Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Bình kinh ngạc biến sắc.
Siêu cấp có ý nghĩa gì, ông ta đã quá hiểu rõ.
Siêu cấp có nghĩa là người đứng đầu trên thế giới.
Người có thể đạt tới mức siêu cấp,trong số ít lại càng ít hơn, hơn nữa đại đa số đều là những người già.
Lê Văn Vân mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa tới ba mươi tuổi vậy mà cậu ta đã bước chân vào hàng ngũ siêu cấp.
Cả khuôn mặt của Lâm Bình tràn ngập vẻ mặt khó có thể tin nổi.
“Cậu…” Ông ta nhìn quanh bốn phía sau đó mới cẩn thận hỏi: “Cậu là Người…”
Lê Văn Vân quăng cho ông ta một ánh mắt lạnh lùng, lông mày khẽ nhíu lại, bình tĩnh nói: “Vốn dĩ đang nghĩ ẩn nấp ở nơi này để bảo vệ, nhưng mà ông hết lần này đến lần khác ép buộc tôi phải lộ ra thân phận.
Nếu thân phận của tôi bị Hồng Nguyệt và những tổ chức khác phát hiện ra, đến lúc đó thừa dịp tôi không có ở đây, bọn họ ra tay với Vương Giai Kỳ, Vương Giai Kỳ rơi vào cảnh nguy hiểm thì ông tự đến mà chịu trách nhiệm.”
“À đúng rồi, tôi quên mất không nói cho ông.” Lê Văn Vân nói: “Hồng Nguyệt bắt đám con cháu nhà giàu có, hầu hết đều sẽ bị đưa đến thành phố Bóng Tối.
Loại con cháu nhà giàu xinh đẹp bị đưa đến thành phố Bóng Tối sẽ gặp phải chuyện gì, tôi nghĩ hẳn là ông đã rất rõ ràng rồi.”
Sắc mặt Lâm Bình liên tục thay đổi kịch liệt vài lần.
“Tôi.” Mồ hôi lạnh trên trán ông ta không ngừng túa ra.
“Đồ ngu xuẩn.” Lê Văn Vân cười lạnh nói: “Còn nữa, con người ông đã ngần này tuổi rồi, đừng có dùng mắt chó xem thường người khác.”
Nói xong những lời này, anh không buồn để ý đến Lâm Bình, lập tức xoay người đi vào trong phòng làm việc.
Lâm Bình đứng ngây ngốc tại chỗ, cả người hoàn toàn ngơ ngác, qua hồi lâu cũng không bình tĩnh lại được.
Sự chấn động mà Lê Văn Vân mang lại cho ông ta quá lớn.
Siêu cấp trẻ tuổi như vậy, ông ta gần như chưa từng nghe nói đến.
Thứ hai là, những lời nói vừa rồi của Lê Văn Vân xem như là anh đã ngầm thừa nhận mình là do Người Gác Đêm phái qua đây.
Mới trẻ tuổi như vậy lại có năng lực như thế, ông ta gần như đã xác định được Lê Văn Vân chính là Người Gác Đêm số 0 đã biến mất từ ba năm trước.
Ba năm trước, chỉ cần từ Người Gác Đêm truyền ra một chút gió thổi cỏ lay, chỉ cần anh rời khỏi Người Gác Đêm, phần lớn trong lòng các nhân vật trong thế giới ngầm đều sẽ run cầm cập.
Mặc dù là Người Gác Đêm số 0 hiện tại danh tiếng lan xa, cũng không đạt tới được sức ảnh hưởng lớn giống như Lê Văn Vân lúc trước.
Mà hiện tại người này đang bảo vệ Vương Giai Kỳ.
Ông ta nuốt nuốt nước bọt.
Tuy rằng từ đầu đến cuối Lê Văn Vân không hề ra tay với ông ta nhưng mà ông ta lại cảm giác bản thân vừa mới dạo một vòng qua quỷ môn quan.
Mồ hôi cả người toát ra ướt sũng.
Nhìn thấy Lê Văn Vân đi vào trong phòng làm việc, lúc này ông ta bèn ngồi xuống bậc thang run rẩy rút ra một điếu thuốc.
Hút một hơi thật dài, ông ta mới chậm rãi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cuối cùng ông ta quyết định không tiết lộ chuyện này cho bất kỳ một ai, bao gồm cả những người đó của nhà họ Vương.
Có Lê Văn Vân ở đây, sự an toàn của Vương Giai Kỳ đường nhiên sẽ có thể được bảo đảm đến mức cao nhất.
Còn Lê Văn Vân lại ẩn mình trong bóng tối, không ai biết thân phận thực sự của Lê Văn Vân.
Nếu có người nào ra tay với Vương Giai Kỳ thì Lê Văn Vân sẽ là con át chủ bài lớn nhất.
“Chú Lâm, thêm một điếu nữa không?” Lúc này có một người trẻ tuổi cũng đi ra từ phòng làm việc, anh ta lấy một điếu trong hộp ra, cười tủm tỉm nói với Lâm Bình.
Lâm Bình sửng sốt một chút, sau đó giơ tay nhận lấy hộp thuốc, cười hỏi: “Công việc thế nào rồi?”
“Rất nhiều nhà thiết kế đều tự mang thiết kế của mình qua đây, hiện tại đã nói chuyện ổn thỏa với mấy nhà xưởng, sau đó tiền vốn của một vài cổ đông cũng đã sẵn sàng rồi, rất nhanh sẽ vào chuỗi sản xuất thôi.” Người trẻ tuổi nói: “Hơn nữa những nhà thiết kế này đều là những nhà thiết kế tương đối giỏi ở trong nước.
Chỉ cần tuyên truyền đúng chỗ, thương hiệu rất nhanh sẽ có chỗ đứng vững trong ngành.”
Đúng vậy, đối với nhà giàu có quyền thế như nhà họ Vương mà nói, xây dựng một thương hiệu không cần quá đơn giản.
Bọn họ có tiền tài có nhân lực, rất nhanh sẽ có thể đứng vững.
Kế tiếp đó là xem xét doanh số tiêu thụ cuối cùng.
Lâm Bình gật gật đầu.
Nói chuyện cùng người trẻ tuổi một lát, ông ta đã bình tĩnh lại nội tâm của mình, đồng thời cũng dời sự chú ý của bản thân sang chuyện khác.
Sau khi Lê Văn Vân đi vào trong phòng làm việc, lần này anh nói chuyện vài câu với Vương Giai Kỳ rồi chủ động cùng Lâm Nhã bước vào công việc.
Hầu hết đều là thảo luận với phòng làm việc của Vương Giai Kỳ, càng nhiều hơn là việc liên lạc, anh đã giao việc đó cho Lâm Nhã đi làm.
Gần đây Lâm Nhã đã thể hiện rất tốt, Lê Văn Vân cũng có ý định cân nhắc đến cô ta.
Dù sao thì gặp nhau cũng là duyên phận.
Đương nhiên, phần lớn thời gian của bọn họ cũng là nhàn rỗi, dù sao cũng không thể nào cứ liên lạc mãi được.
Đến buổi chiều có người gọi điện thoại cho Lê Văn Vân nói rằng có một thư mời đã được gửi đến cho anh.
Lê Văn Vân cầm bức thư mời đi vào trong phòng làm việc của Vương Giai Kỳ, cười hỏi: “Đúng rồi, buổi tối cô có tham gia một bữa tiệc của đám con nhà giàu gì đó đúng không?”
“Ừ.” Vương Giai Kỳ gật đầu nói: “Sao mà anh lại biết.”
“Tôi cũng phải đi, đại diện cho tập đoàn Trí Đạt bên tôi.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói.
Vương Giai Kỳ sững sờ.
Rõ ràng là cô không ngờ vậy mà tập đoàn Trí Đạt lại có thư mời tham dự.
Bữa tiệc này là do nhà họ Quách tổ chức, lót đường sau này cho Quách Vĩ Thịnh, lần đầu tiên đưa Quách Vĩ Thịnh lên gặp gỡ trước mặt mọi người.
Người đến tham dự phần lớn là người của các công ty khá lớn mạnh ở Yến Kinh hoặc là những người con nhà giàu có đỉnh cấp.
Điều này để làm cho Quách Vĩ Thịnh trở thành một gương mặt quen thuộc, mặc dù hiện giờ tiếng tăm của Quách Vĩ Thịnh đã rất nổi tiếng ở Yến Kinh.
Rõ ràng tập đoàn Trí Đạt không đủ với tới ngưỡng này.
Vương Giai Kỳ thở dài một hơi nói: “Aizz, là bố mẹ tôi bắt tôi phải đi, tôi cũng không có cách nào cả.
Có điều nếu như anh cũng phải đi, tôi cũng không đến nỗi nhàm chán nữa rồi.”
“Đợi lát nữa tới giờ đi qua đó, cho tôi đi nhờ xe của cô một đoạn.” Lê Văn Vân cười nói.
"Không thành vấn đề!" Vương Giai Kỳ gật đầu nói.
“Đúng rồi, bữa tiệc như thế này có cần phải mặc vest gì đó không.” Lê Văn Vân hỏi.
Anh không thích mặc vest, trước khi thời sinh viên của Lê Văn Vân kết thúc thì anh đã gia nhập vào Người Gác Đêm rồi.
Ở trong những Người Gác Đêm các trường hợp mặc vest thực sự rất ít, thường chỉ mặc ở những đám tang của đồng đội.
Cho nên Lê Văn Vân không hề thích mặc vest, thậm chí anh còn hơi chán ghét.
Nhưng mà trong những dịp như thế này, mọi người phần lớn đều mặc vest, lễ phục các loại gì đó.
Nếu như mọi người đều mặc như mà Lê Văn Vân lại không mặc vậy thì sẽ quá chói mắt.
Vương Giai Kỳ lắc đầu nói: “Không cần mặc đầu, một buổi tiệc tùy ý mà thôi.
Chú Quách nói rồi, bữa tiệc là để cho mọi người có thể quen biết kết bạn với nhau.
Kỳ thực chúng tôi đều biết chú ấy muốn đẩy đứa con trai Quách Vĩ Thịnh của mình lên sân khấu thôi."
“Cô và Quách Vĩ Thịnh rất quen thân nhau sao?” Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi.
“Ừ!” Vương Giai Kỳ gật đầu nói, “Anh ấy có quan hệ tốt với anh trai tôi, sau đó bình thường cũng đối xử với tôi rất tốt.
Có điều thanh danh của vài người bọn họ thật sự rất tồi tệ.”
Lê Văn Vân cứng họng, rõ ràng là "Bốn cậu chủ Yến Kinh" của Hoàng Gia Gia vốn được anh ta tự nhận là rất hay, nhưng ở trong mắt hầu hết mọi người quả nhiên đều cảm thấy không hay như thế.
“Đến lúc đó, tôi sẽ giới thiệu anh trai của tôi cho anh làm quen.” Vương Giai Kỳ nói: “Chắc là anh ấy cũng sẽ đến đó.”
Lê Văn Vân cười cười nói: "Được thôi."
Sáu giờ chiều, Lâm Bình lái xe đưa bọn họ đến "Khách sạn Minh Châu", khách sạn lớn nhất ở Yến Kinh.
Trên thực tế, là những nhà giàu có đỉnh cấp của Yến Kinh, mỗi người bọn họ đều có ngành công nghiệp chủ yếu của riêng mình, ngoài chuyện đó ra thì lợi ích chung của bọn họ cũng khá khổng lồ.
Khách sạn Minh Châu này một khách sạn do một số nhà đại gia cùng nhau nắm giữ cổ phần, Bữa tiệc sẽ được tổ chức trên tầng mười chín của khách sạn.
Sau khi đậu xe, ba người đi thang máy lên tầng mười chính.
Sau khi lên đến tầng mười chín, bọn họ nhanh chóng đi về phía phòng tổ chức bữa tiệc.
Ở cửa phòng tổ chức tiệc có hai người đang đứng, cũng có rất nhiều người đang đi về vào bên trong phòng.
“Chúng ta cũng đi qua đó đi.” Vương Giai Kỳ cười nói.
“Giai Kỳ!” Đúng vào lúc này lại có một giọng nói vang lên.
Lê Văn Vân và Vương Giai Kỳ cùng quay người lại, phát hiện thấy cách đó không xa có hai thanh niên đang tiến đến, một người trong số đó ăn mặc rất tùy ý, bộ dáng cà lơ phất phơ, trong khi người đi cùng kia lại mặc vest chỉn chu, giày da bóng lộn.
Anh ta đeo một cặp kính đen, bộ dáng nho nhã thanh lịch.
“Anh Tôn Lượng, anh Tôn Hạo.” Vương Giai Kỳ nhìn thấy hai người, mỉm cười chào hỏi, nhưng trong ánh mắt cô ta lại có một chút vẻ không được tự nhiên.
Sắc mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh nhìn về phía người thanh niên cà lơ phất phơ kia, khóe miệng anh hơi run rẩy một chút.
Anh ta nhuộm một đầu màu xanh lam, lông mày lưỡi kiếm, đôi mắt sáng như sao, đường nét ngũ quan vô cùng sắc bén, trông cực kỳ đẹp trai.
Mặc dù Lê Văn Vân là một người đàn ông cũng cảm thấy tên này đẹp trai, hơn nữa còn là loại đẹp trai kiểu vô cùng nam tính.
Anh ta vui cười hớn hở đi tới trước mặt Vương Giai Kỳ, xoa xoa đầu cô ta nói: “Giai Kỳ, nghe nói gần đây em đang làm thương hiệu quần áo à? Nếu như thiếu tiền thì cứ nói cho anh một tiếng, anh sẽ đầu tư tiền cho em!"
Vương Giai Kỳ vừa mới định cất lời, Tôn Hạo ở bên cạnh nhìn sang Lê Văn Vân, cau mày nói: “Giai Kỳ, anh ta là ai vậy?”.