Lâm Thiếu Hoa!

Số một trong Địa Bảng!

Thủ lĩnh của tổ chức Bóng Tối, vị trí thứ hai trong bảng danh sách sát thủ!

Trong quá khứ, ông ta đã từng là ác quỷ của thế giới ngầm, là cơn ác mộng của vô số người, kỹ thuật ám sát hoàn hảo chỉ bằng một tay.

Mà bây giờ, ông ta đã chết.

Ở trước mặt Lê Văn Vân, thậm chí ông ta không thể cản được vài chiêu.

Cho đến cuối cùng, ông ta chỉ để lại một câu: “Giản Hưng, con mẹ mày!”

“Thủ lĩnh!”

Đồng thời, khi đám cao thủ đỉnh cấp chứng kiến Lâm Thiếu Hoa đã bị giết chỉ trong nháy mắt thì đau xót kêu lên.

Các cao thủ của Hồng Nguyệt cũng đã chạy rồi, bọn họ cũng muốn chạy trốn, nhưng làm sao mà Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ có thể bằng lòng cho họ một cơ hội chứ!

Lê Văn Vân liếc nhìn Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm ở cách đó không xa vẫn yên ổn thì khẽ quát lên: “Bác sĩ Phạm, bên này giao cho hai người, anh sẽ đuổi theo Giản Hưng.”

“Được!” Phạm Nhược Tuyết đáp lại.

Lê Văn Vân không hề do dự mà dứt khoát nhảy vào khu rừng bên cạnh, đuổi theo đường trốn thoát của Giản Hưng.

Thật ra khoảng thời gian từ khi Giản Hưng chạy trốn cho đi đến khi Lê Văn Vân giết Lâm Thiếu Hoa là khá ngắn.

Lê Văn Vân bay nhanh như tên bắn, đuổi theo hơn mười phút thì lông mày của anh nhíu lại thật chặt.

Lúc này, anh đã sắp đi vào đường cái, từ xa nhìn thấy Giản Hưng đứng ở đó như đang đợi anh.

Người Gác Đêm không được ra tay trước mặt công chúng, đây là kỷ luật thép.

Giản Hưng đã từng là Người Gác Đêm nên đương nhiên biết được quy tắc này.

Nếu Lê Văn Vân ra tay thì sẽ không thể giết chết Giản Hưng trong một thời gian ngắn.

Bây giờ anh mạnh hơn Giản Hưng một ít, nhưng dù sao Giản Hưng cũng đứng thứ bảy trong Thiên Bảng, nếu thật sự muốn giết anh ta thì sẽ gây ra náo loạn không nhỏ, sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đã vậy còn chưa chắc sẽ giết được anh ta.

Lê Văn Vân thở dài, để không thu hút sự chú ý của mọi người, anh đã ném hai thanh đao xuống đất và dừng lại cách Giản Hưng khoảng ba mươi mét.

Giản Hưng bình tĩnh nói: “Tôi đã đánh giá thấp cậu.

Cậu còn trẻ như vậy mà đã phát triển đến mức đáng sợ thế này rồi, thật không ngoa khi nói rằng cậu là thiên tài mạnh nhất trong lịch sử của Người Gác Đêm.”

Lê Văn Vân sờ sờ cái mũi của mình, bình tĩnh nhìn về phía anh ta nói: “Anh cũng biết khá nhiều đấy, nhưng hiện tại tôi cũng biết rõ tôi đã mạnh hơn anh, nên tốt hơn hết anh nên tìm một chỗ trốn cho thật kỹ giống như Bùi Nghênh Tùng.

Nếu không, lần sau anh mà còn ra ngoài hành động thì sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”

Nói xong, anh lại cười mỉa mai: “Loại người như anh thật là đáng ghê tởm.

Lâm Thiếu Hoa và anh là đồng minh mà vào thời khắc quan trọng anh lại bỏ rơi ông ta, hy sinh ông ta để chạy trốn.”

Giản Hưng khẽ cười, nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, tôi vẫn nói câu nói đó, lựa chọn của chúng ta không giống nhau, lựa chọn của cậu là Người Gác Đêm, đó là một sai lầm.

Khi chiến tranh bùng nổ, cậu nghĩ mình có thể bảo vệ được cho bao nhiêu người thường chứ? Gác Đêm? Đó chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười trong thế giới này mà thôi, thế giới này còn rất nhiều thế lực ngầm xấu xa, cậu có thể canh giữ được mãi sao?”

Lê Văn Vân lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Cút đi!”

Anh lười nói những điều thừa thãi với Giản Hưng nên nhặt thanh đao lên dự định quay về trước.

“Lê Văn Vân, một ngày nào đó cậu sẽ liên lạc với tôi, nhất định lựa chọn cuối cùng của chúng ta sẽ giống nhau.

Đến lúc đó, có thể chúng ta sẽ là đồng minh với nhau.” Giản Hưng khẽ quát lên.

Lê Văn Vân cười khẩy rồi tăng tốc.

Nhìn bóng dáng của Lê Văn Vân, Giản Hưng thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên khóe miệng của anh ta hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

...!
Trên đường quay lại, Lê Văn Vân vẫn đi với tốc độ rất nhanh, mặc dù anh biết Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết sẽ đối phó được đám người kia nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.

Khi anh quay lại, trên mặt đất đã đầy xác chết.

Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đang khiêng thi thể vào lề đường, đồng thời, ở gần đó cũng có vài chiếc ô tô đang dừng lại, rào chắn đã được kéo qua nên không ai được phép vượt lên.

Những Người Gác Đêm đến hỗ trợ cũng đã đến.

Trác Nhất Minh cũng có mặt ở đó, ông ta đang trao đổi chuyện gì đó với đám người Phạm Nhược Tuyết.

Nhìn thấy Lê Văn Vân quay về, Trác Nhất Minh ngẩng đầu hỏi: “Giản Hưng chạy thoát rồi à?”

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ, anh ta đến chỗ đông người nên tôi không dám ra tay.”

Lúc này, Trác Nhất Minh có một loại cảm giác như đã trút được gánh nặng.

Ông ta có một loại tình cảm khó tả dành cho Giản Hưng.

Cả đời Trác Nhất Minh không có con cái, ở một góc độ nào đó, Giản Hưng chính là con nuôi của ông ta, được ông ta tự tay dạy dỗ khôn lớn, kết quả anh ta lại phản bội Người Gác Đêm.

Nhiệm vụ ẩn dấu của mỗi một Người Gác Đêm số 0 là giết chết Giản Hưng, quy định này do Trác Nhất Minh ban hành.

Nhưng nếu Trác Nhất Minh chết thật thì trong lòng ông ta vẫn sẽ thấy rất phức tạp.

Trác Nhất Minh nhìn Lê Văn Vân, hiếm thấy ông ta không nổi giận với Lê Văn Vân mà chỉ mỉm cười nói: “Tôi nghe Phạm Nhược Tuyết nói rằng cậu đã gặp Giản Hưng nên rất lo lắng, nhưng… thực lực của cậu phát triển nhanh thật đấy, tôi không nhìn lầm cậu mà.

Sau này Người Gác Đêm giao vào tay cậu thì tôi cũng an tâm hơn nhiều.”

Lê Văn Vân không quan tâm đến lời nói của ông ta mà chỉ nhìn Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ ở bên cạnh.

Mặc dù hai cô gái đều tập luyện võ thuật, nhưng từ nhỏ đến giờ chỉ sinh sống trong thành phố nên chưa từng gặp phải mấy cảnh đánh đấm chém giết này.

Long Nhã Lâm vừa khóc vừa hét rằng muốn báo thù cho bố mẹ, nhưng khi đối mặt với nhiều cái chết như vậy thì cảm xúc của cô ấy lại không chịu đựng nổi, hai cô gái tựa vào nhau run rẩy, thậm chí còn đang nôn khan.

Anh cau mày nói: “Mọi người giải quyết tốt hậu quả đi, tôi đưa bọn họ về nhà trước.”

“Được!” Trác Nhất Minh nói xong, đồng thời nhìn về phía Lâm Thiếu Hoa trên mặt đất: “Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành tốt đẹp, bắt đầu từ hôm nay sẽ hoàn toàn xóa sổ Bóng Tối.”

Lê Văn Vân cũng không quan tâm lắm, anh thở dài rồi đi tới chỗ Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm thản nhiên nói: “Đi thôi, tôi đưa các cô về trước.”

Long Nhã Lâm cố gắng hết sức để mình bình tĩnh lại và gật đầu!

Sau khi lên xe của Long Nhã Lâm, Lê Văn Vân ném Phá Không và Vô Danh vào xe của Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ, chào họ rồi lái xe đưa người đi trước.

Qua gương chiếu hậu, anh nhìn hai cô gái đang sợ hãi ngồi ở hàng ghế sau thì bình tĩnh nói: “Đây là cuộc sống thường ngày của Người Gác Đêm, đừng có khao khát được gia nhập vào Người Gác Đêm quá.

Thật ra được sống một cuộc sống yên ổn trong thành phố, có đủ tiền tài vật chất đã rất tốt rồi.”

Lần này, hai cô gái khao khát vô tận đối với việc gia nhập Người Gác Đêm đã không phản bác lại bất cứ điều gì.

Thậm chí họ chưa dám nói gì, trong tâm trí chỉ toàn hình ảnh của khoảng hai mươi cái xác chết kia!

Họ thậm chí không thể hiểu tại sao, cùng là những cô gái nhưng Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết lại giết người một cách bình tĩnh như vậy.

Lê Văn Vân mỉm cười, anh đoán rằng hai cô gái này sẽ phải gặp ác mộng một thời gian dài mới có thể điều chỉnh lại được.

Nhưng bản thân Lê Văn Vân lại khá thoải mái, dù sao lần này Long Nhã Lâm cũng không còn tâm trạng để nói anh dẫn cô ấy vào Người Gác Đêm nữa.

Hầu như toàn bộ cao thủ của Bóng Tối đã bị tiêu diệt.

Bản thân Hồng Nguyệt, cộng với những hành động trước đây của Lê Văn Vân ở Giang Thành Lâm Hải, mười sát thủ hàng đầu của thế giới ngầm, một tên hợp tác với Lê Văn Vân, một tên thì bị đưa tới nhà tù Người Gác Đêm, còn một tên vẫn chưa từng xuất hiện.

Sự việc của Đỗ Tịch Tịch dẫn đến việc Ảnh Tử bị phế, hơn nữa hai sát thủ kim bài và hồng bài liên tục bỏ mình khiến nguyên khí của Hồng Nguyệt cũng coi như bị tổn thương nặng.

Hơn nữa Bùi Nghênh Tùng lại lẩn trốn.

Lê Văn Vân cho rằng mình sẽ có thêm một thời gian yên ổn, anh có thể yên tâm đi tìm xương rồng, sau đó suy nghĩ đến chuyện đi tìm dòng họ Demps để báo thù.

Khi lái xe từ ngã ba ra đường chính, anh nhận thấy những chiếc xe màu đen đang đậu ở ngã ba đã biến mất, nhưng anh không để ý lắm.

“Tôi đưa các cô về văn phòng của Vương Giai Kỳ, sau đó cô tự lái xe về được không?” Anh vừa lái xe vừa hỏi Long Nhã Lâm.

“Không cần!” Long Nhã Lâm nói: “Buổi tối tôi sẽ không về nhà, tôi ngủ với Giai Kỳ.”

Rõ ràng, trong lòng cô ấy vẫn còn sợ hãi.

Nghe thấy cô ấy nói vậy, Lê Văn Vân cười hà hà: “Các cô đều sợ như vậy à? Hay là tối nay tôi ngủ với các cô nhé, tôi không nghĩ gì nhiều đâu, tôi chỉ lo lắng các cô sẽ không chịu nổi đòn tâm lý này thôi.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play