“Nhớ kỹ cái tên của tôi! Tôi là Lý Thiên Vũ.” Anh ta vỗ vai Lê Văn Vân, trên khuôn mặt nở một nụ cười như có như không.
Nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng và uy hiếp.
Long Nhã Lâm cười khẩy, nói: “Lý Thiên Vũ, anh đừng có tự cao tự đại quá.”
Lý Thiên Vũ chỉ cười đáp: “Anh đã nói chuyện với bố mẹ rồi, ngày mai anh sẽ đến nhà em đề nghị kết thông gia.”
“Ông nội tôi chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh.” Long Nhã Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Thiên Vũ cũng không tức giận, anh ta lạnh lùng nhìn Lê Văn Vân, sau đó lấy số, bước tới một chỗ cách xa bọn họ rồi ngồi xuống.
Anh ta nhìn Tạ Vân, hỏi: “Tên Lê Văn Vân này có lai lịch như nào?”
“Lúc ở Lâm Hải anh ta quen biết với Vương Giai Kỳ, hình như là thông qua Trần Hi, tôi cũng không rõ.” Tạ Vân đáp: “Tôi đã từng điều tra về thằng nhãi này, trước đây anh ta từng gây ồn ào một trận lớn ở Lâm Hải, là một thành viên thuộc chi thứ của nhà họ Lê ở Lâm Hải, sau đó bị nhà họ Lê hãm hại, ngồi tù chín năm liền.
Sau đó anh ta được Lôi Bân cứu ra, trở thành con cờ để Lôi Bân đối phó với nhà họ Lê.”
“Anh ta làm việc ở chỗ Lôi Bân ư?” Lý Thiên Vũ hỏi.
“Trước đây thì có vẻ như là vậy, hình như là trợ lý của Lôi Bân.
Lúc trước tôi còn muốn trả thù anh ta ở Lâm Hải, khi ấy chuyện ồn ào ở trên mạng của tôi là do anh ta làm.
Con mẹ nó, thằng nhãi này uống rượu rất tởm, tôi cũng không uống lại được anh ta.” Tạ Vân mắng.
Lúc này, trên mặt Lý Thiên Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Sau đó tình hình của anh ta khi đến Yên Kinh như nào thì tôi không rõ, tôi cũng không biết anh ta quen Long Nhã Lâm như nào.” Tạ Vân nói: “Nhưng thằng nhãi này rất giỏi dụ dỗ phụ nữ, từ Trần Hi đến Vương Giai Kỳ, bây giờ Long Nhã Lâm còn mời anh ta ăn cơm.”
Sắc mặt Lý Thiên Vũ trở nên u ám, anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.”
“Anh ta có giàu không?” Lý Thiên Vũ hỏi dò.
“Bản thân anh ta hẳn là chẳng giàu có gì, nhưng tôi đoán anh ta đi theo Lôi Bân chắc cũng đào được rất nhiều lợi ích.” Tạ Vân lại giải thích.
Lý Thiên Vũ xoa cằm, một lúc sau mới nói: “Được, nếu anh ta đã ở Yên Kinh, vậy thì tôi sẽ chơi với anh ta một trận.”
Mặc dù hai bên ngồi ở vị trí cách xa nhau, nhưng những gì bọn họ nói đều lọt vào tai Lê Văn Vân một cách rất rõ ràng.
Đồng thời, Lê Văn Vân cũng thấy ở cách đó không xa, Phạm Nhược Tuyết hơi nhếch khóe miệng lên, giọng nói hơi có chút lạnh lùng của cô lọt vào tai anh: “Rất giỏi dụ dỗ phụ nữ, Lê Văn Vân, anh cũng giỏi thật đấy.”
Lê Văn Vân sững người, nhưng anh đang ngồi bên chỗ Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm nên không tiện giải thích, chỉ có thể ngồi đó cười khổ.
“Quý khách có số 067, mời vào dùng bữa.” Đúng lúc này, một giọng nói như âm thanh của loa phát thanh bỗng nhiên vang lên bên tai họ.
Vương Giai Kỳ nhìn số trong tay mình, nói: “Đến lượt chúng ta rồi, đi thôi.”
Lê Văn Vân gật đầu, sau đó cùng Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm bước vào nhà hàng.
Lúc bọn họ bước vào, trên đường liên xuất hiện một bóng người đi tới, anh ta tự lấy số cho mình, sau đó lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh nói: “Đại ca, bọn họ vào trong rồi, ở nhà hàng Tam Hợp.”
Anh ta vừa dứt lời bèn đặt mông ngồi xuống chỗ mà Lê Văn Vân và những người khác vừa ngồi lúc nãy.
Anh ta không biết rằng, Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đang ngồi ở phía đối diện đều nghe thấy những gì anh ta vừa nói, cả hai cô gái đều nở nụ cười nhẹ trên môi.
Cùng lúc đó, ba người Lê Văn Vân được nhân viên phục vụ đưa lên tầng ba.
Sau khi ngồi xuống ghế, Vương Giai Kỳ bèn nói: “Tôi muốn gọi những món đắt tiền nhất.”
Long Nhã Lâm cười nói: “Tôi còn phải lái xe nên không uống rượu được, nếu hai người muốn uống thì có thể uống một chút!”
“Buổi chiều em còn phải đi làm, thôi vậy.” Vương Giai Kỳ cười nói.
Sau khi gọi món, Lê Văn Vân nhìn Vương Giai Kỳ, nói: “Cái người tên Lý Thiên Vũ khi nãy là người nhà họ Lý à?”
“Ừm, anh ta là một trong những người thừa kế của nhà họ Lý.” Vương Giai Kỳ nói: “Không bàn đến tính cách thì anh ta cũng là một người rất có năng lực.
Hiện tại anh ta đã tiếp quản rất nhiều công việc kinh doanh của nhà họ Lý.”
“Nhân phẩm của anh ta có vấn đề gì à?” Lê Văn Vân hỏi.
“Nói thế nào nhỉ.” Vương Giai Kỳ hơi đỏ mặt nói: “Nhân phẩm của anh ta rất thối nát, thối nát đến mức có tiếng ở Yên Kinh luôn, nhưng vì anh ta không hòa hợp với anh trai tôi nên chúng tôi không chơi cùng nhau.”
“Chẳng trách ông cụ Long không muốn để Long Nhã Lâm ở bên anh ta.” Lê Văn Vân cười nói.
“Dù anh ta không có nhân phẩm thối nát tôi cũng không thích anh ta.” Long Nhã Lâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi không thích đàn ông yếu kém hơn tôi.”
Vương Gia Kỳ vui vẻ nói: “Nói vậy có nghĩa là vì Lê Văn Vân lợi hại hơn chị nên chị mới mời anh ấy đi ăn hả.”
Long Nhã Lâm, vội vàng chóng giải thích: “Em đừng có nói nhảm!”
Trong lúc bọn họ trò chuyện, điện thoại của Lê Văn Vân rung lên vài cái, anh cầm lên liếc nhìn màn hình, là tin nhắn của Phạm Nhược Tuyết.
“Đúng là bọn họ định ra tay rồi, anh cẩn thận một chút, bảo vệ sự an toàn của Vương Gia Kỳ.”
Lê Văn Vân im lặng cất điện thoại, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Thực ra, anh không thực sự thích cảm giác làm vệ sĩ cho người ta.
Lý do là vì bị ràng buộc quá nhiều thứ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì thức ăn cũng bắt đầu được đưa lên.
Lê Văn Vân ăn vài miếng, trong lòng đã hơi xao động.
Không thể không nói, nhà hàng Tam Hợp này nổi tiếng cũng có nguyên do của nó.
Hương vị của các món ăn ở đây đúng là rất tuyệt vời, thậm chí còn ngon hơn cả đồ ăn ở nhà hàng Vinh Hoa, mà còn rẻ hơn một chút.
Tất nhiên là thị trường và phân khúc khách hàng mà hai nhà hàng này hướng tới không giống nhau, nhà hàng Tam Hợp ở Yên Kinh kinh doanh theo hướng bình dân hơn một chút.
Quá trình ăn uống diễn ra khá yên bình.
Ăn cơm xong, Long Nhã Lâm đi thanh toán, ba người cùng bước xuống lầu.
Lê Văn Vân xoa mũi nói: “Để tôi lái xe cho.”
Long Nhã Lâm sửng sốt, tự hỏi không biết tại sao Lê Văn Vân lại đột nhiên muốn lái xe, nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều mà đưa chìa khóa cho anh.
…
Nhà hàng Tam Hợp nằm ở khu vực ngoại thành, cách trung tâm thành phố Yên Kinh khá xa.
Lúc này, trên con đường từ nhà hàng Tam Hợp về Yên Kinh có một khu vực tương đối trống trải, ít người qua lại!
Tất nhiên là vẫn có không ít xe lưu thông trên đường.
Lúc này, tại ngã ba đường chính, đối diện với một con đường vắng vẻ, có một chiếc xe tải cực lớn đang đậu ở đó.
Bên trong chiếc xe tải chất rất nhiều đồ nặng, Lâm Thiếu Hoa đang dặn dò một người đàn ông: “Lát nữa cậu lái xe, chặn chiếc xe kia để nó dừng lại, hiểu chưa?”
“Vâng.” Người đó đáp.
Lâm Thiếu Hoa thở ra một hơi, sau đó ông ta lại chạy về phía sau con đường, đi tới một chiếc ô tô đang đậu bên đường, trong xe có mấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Đó là đám người Flore Demps.
Nhìn thấy Lâm Thiếu Hoa bước tới, Flore Demps cau mày nói: “Không cần phải dàn trận lớn như vậy.
Bóng Tối, Hồng Nguyệt các người cộng thêm chúng tôi là có gần hai mươi cao thủ đỉnh cấp, chỉ là một Vương Gia Kỳ cỏn con, dàn trận hùng hậu như này...”
“Bây giờ đang là ban ngày!” Lâm Thiếu Hoa thở phì phò nói: “Hơn nữa, không loại trừ khả năng đây là cái bẫy do Người Gác Đêm dựng lên.”
“Không phải ông đã điều tra rồi sao? Ngoại trừ Long Nhã Lâm ra thì người đàn ông kia chỉ là một người bình thường." Flore Demps nói.
“Chẳng phải đám Người Gác Đêm các người giỏi nhất là ẩn mình trong những người bình thường sao?” Lâm Thiếu Hoa hừ lạnh, nói: “Nếu người đó là Lữ Dương, chúng ta sẽ không thu được kết quả gì đâu.”
“Với đội hình này thì cho dù Lữ Dương có ở đây thì anh ta cũng phải quỳ xuống chịu thua.” Flore Demps nói: “Giản Hưng vẫn đang ngồi ở đằng sau.”
Lâm Thiếu Hoa gật đầu nói: "Giản Hưng sẽ không ra tay, anh ta chỉ muốn nhìn chúng ta xử Vương Giai Kỳ thôi.
Lần này mấu chốt là chúng ta có thể kéo anh ta và lão già nhà họ Vương vào hay không thôi.”
Flore Demps gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi! Nhưng trước tiên phải nói rõ, nếu lần này là bẫy của Người Gác Đêm thì đến lúc xảy ra chuyện gì đó, chúng tôi sẽ không ra tay đâu.”
Lúc nói đến đây, anh ta dường như chợt nhớ ra vấn đề gì đó, lại hỏi: “Vậy thì chúng ta phải làm sao với con nhóc nhà họ Long đây, Long Ưng Đài...”
Nét mặt Lâm Thiếu Hoa hơi thay đổi, ông ta nói: “Cứ trói hết lại, nếu có thể kéo Long Ưng Đài vào cũng là chuyện có lợi đối với chúng ta.”
“Lát nữa cậu hãy tùy cơ ứng biến, tôi đi nói chuyện với Giản Hưng!” Lâm Thiếu Hoa thở ra một hơi, nói..