất ngờ, sau đó cười nhẹ: "Mối thù của Đường Đường chúng ta phải đòi lại cùng nhau chứ, tôi sẽ đích thân giao Perrin Dempsey cho cô kết liễu."

Hoàng Thi Kỳ nghe xong mới cười lên: "Được thôi, đến lúc đó tôi và nhóm bác sĩ Phạm cùng quay về, để tổng bộ điều máy bay đưa tôi sang."

Lê Văn Vân gật đầu!

Phạm Nhược Tuyết mát-xa đầu cho Lê Văn Vân, trong đôi mắt lạnh lẽo của cô lấp lánh ánh sáng, không biết đang nghĩ gì.

Lê Văn Vân ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, anh cảm giác mặt mình như bị hôn lên một cái, sau đó có người rời đi.

Anh muốn mở mắt nhưng phát hiện cả người quá mệt mỏi, không cách nào mở được!

Anh ngủ thẳng đến khoảng mười giờ hôm sau mới chậm rãi mở mắt ra.

Ngồi dậy từ sofa, anh nhìn quanh phòng, phát hiện trong nhà đã không còn hình bóng mấy người Phạm Nhược Tuyết, đồ đạc của họ cũng đã được đem đi.

"Lại một mình rồi đây.", Lê Văn Vân cười, sau đó ngồi dậy, suy nghĩ một hồi, có cảm giác trống vắng điều gì.

"Phù!", Anh thở mạnh một hơi, vệ sinh đơn giản rồi lái xe đến tập đoàn Trí Đạt, tìm Bành Hàn Đông!

Nếu nhiệm vụ đã kết thúc rồi anh cũng không cần ở lại công ty nữa.

Nói chuyện từ chức với Bành Hàn Đông xong, làm thủ tục ở công ty xong, anh về lại bộ phận tiêu thụ, tính nói tạm biệt với Lâm Nhã.

Tuy anh vẫn ở Yên Kinh nhưng có việc khác phải làm rồi, tính tình Lâm Nhã không tồi, nói với cô ấy đôi ba câu có lẽ vẫn được.

Đến cửa bộ phận tiêu thụ, anh móc điện thoại ra tìm số điện thoại của Nhan Như Tuyết, gọi sang.

"Alo!", rất nhanh giọng nói ngọt ngào của Nhan Như Tuyết vang lên: "Lâu quá không liên lạc với tôi đấy nhé, tôi còn tưởng anh hết hứng thú với chuyện của xương rồng rồi chứ!"

Lê Văn Vân sững người rồi cười nói: "Trưa nay ra ngoài dùng bữa đi!"

"Không thành vấn đề!" Nhan Như Tuyết nói: "Chỗ nào ấy nhỉ."

"Cô đặt đi, đặt xong rồi gửi địa chỉ cho tôi." Lê Văn Vân nói hai câu rồi cúp máy, sau đó nhìn lại phòng làm việc của bộ phận tiêu thụ một lát rồi bước vào..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play