Lê Văn Vân lần tìm giọng nói, ở phòng trong của quán bar, có ba người đi từ bên trong ra, dẫn đầu là một ông lão tay chống gậy, ở hai bên ông ta là một nam một nữ mặt mày lạnh tanh.
Người vỗ tay chính là ông lão ấy.
Tóc ông ta đã bạc trắng hết, có vẻ như đã bảy tám mươi tuổi, nhưng trông vẫn rất minh mẫn, mặt mũi ông ta hiền từ, nhưng lại mang theo một khí chất rất mạnh mẽ.
Ông ta vừa vỗ tay vừa mở miệng đáp: “Quả nhiên không hổ là người đã mang Đao Lam Tinh đi, tuổi trẻ mà đã đạt đến đỉnh cấp rồi.”
Ông ta đi thẳng đến trước mặt Lê Văn Vân, sau đó chắp tay nói với anh: “Tự giới thiệu một chút, tôi là Nhan Tam, Yên Kinh hậu đãi và người của thế giới ngầm nể nang nên gọi tôi một tiếng Tam Gia! Đây là cháu gái của tôi, Nhan Như Tuyết.”
Nhan Như Tuyết vừa bình tĩnh lại sau cú sốc lúc nãy, hơi nghiêng người khom lưng, xem như hành một lễ với Lê Văn Vân.
“Ồ!” Lê Văn Vân sờ mũi: “Thật xin lỗi, ban đầu tôi còn có chút hứng thú tìm hiểu ông là ai, thôi cũng xem như tôi thất lễ, nhưng ông giả ma giả quỷ với tôi thế này bây giờ tôi lại mất hết hứng rồi, hơn nữa không ai biết ông đang nói thật hay nói dối nữa.
Cáo từ!”
Nói xong, anh xoay người đi ra.
Người đàn ông vạm vỡ lúc nãy lại trừng mắt nhìn: “Oắt con, cậu đừng có mà xấc xược, vị này…”
Một tiếng “oắt con” vừa nói ra, trong ánh mắt của Lê Văn Vân ánh lên tia chết chóc, một đôi mắt trừng thẳng về phía gã vạm vỡ: “Anh nói lại câu đó một lần nữa xem?”
Bị Lê Văn Vân trừng đến nỗi cứng họng, gã đàn ông giật mình bước lui lại.
“Viên Duệ, nói chuyện khách sáo một tí, xin lỗi nhanh lên!” Nhan Tam vội nói.
“Tôi!” gã đàn ông nuốt nước bọt, sau đó cắn răng khom người với Lê Văn Vân: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng!”
“Thành ý vậy đủ rồi chứ.” Nhan Tam nói với Lê Văn Vân: “Lần này quả thật là tôi đây, thật không gì bằng!”
Lê Văn Vân nhún vai: “Là thật hay không cũng không quan trọng nữa, tôi không có hứng thú với một ông già.”
Nói xong anh lại đi tiếp ra ngoài.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên, một nam một nữ bên cạnh Nhan Tam nhanh chóng chặn anh lại, mặt họ vẫn lạnh tanh, dáng vẻ cứng nhắc như cũ.
Người đàn ông mở miệng: “Tam Gia chưa cho phép thì anh không được ra khỏi cánh cửa này.”
Nhan Tam mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay trái: “Người anh em này, cậu có thực lực thật đấy nhưng ở thế giới này có rất nhiều cao nhân, làm người không nên kiêu căng quá, ngạo mạn ngông cuồng không biết nghe lời cũng chẳng dễ nghe chút nào nhỉ! Tôi mời cậu đến là muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, để cháu gái tôi ở đây cũng chỉ muốn thử lòng cậu chút thôi.”
“Ồ!” Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn ông: “Thú vị thật đấy, mời tôi đến rồi bày ra mấy trò vô vị này, ông lấy tư cách gì mà muốn thử tôi, tôi không muốn giao lưu với ông thì ông sử dụng biện pháp mạnh à?”
Nói xong, anh quay đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng kia: “Nếu tôi nhất quyết đi ra thì sao?”
“Anh thử đi?” Cô gái nói một cách lạnh lùng: “Giữa những kẻ đỉnh cấp với nhau thì cũng có khoảng cách đấy.”
Lê Văn Vân bước một bước về trước.
Hai người cau mày, đồng thời nhìn về phía Nhan Tam.
Nhan Tam cười nói: “Người anh em Lê Văn Vân này xem ra rất tự tin đây, thế các người cọ xát với cậu ấy một chút cũng được, đừng ồn ào quá.”
Người đàn ông kia cười khẩy một tiếng: “Sư muội, anh trước hay là…”
Anh ta còn chưa nói xong, sắc mặt đã thay đổi, anh ta phát hiện Lê Văn Vân trong chốc lát đã đến trước mặt mình.
“Nhanh quá!” Anh ta thầm hốt hoảng.
Lê Văn Vân trước mặt để lộ một nụ cười mỉm với anh ta, sau đó đấm một phát mạnh về phía anh ta.
“Bùm!”
Anh ta đưa tay ra chặn theo phản xạ.
Trong một chốc này, anh ta cảm giác một luồng chân khí và sức mạnh truyền đến từ cánh tay, cả người anh ta lui mạnh về sau, tiếp theo đụng đổ vài cái bàn, rồi đập người mạnh vào trụ nhà đằng sau.
“Siêu..
siêu cấp!” Cô gái mặt lạnh khiếp đảm kêu lên.
Phía sau, sắc mặt Nhan Tam thay đổi rõ rệt: “Nhóc con, rốt cuộc cậu là ai!”
Lê Văn Vân nhìn người đàn ông kia một cái rồi nhìn sang Nhan Tam, lạnh lùng nói: “Tôi là ai không liên quan tới ông, đừng đặt mình ở vị trí cao quá, vẫn là câu nói đó, ông mời tôi đến nói chuyện, tôi đến rồi, hơn nữa rất tôn kính, ông nghĩ ông là ai mà bày trò với tôi, lúc ông muốn nói thì tôi mất hứng rồi, sao thế muốn ép buộc tôi nói à?”
“Trả lại cho ông câu đó, trên thế giới này có rất nhiều cao nhân, nhưng Tam Gia ông đây, tôi không để ý lắm đâu.” Khoé miệng Lê Văn Vân để lộ sự bất cần.
Nhan Tam thầm hốt hoảng.
Lê Văn Vân quá trẻ, đạt siêu cấp ở một độ tuổi trẻ như vậy, ông ta chưa thấy bao giờ.
“Đừng ép tôi diệt gốc cái sòng bạc chết tiệt này của ông.” Lê Văn Vân vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.
“Lê Văn Vân!” Nhan Tam hừ mạnh một hơi: “Hôm nay cậu đến sòng bạc này không phải vì xương cốt sao? Tôi có thể cho cậu, đồng thời cũng cung cấp thông tin nơi chứa nó cho cậu.”
Lê Văn Vân dừng bước, quay đầu lại nhìn Nhan Tam.
Nhan Tam thấy Lê Văn Vân dừng bước, cả người ông ta cũng từ trong khiếp đảm mà bình tĩnh lại, ông ta nhìn về phía Lê Văn Vân: “Vậy nên… bây giờ có thể nói chuyện chưa?”
Lê Văn Vân sờ mũi, nhìn ông ta.
“Mời bên này!” Nhan Tam bình tĩnh làm một động tác mời.
Lê Văn Vân trầm ngâm một lúc rồi vẫn đi theo Nhan Tam vào phòng trong.
Hết cách, xương cốt đó với anh mà nói có sức hấp dẫn rất lớn.
Đây là biện pháp giúp mình thăng cấp nhanh nhất bây giờ.
Bước vào phòng trong, Nhan Tam vẫy tay nói: “Đưa cậu ta đi bệnh viện đi, mọi người lui ra!”
Mọi người gật đầu, sau khi họ rời đi, cả căn phòng chỉ còn lại ba người, Nhan Tam, Nhan Như Tuyết và Lê Văn Vân.
“Được rồi, chúng ta có thể nói rồi, tại sao lại mời tôi tới đây.” Lê Văn Vân sờ mũi mình.
“Trước kia lúc tôi ném Đao Lam Tinh ra, thật ra mục đích quan trọng nhất chính là tìm một đối tượng hợp tác.” Nhan Tam nói.
Lê Văn Vân khẽ thay đổi sắc mặt: “Thế nếu lúc đó bị người khác giành mất thì sao? Các người không vừa lòng thì không lẽ lại giết người cướp của à?”
“Không đến mức đó.” Nhan Tam cười nói: “Lúc đó nếu là ai đó chúng tôi không vừa ý thì người của chúng tôi sẽ trả giá cao hơn để giành lại, chỉ là cậu đây ra tay quá cao, giành được sự chú ý của chúng tôi, sau đó lại thấy cậu và bạn cậu giải quyết đám người Hứa Giang chỉ trong chớp mắt nên mới quyết định muốn hợp tác với cậu.
Chỉ là sau này cậu không đến sòng bạc này nữa, chúng tôi cũng không tiện thám thính Hoàng Gia Gia để tìm cậu, vậy nên lần này mới ném cục xương ra.”
Trong lòng Lê Văn Vân thấy hơi kỳ lạ, anh không ngờ chuyện đưa xương ra của sòng bạc ngầm lại là vì đối phương muốn thu hút sự chú ý của mình.
“Sao ông biết tôi có hứng thú với cục xương đó?” Lê Văn Vân nheo mắt hỏi.
“Thử một lần thôi, bây giờ xem ra cậu có hứng thú với nó thật.” Nhan Tam nói.
“Được thôi, hợp tác kiểu gì?” Lê Văn Vân hỏi.
“Nếu đã là hợp tác thì phải có thành ý chút mới được, cậu Lê tuổi trẻ mà đã bước vào hàng siêu cấp rồi, không biết học hỏi từ ai?” Nhan Tam hỏi.
“Tôi tự học đấy.” Lê Văn Vân sờ mũi rồi nói.
Nhan Tam giật mình, sau đó lại cười: “Không muốn nói thì thôi, chuyện này cũng không khó đoán, tuổi này mà có thực lực thế này chắc cũng từng là vị Người Gác Đêm số 0 đã biệt tích mới làm được.
Không biết tôi nói đúng không?”
Lê Văn Vân cười phá lên: “Người Gác Đêm số 0? Cũng là chưa gặp phải tôi thôi, gặp phải tôi thì cũng là hạng xoàng!”
Lời vừa nói ra làm Lê Văn Vân thấy lạ, giống như đang tự mắng mình vậy.
Nhan Tam sửng sốt một lần nữa, nghe những gì Lê Văn Vân nói xong, ông ta lại không chắc chắn gì nữa.
Qua một lúc, ông ta mới cười bất lực: “Được rồi, nếu cậu đã không chịu nói thì tôi cũng không hỏi nhiều, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi!”
“Tôi cho cậu tin tức của cục xương.” Nhan Tam nói đến đây thì thả chậm tốc độ lại.
“Vậy ông muốn tôi làm gì?” Lê Văn Vân hỏi..